Hoàng đế mang theo mấy lão thần đi dạo khắp nơi Hoa Nghiêm tự.
Dựa vào lan can nhìn về phía xa, Hoàng đế chỉ về nơi xa: "Ngươi có biết đó là nơi nào không?" Hắn hỏi Thanh Hầu gia đứng bên cạnh.
Thanh Hầu gia giương mắt nhìn theo: "Là đại điện trước đây."
"Đại điện trước đây?" Hoàng đế bộ dáng khó hiểu, giống như hoàn toàn không nhớ rõ trước kia nơi này đã xảy ra chuyện gì.
"Năm đó thiên điện xảy ra hỏa hoạn, cháy lây sang cả đại điện cũ, đại điện bây giờ là được xây lại." Lão Hầu gia thật cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng đế.
"Nga." Hoàng đế cũng không lộ ra không vui, mà là nhàn nhạt gật đầu: "Chớp mắt cái đã qua nhiều năm như vậy, trẫm thiếu chút nữa đã quên mất việc này."
Nghe hắn nói như thế, tất cả mọi người đều âm thầm thở ra.
Ai chẳng biết chuyện năm đó Doanh phi mất tích.
Hoa Nghiêm tự một trận lửa lớn, sủng phi Hoàng thượng mất tích, Hoàng thượng giận dữ, chém giết không ít đầu cấm vệ quân, quan viên liên lụy chừng hơn trăm người.
Mọi người đi ra khỏi tiền điện, Hoàng đế đang rất cao hứng, giữ lão Hầu gia lại sương phòng đánh cờ.
Trong lòng lão Hầu gia lúc lên lúc xuống.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn không có cơ hội đến gần Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng bị làm sao vậy, chẳng lẽ là nhớ lại tình cũ với lão thần?
Hoàng đế vân vê quân cờ trong tay, đột nhiên thốt lên một câu: "Ngươi cảm thấy năm đó Doanh phi thật sự đã chết sao?"
Lão Hầu gia tay run lên, quân cờ rơi xuống trên bàn cờ.
"Hoàng thượng..."
Nhớ năm đó, nếu ai dám ở trước mặt Hoàng đế nói Doanh phi đã chết, liền sẽ bị kéo đi ra ngoài chém đầu, cho nên đề tài này chính là cấm kỵ của Hoàng đế không ai dám động vào.
"Thần... thần không biết..."
Hoàng đế hơi hơi mỉm cười: "Ngươi không biết?"
Lão Hầu gia cúi thấp đầu, lời này hắn không dám tiếp, cũng không thể tiếp.
"Trẫm luôn cảm thấy Doanh phi vẫn chưa chết, nàng là một nữ nhân thông minh, thông minh hơn rất nhiều những nữ nhân hậu cung kia." Hoàng đế như tự giễu nói: "Nàng cũng không thích những thứ trẫm cho nàng, nhưng mà trẫm chính là thích nàng, chính là không muốn buông tay, cho nên nàng liền nghĩ biện pháp, lừa trẫm, cũng đã lừa gạt đôi mắt các ngươi."
"Nhưng mà... trận lửa lớn kia đến thiên điện còn bị đốt sạch, cũng không có ai nhìn thấy Doanh phi nương nương chạy ra ngoài." Lão Hầu gia căng da đầu nói.
"Không ai nhìn thấy cũng không có nghĩa là nàng đã chết." Hoàng đế dừng một chút, đột nhiên xoay chuyển đề tài: "Trẫm nhớ rõ năm đó ngươi vẫn còn làm việc ở Kim ngô vệ, phụ trách điều tra vùng sau núi."
"Vâng."
Lúc đó hắn dẫn người cơ hồ lục soát khắp nơi sau núi, đến ngay cả từng cái sơn động cũng không bỏ qua.
Còn cái sơn động có yêu quái ăn thịt người ở bên trong, thời điểm hắn dẫn người đi vào điều tra, nguy hiểm suýt nữa là mất mạng.
Không ai biết trong đó cất giấu thứ gì, tất cả những người sau khi vào động đến ngay cả vụn sương cũng không còn.
Nhớ tới việc này, khiến cho hắn không rét mà run.
"Trẫm nhớ rõ ngươi sau đó ngươi còn bị thương, vết thương rất nặng?"
"Vâng, thủ hạ của thần lúc đó tất cả đều bỏ mình, chỉ có một mình thần là chạy trốn về được."
"Ngươi là được người cứu đi?" Hoàng đế hỏi.
"Vâng." Nhớ tới Lục thị, thần sắc nơi đáy mắt lão Hầu gia trở nên phức tạp.
"Không biết ngươi là được người nào cứu, vì sao trẫm chưa từng nghe ngươi nói qua?" Hoàng đế giống như cực kỳ tò mò về chuyện này.
Lão Hầu gia căng da đầu: "Bất quá chỉ là một thôn phụ bình thường, không vào được mắt Hoàng thượng."
Hoàng đế lại hỏi thêm vài câu, Thanh Hầu gia chỉ lấy cớ lớn tuổi, không nhớ rõ, vì thế Hoàng đế cũng không hỏi tiếp nữa.
Hai người lại hạ nửa bàn cờ, lúc này sắc trời bên ngoài đã tối sầm xuống.
