Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 74: Bụng kêu lúc diện thánh, xuất hiện viên đá ngũ sắc thứ hai




Như Tiểu Lam đi theo Thanh Mặc Nhan hơn nửa ngày trời, trên mũi đều đã chảy ra rất nhiều mồ hôi.

Thanh Mặc Nhan nhìn thái giám dẫn đường ở phía trước, sau đó đột nhiên cúi người bế Như Tiểu Lam lên.

Như Tiểu Lam sợ hãi.

Hắn đang mặc trên người một thân quan phục, nếu ôm theo một tiểu hài tử thì sẽ rất không ổn, lỡ như Hoàng Thượng nhìn thấy mà mất hứng thì sẽ rất thảm.

Như Tiểu Lam bị dọa vội vàng đẩy hắn ra.

Thanh Mặc Nhan vẻ mặt nghiêm túc, tay ôm nàng không có chút nào do dự.

Thái giám dẫn đường phía trước vụng trộm liếc nhìn bọn họ, xong lại cúi đầu xuống coi như chưa nhìn thấy gì.

Lại đi tiếp trong thời gian một nén hương, bọn họ đã đi đến bên ngoài đại điện.

Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, sau đó lại nắm lấy tay nàng, thong dong đi vào trong.

"Đại Lý Tự Thiếu Khanh đến." Giọng nói the thé của thái giám vang lên.

Như Tiểu Lam tò mò đánh giá bốn phía, quả nhiên hoàng cung là một nơi có tiền, đồ vật ở đây đều màu vàng, không biết tất cả có phải là vàng ròng hết hay không... Đáng tiếc không thể thử cắn một cái, để phân biệt thật giả.

Trong lúc nàng đang thất thần, chợt thấy Thanh Mặc Nhan kéo nàng một cái.

Thanh Mặc Nhan phất góc áo quan phục lên, nàng liền quấn quýt học theo bộ dáng của hắn.

Trong đại điện yên tĩnh đến dọa người, ngay cả thanh âm ma sát của y phục cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Như Tiểu Lam học dáng khấu đầu, đang định ngẩng đầu xem xem hoàng đế lớn lên là cái dạng gì, bỗng nhiên trong bụng lại truyền đến một tiếng kêu: ọc ọc...

Chỉ một thoáng qua, các cung nữ và thái giám ở trong điện đều nhìn hết về hướng này.

Như Tiểu Lam mặt đỏ lên như trái táo chín.

Nếu lúc này trước mặt có một cái lỗ, thì nàng nhất định sẽ chui đầu vào đó.

Đầu tiên trong mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên tia kinh ngạc, rồi sau đó lại hướng về phía hoàng đế ở trên cao mà thi lễ: "Đều là do lỗi của vi thần, vì đi quá vội vàng, mà quên mất bụng đứa nhỏ này vẫn đang còn trống không, vi thần to gan cầu Hoàng Thượng ban thưởng một ít điểm tâm."

Thái giám đứng ở một bên đều trợn mắt há hốc mồm.

Dám trực tiếp mở miệng nói muốn đồ vật gì đó trước mặt Hoàng Thượng, Đại Lý Tự Thiếu Khanh vẫn là người đầu tiên, lại còn nói đến đúng lý hợp tình như thế.

Hoàng đế nhìn nha đầu đang quỳ gối ở bên người Thanh Mặc Nhan, mắt to vô tội ngập nước, khiến hắn nhịn không được mà cười ra tiếng.

"Xem ra là do trẫm chọn thời gian không đúng, hại vật nhỏ ngươi chưa được ăn cơm." Nói xong hoàng đế liền vẫy vẫy tay, sai cung nhân đem điểm tâm trên bàn đến chỗ nàng.

"Để nàng chọn một phần đi." Hoàng đế hiền lành nói.

Thanh Mặc Nhan thong dong đứng dậy, nhân tiện cũng kéo Như Tiểu Lam từ dưới đất lên, nhỏ giọng dặn dò nàng: "Ngươi chọn lấy một đĩa đi."

