Hoàng đế vốn dĩ muốn ở lại Hoa Nghiêm tự thêm vài ngày, nhưng mà ngày thứ ba trong cung liền xảy ra chuyện.
Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân đến phủ thăm Tứ hoàng tử, kết quả rời phủ chưa lâu, Tứ hoàng tử thế nhưng phun máu bỏ mình.
Trong triều một mảnh ồ lên.
Thái tử cùng Hình bộ bắt tay vào điều tra, cuối cùng có bằng chứng Ngũ hoàng tử âm thầm mua chuộc người trong phủ Tứ hoàng tử, sai khiến hạ độc Tứ hoàng tử.
Trong lúc nhất thời, vụ án có liên quan đến nhà mẹ đẻ mẫu phi Ngũ hoàng tử cũng bị dọn lên mặt bàn.
Mọi người bồi Hoàng đế vội vàng chạy về kinh thành.
Thanh Mặc Nhan an bài Như Tiểu Lam về Hầu phủ trước, sau đó trực tiếp đi theo Hoàng thượng vào cung.
Như Tiểu Lam chờ đến tận tối cũng không thấy Thanh Mặc Nhan từ trong cung trở về, trong lòng có chút bất an, đang muốn bảo Sử Đại Thiên nghĩ cách hỏi thăm tin tức, bỗng bên ngoài có người tiến vào bẩm báo: "Ngoài phủ có một nữ tử xin cầu kiến."
"Chỉ có mình nàng thôi sao?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Vâng."
Đã muộn thế này, nữ tử gia đình bình thường sao có thể đi ra ngoài lẻ loi một mình.
"Nàng có nói tên họ là gì không?"
"Nàng nói nàng tên là Thất Hoa."
Như Tiểu Lam bừng tỉnh, nguyên lai là nghĩa nữ đầu bếp Đại lý tự Ngàn Thừa.
"Nàng hẳn là tới tìm Thanh Mặc Nhan, mời nàng vào đi." Như Tiểu Lam nói.
Không lâu sau, có người dẫn Thất Hoa tiến vào sân.
Thất Hoa tuy mặc trên người trang phục nữ tử, nhưng lại toát lên vẻ cốt khí giang hồ, ngay cả khi gặp mặt cũng là chắp tay thi lễ giống nam tử.
"Thiếu khanh đại nhân có ở trong phủ không?" Thất Hoa hỏi.
Như Tiểu Lam lắc đầu: "Hắn tiến cung rồi, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, ngươi có việc gì sao?"
Thất Hoa nhìn nhìn xung quanh, đột nhiên duỗi tay từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, để ở trên cổ Như Tiểu Lam.
A?
Như Tiểu Lam ngây người.
Tất cả những tử sĩ trong viện cũng đều cảm thấy mông lung.
Này phong cách chuyển biến cũng quá nhanh đi, vốn dĩ đang nói chuyện bình thường giống như người một nhà, sao tự nhiên lại biến thành hai bên đối địch nhau rồi?
Như Tiểu Lam vươn ngón tay ra, sờ thử thanh chủy thủ trên tay Thất Hoa.
Lạnh băng, là đồ thật.
"Đừng sờ loạn, cẩn thận đứt tay." Thất Hoa bất mãn nói.
Như Tiểu Lam âm thầm bĩu môi, đã đặt dao lên cổ người ta, còn nói là cẩn thận đứt tay.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Đối với Thất Hoa, Như Tiểu Lam một chút cũng không e ngại, ngược lại kiên nhẫn nói ra điều kiện: "Ngươi là muốn cướp tiền, hay là muốn cướp sắc? Ngươi xem viện này của ta, tổng cộng có rất nhiều nam nhân, ngươi xem trọng người nào? Bất quá phải trừ Sử Đại Thiên ra... vì hắn thích loại hình thành thục..."
Mọi người trong viện đồng loạt co rút miệng.
Quận chúa, người có hiểu rõ tình hình hay không a, lúc này đã là lúc nào rồi.
Nghe xong lời này, Thất Hoa cư nhiên thật sự đưa mắt đánh giá những nam nhân ở đây, chẳng qua ánh mắt của nàng toàn bộ đều dừng ở nơi yếu hại nào đó giữa hai chân bọn họ.
Mọi người đồng loạt cảm thấy bộ vị lạnh toát, tựa như có dao nhỏ xẹt qua nơi đó.
"Nam nhân nơi này của ngươi xác thực nhìn tốt hơn mấy tên hán tử trong trại của ta một chút." Thất Hoa bình luận: "Chẳng qua, ta muốn không phải cái này."
"Cầu tài?" Như Tiểu Lam chu miệng lên: "Ta không có người bên nhà mẹ đẻ, ngay cả của hồi môn cũng là Hoàng thượng ban thưởng cho, ngươi nói đi, muốn cái gì?"
"Ta muốn con mèo đen của Thiếu khanh." Thất Hoa nói.
Trầm mặc...
Như Tiểu Lam bi ai nhìn về phía Thất Hoa: "Ngươi vẫn là giết ta đi."
Thất Hoa nhíu mày: "Ta bất quá chỉ muốn lấy con mèo đen của Thiếu khanh, cũng sẽ không thật sự làm thương tổn đến ngươi."
"Ngươi vì sao lại muốn có con mèo đen kia?" Như Tiểu Lam vẻ mặt đau khổ.
Nàng không có cách nào nói cho nàng ta biết nàng chính là con mèo đen đó.
Thất Hoa thần sắc tối tăm: "Sơn trại ta bị người thiêu cháy, thủ hạ những người đó cũng bị giết chết, bọn họ còn bắt nghĩa phụ của ta đi, muốn ta dùng con mèo đen của Thiếu khanh đến đổi nghĩa phụ về."