Hoàng đế đẩy bàn cờ, lệnh thái giám đưa lão Hầu gia về sương phòng nghỉ ngơi.
Thái giám cầm đèn lồng đi ở phía trước, lão Hầu gia đi theo phía sau, càng đi càng cảm thấy không thích hợp.
Nhìn phương hướng này, bọn họ không phải là đang đi về gian sương phòng hắn ở.
"Chúng ta đi nhầm đi?" Hắn hỏi một câu.
"Sao có thể, nô tài biết đường đâu." Thái giám đi phía trước cười nói: "Chuyện Hoàng thượng phân phó nô tài làm sao dám dẫn Hầu gia đi loạn, trong chùa hôm nay không ít quý nhân, bên kia có nữ quyến thừa dịp buổi tối đi tản bộ, nô tài đành phải đưa ngài đi bằng đường này."
Lão Hầu gia nghe hắn nói như vậy cũng không tiện phản bác.
Hai người đi xuyên qua đường nhỏ trong chùa, bất tri bất giác đi tới trước khu phế tích thiên điện bị thiêu hủy trước kia.
Gió đêm thổi qua, hoa râu mèo sàn sạt rung động, phảng phất như đang vẫy tay với hắn.
Đúng lúc này, đèn lồng trong tay thái giám đột nhiên tắt.
"Quỷ... có quỷ!" Thái giám đột nhiên hô lên, trượt chân té ngã trên mặt đất.
Lão Hầu gia hoảng sợ, lập tức quát lớn nói: "Lớn mật, đây là chùa miếu cung phụng thần linh, sao có thể có quỷ!"
"Là... là quỷ hồn Doanh phi nương nương..." Tiểu thái giám run run rẩy rẩy chỉ vào bóng người nhàn nhạt nơi xa: "Tăng nhân trong chùa đều từng gặp qua nàng, nô tài không dám nói dối a."
Lão Hầu gia tốt xấu gì thời trẻ cũng xuất thân từ Kim ngô vệ, có chút võ nghệ trong người, hắn lấy hết can đảm đi về phía trước vài bước, đối với bóng người kia quát lớn: "Người nào!"
Người nọ quay đầu lại, lụa mỏng khoác trên người bị gió đêm thổi bay phiêu phiêu.
"Là... là quỷ hồn Doanh phi nương nương!" Thái giám bị dọa quỳ xuống trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi.
Đợi đến khi lão Hầu gia thấy rõ gương mặt nữ tử đối diện, như bị sét đánh, kinh sợ ngây ngốc tại chỗ, quên luôn cả hô hấp.
Nữ tử này... rõ ràng là Lục thị!
Thái giám vẫn còn nhắc đi nhắc lại: "... nương nương tha mạng... nương nương tha mạng..."
Lão Hầu gia duỗi tay kéo thái giám, từ kẽ răng bài trừ ra một câu: "Trợn to mắt chó của ngươi ra, người này thật sự là Doanh phi?"
"Đúng vậy, nàng chính là Doanh phi, nô tài vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, sao có thể nhận nhầm!" Nói xong lại lải nhải thầm thì niệm kinh.
Nữ tử đối diện xoay người đi về hướng khác.
Lão Hầu gia nhịn không được hô to lên: "Ngươi đứng lại!"
Nữ tử giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng thế nhưng bay lên, thân ảnh lập tức biến mất không thấy đâu.
Lão Hầu gia lúc này mới bừng tỉnh, bước nhanh chạy về phía nàng vừa biến mất.
Gió đêm thổi từng trận, cỏ hoang mọc thành từng cụm, sắc trời lại tối, hắn cái gì cũng không nhìn thấy.
"Hầu gia không cần nhìn nữa, đó là quỷ hồn của nương nương, sao có thể sẽ ngã xuống, nàng đã bay đi rồi." Thái giám thắp lại đèn lồng lẩm bẩm nói: "Chúng ta mau trở về thôi, ngàn vạn lần đừng để Hoàng thượng biết, mấy năm nay người trong chùa vẫn luôn cố giấu chuyện này, chính là sợ làm kinh sợ đến Hoàng thượng."
Lão Hầu gia lưu luyến theo chân thái giám rời đi.
"Không... nàng sao có thể là Doanh phi..." Lão Hầu gia tựa như người mất hồn, lẩm bẩm tự nói: "Nàng rõ ràng là Lục thị... sao có thể là Doanh phi."
Thái giám đỡ hắn, giống như căn bản không nghe thấy hắn đang nói cái gì.
Thẳng đến khi bóng dáng hai người biến mất trong bóng đêm, ở sau thân cây đối diện mới hiện thân ra một thân ảnh long bào màu vàng.
Hắn nhìn phương hướng lão Hầu gia rời đi, ánh mắt tràn đầy sát ý.
"Ngươi vừa rồi nghe thấy những gì, nhìn thấy những gì?" Hoàng đế ẩn ẩn hỏi thái giám bên người.
Người nọ là tâm phúc của Hoàng đế, tự nhiên hiểu được lời này là có ý gì, lập tức quỳ xuống nói: "Nô tài cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy."
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn hoa râu mèo lay động trong gió đêm.
"Ái phi, trưởng tử ngươi sinh cho trẫm... rất tốt, rất hợp tâm ý trẫm."