Như Tiểu Lam chớp mắt, nhất thời đối với hoàng đế sinh ra vô hạn hảo cảm.

Đều nói hoàng đế rất hung dữ, động một chút là muốn chém đầu, nhưng mà bây giờ gặp lại không thấy hắn làm gì nàng a, đã thế còn thưởng điểm tâm cho nàng nữa chứ.

Như Tiểu Lam đi đến hai đĩa điểm tâm trước mặt, nhìn nhìn bàn này, xong lại nhìn sang bàn kia.

Điểm tâm ở trong cung đều cực kỳ tinh tế, mới chỉ nhìn bên ngoài thôi cũng đã khiến cho người ta không nhịn được mà muốn ăn.

Nước miếng của Như Tiểu Lam đều như đã chảy hết ra ngoài.

Nàng dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, do dự mà ngẩng đầu lên nhìn về phía hoàng đế đang ngồi ở trên cao.

"Sao lại không chọn a, ngươi không thấy đói bụng sao?" Hoàng đế tò mò nhìn nàng.

"Ta không biết nên chọn cái nào, thoạt nhìn chúng nó đều rất ngon... Ta rất muốn được nếm thử hết." Như Tiểu Lam thành thật nói.

Lời vừa nói xong, hoàng đế đã ngửa đầu ra cười to.

Tiếng cười vang lên ầm ầm trong đại điện, đến ngay cả thị vệ canh giữ ở bên ngoài cũng nghe thấy được tiếng cười của hoàng đế, vẻ mặt kinh ngạc nhìn trộm vào trong điện.

Số người có thể làm cho hoàng đế cười đến mức đấy quả thật là không nhiều lắm.

Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó, nhìn vật nhỏ của hắn đang thở dài với hai đĩa điểm tâm, nghiêm túc trên mặt hắn liền không còn tồn tại nữa.

Nói trắng ra là, tâm tư loại này của Như Tiểu Lam chính xác là tham ăn.

Nhưng mà nàng không hề che lấp đi ngược lại còn biểu hiện hết ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, nàng chỉ để ý đến đồ vật mà nàng đang nhìn.

Nhìn như đơn giản, nhưng lại vô cùng trân quý.

Muốn, liền trực tiếp mở miệng.

Nàng không giống với những người ăn nói quanh co vòng vèo, làm cho người nghe phải phỏng đoán mất cả nửa ngày trời.

Cho nên thời điểm có nàng ở bên cạnh, hắn mới cảm thấy thoải mái đến vậy đi.

Hoàng đế cười cực kỳ thoải mái: "Khó có được nha đầu thành thật như thế, Mặc Nhan, ngươi tìm được nàng ở đâu a?"

Thanh Mặc Nhan dựa theo lời giải thích lần trước với Đại Lý Tự Chính Khanh, lại nói với hoàng đế một lần nữa.

Bởi vì Tiểu Lam có một đôi mắt rất kỳ lạ, cho nên cũng chỉ có lý do này là thích hợp nhất.

Hoàng đế gật gật đầu, cũng không để ý quá nhiều về vấn đề này.

Bất quá chỉ là một tiểu nha đầu không nơi nương tựa, dù cho có ở bên cạnh Thanh Mặc Nhan thì cũng không thể gây ra được chút sóng gió gì, lại nói hắn còn muốn dùng đến Thanh Mặc Nhan người này, sợ là phía sau hắn (TMN) còn có thế lực riêng ở bên ngoài.

Dù cho hắn có tín nhiệm, cũng khó mà bảo đảm ngày sau Thanh Mặc Nhan sẽ không bị các thế lực khác mượn sức.

Như bây giờ đúng là hoàng đế đã nhìn thấy được hết cục diện hiện tại.

Thanh Mặc Nhan cùng với lão Hầu gia phụ tử bất hòa, trừ bỏ hoàng đế ra, thì hắn không còn chỗ nào khác để dựa vào.

Cho nên hoàng đế đối với hắn mới phá lệ khai ân, ràng buộc hắn ở dưới tay.