Như Tiểu Lam lập tức nhảy dựng lên, nếu không phải Thất Hoa động tác nhanh nhẹn, thanh chủy thủ thật sự sẽ cắt phải cổ nàng.
"Ngàn Thừa lão ra tử bị người bắt đi?" Như Tiểu Lam kinh hô.
Thất Hoa bất đắc dĩ gật đầu: "Lúc đó ta không có ở trong trại, chờ đến khi ta trở về thì đã quá muộn, bọn họ chỉ để lại một phong thư, muốn ta dựa theo nội dung ghi ở trên đó đi làm, ta nghe nói Thiếu khanh rất yêu thích mèo đen của hắn, cho nên chỉ có thể đưa ra hạ sách này..."
"Dù cho ngươi thật sự đem con mèo đen kia đi, bọn họ cũng chưa chắc đã thả nghĩa phụ ngươi ra." Như Tiểu Lam vội la lên: "Lại nói con mèo đen của Thanh Mặc Nhan không phải ngày nào cũng ở trong sân, có khi nó mấy ngày cũng không về nhà, ta đi đâu tìm mèo giúp ngươi a."
Thất Hoa ngây ngẩn cả người: "Vậy... ta phải làm sao đây, kinh thành nơi này ta không quen biết ai cả..."
Đang nói chuyện, cửa viện truyền đến tiếng bước chân.
"Thế tử đã trở về." Không biết là ai kêu lên một tiếng.
Như Tiểu Lam nâng váy nhảy dựng lên, đi nhanh ra hướng cửa.
Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Dù cho Thất Hoa không có ác ý, nhưng mà nàng dùng chủy thủ chỉ thẳng vào Như Tiểu Lam... may mắn không để Thế tử nhìn thấy, bằng không thật đúng là coi như xong.
"Thanh Mặc Nhan!" Thanh âm Như Tiểu Lam giòn tan, đặng đặng chạy tới.
Quận chúa là muốn đi cáo trạng đi.
Tất cả mọi người đều ngĩ như vậy.
"Thanh Mặc Nhan, không xong rồi!" Như Tiểu Lam ồn ào, Thanh Mặc Nhan vừa mới tiến vào sân đã bị nàng nhào đến ôm lấy eo: "Không tốt, có người bắt Ngàn Thừa lão gia tử đi, sau này Đại lý tự sẽ không được ăn bánh bao thịt nữa!"
Bánh bao thịt... quận chúa, nguyên lai người lo lắng chính là bánh bao thịt sao?
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan co rút hai cái: "Nàng buổi tối đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, nhưng mà chàng không trở về, ta lo lắng nên chỉ ăn được nửa bát."
Thanh Mặc Nhan nhịn cười, phân phó hạ nhân bên người: "Đi chuẩn bị chút điểm tâm."
Thất Hoa nhìn thấy Thanh Mặc Nhan liền có chút ngượng ngùng, tiến lên thi lễ, đem chuyện nghĩa phụ nàng bị bắt cóc nói ra.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày lại, nhìn Như Tiểu Lam ngồi trên ghế bên cạnh ăn điểm tâm.
"Việc này trước ngươi không được phép để lộ ra ngoài." Hắn nói với Thất hoa: "Ta phái người đi điều tra trước, dám động đến người trong trại ngươi, hẳn là không phải hạng người tầm thường."
Ngàn Thừa lão nhân công phu cũng không tệ, có thể bắt được hắn đi, nói như vậy ở sau lưng những người này hẳn là có thế lực lớn nào đó hậu thuẫn.
"Ngươi có mang theo phong thư những người đó để lại không?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Thất Hoa lấy thư ra giao cho hắn.
"Mấy ngày này ngươi không được đi lại khắp nơi, trước hết... ở lại Đại lý tự sẽ tốt hơn." Thanh Mặc Nhan suy nghĩ một chút, cuối cùng an bài cho Thất Hoa ở Đại lý tự.
"Chuyện của nghĩa phụ xin trông cậy cả vào Thiếu khanh đại nhân, chỉ là ta không muốn ăn ở miễn phí, cho nên mấy ngày này để ta làm thay công việc của nghĩa phụ đi."
Thất Hoa tạm thời ở lại Đại lý tự, Thanh Mặc Nhan tiếp nhận vụ án Ngũ hoàng tử, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã rời đi, thường thường nửa đêm mới trở về.
Như Tiểu Lam một mình ở Hầu phủ nhàn hạ đến mức lông sắp mọc dài hết cả ra.
Qua hai ngày, Thanh Mặc Nhan lại đột nhiên mang nàng đến Đại lý tự.
Như Tiểu Lam cao hứng cực kỳ, chỉ cần có thể ở cạnh hắn, dù cho là ở Đại lý tự, bảo nàng biến thành bộ dáng mèo hương cũng được, nàng mới không muốn một mình đợi ở Hầu phủ đâu.
Nhưng mà nàng mới đến Đại lý tự được một ngày, đã hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng đối với mấy món cơm canh ở đây.
Thất Hoa vào bếp nấu ăn, thật đúng là quá đáng sợ a!
Mấy thứ cứng rắn cắn phải trong rau xào kia rốt cuộc là cái gì?
Sau khi tinh tế xem xét mới phát hiện ra, kia căn bản không phải cặn đồ ăn, mà là vụn thớt bị cắt nát!
Từ đó về sau, mỹ thực đặc sắc của Thất Hoa thường được bưng lên bàn: Đồ ăn phiên bản mảnh vụn, rau xanh xào phiên bản khối nhỏ...