Như Tiểu Lam ôm đĩa điểm tâm vào lòng, cười tủm tỉm tạ ân Hoàng Thượng, sau đó lại chạy đến bên người Thanh Mặc Nhan, điều đầu tiên làm là đưa khối điểm tâm lớn nhất cho hắn.

Thanh Mặc Nhan nhận lấy, tay thuận thế sờ sờ đầu nàng.

Lần trước khi còn ở Ngũ phủ, nàng đã đáp ứng với hắn, sau này sẽ không ăn một mình nữa, cho nên lúc này đây nàng nhớ rất kỹ câu nói kia.

Tuy nói làm vậy ở trước mặt hoàng đế là không hợp quy củ, bất quá Thanh Mặc Nhan hiểu rất rõ về Hoàng Thượng, cho nên cũng không rặn rò nàng phải chú ý đến quy củ ở trong cung.

Hoàng đế trên mặt mỉm cười màn chút ý vị sâu xa.

Lúc đầu khi nghe mọi người nói Thanh Mặc Nhan cực kỳ sủng ái một nha đầu hắn còn cảm thấy không tin, Thanh Mặc Nhan người này tuy tuổi không lớn, nhưng cách xử sự của hắn lại già hơn so với tuổi, hỉ nộ không để hiện ra bên ngoài, nhưng mà hiện tại khi nhìn thấy đứa nhỏ này, hắn mới hiểu rõ một việc, không phải do Thanh Mặc Nhan thay đổi, mà là đứa nhỏ này đáng giá để cưng chiều.

Nàng thật lòng đối đãi với Thanh Mặc Nhan, tự nhiên cũng sẽ được đối phương dùng toàn lực để bảo hộ.

"Có một số chuyện trẫm muốn thương nghị với ngươi." Hoàng đế phân phó cung nữ bên người: "Ngươi mang đứa nhỏ này ra ngoài đi dạo đi."

Thanh Mặc Nhan lo lắng liếc mắt nhìn Như Tiểu Lam.

Hoàng đế cười khẽ: "Ngươi yên tâm, có cung nhân đi cùng, sẽ không để đứa nhỏ này xảy ra việc gì."

Thanh Mặc Nhan chỉ có thể nhìn Như Tiểu Lam ôm theo đĩa điểm tâm rời đi, sau lưng nàng còn có một cô cung nữ đi theo, một trước một sau rời khỏi đại điện.

Đi đến bên ngoài điện, Như Tiểu Lam trực tiếp chạy vào khu vườn ở gần đó, vưa đi vừa nhai cắn điểm tâm.

Cung nũ quy củ đi theo phía sau nàng, cho dù có thấy trướng mắt với tướng ăn của đứa nhỏ này, nhưng mà vì đang mang theo hoàng mệnh (lệnh vua) trong người, cho nên nàng cũng không dám nói cái gì nhiều, chỉ có thể buồn rầu chuyên tâm đi ở phía sau.

Như Tiểu Lam ăn liên tục hai khối điểm tâm, xong lại cảm thấy có chút khát nước, liền quay đầu lại hỏi xem cung nữ có biết nước ở đâu không.

Cung nữ đành phải quay về lấy nước.

Như Tiểu Lam một mình trèo lên một khối núi giả, ngồi ở trên đó, đung đưa cẳng chân chờ cung nữ quay lại.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy bên cạnh núi giả truyền đến một thanh âm đè nén nghẹn ngào, giống như là có ai đó đang khóc lóc.

Như Tiểu Lam ghé vào trên núi giả, cúi đầu nhìn theo tiếng động kia.

Kề sát mặt sau núi giả có một cái ao nhỏ, nước ao không sâu, nhưng lại cực kỳ thanh u, có một nữ hài tử đang ngồi bên cạnh ao, nhìn qua bộ dáng thì khoảng bốn, năm tuổi, xấp xỉ với tuổi của Như Tiểu Lam.

Nàng ôm đầu gối nghẹn ngào ngồi ở đó, nhưng lại không dám khóc ra tiếng.

Như Tiểu Lam liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên hông nữ hài tử kia đang đeo một khối ngọc bội, đúng là đá ngũ sắc.