Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 367: Lam Lam vì hắn mà sinh, chuyện cũ




Huyền Ngọc đi khỏi chưa bao lâu, huyết sắc nơi đáy mắt Thanh Mặc Nhan đã tràn đầy giống như là huyết ngọc.

Như Tiểu Lam nắm chặt vạt áo hắn không dám buông tay.

Không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày, nàng cũng không thể khắc chế được cổ độc Thanh Mặc Nhan phát tác.

Làm sao bây giờ?

Nếu Huyền Ngọc không trở về kịp, hoặc là không thể tìm được đồ ăn sống cho Cổ vương... Nàng nên làm sao đây?

Đang ở lúc nàng miên man suy nghĩ, chợt thấy Thanh Mặc Nhan đẩy thân thể nàng ra.

"Vật nhỏ... nàng đi ra ngoài..." Thanh Mặc Nhan rũ mắt tránh đi ánh mắt của nàng, thở dốc nói: "Mặc kệ lát nữa xảy ra chuyện gì... đều không được phép tiến vào."

Hắn một lần nữa đẩy nàng ra xa người mình.

Nào biết Như Tiểu Lam miệng nhỏ mếu máo, oa một tiếng khóc to lên.

"Thanh Mặc Nhan, chàng đừng đuổi ta đi, bộ dáng này của chàng khiến ta sợ hãi a, chàng đừng như vậy..." Nàng nhào người qua ôm chặt lấy cổ hắn: "Nếu chàng bị Cổ vương ăn luôn ta biết phải làm sao đây..."

Thanh Mặc Nhan cứng đờ bị nàng ghìm chặt cổ, đến ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Nhưng mà lúc này đây, hắn không còn tiếp tục đẩy nàng ra nữa.

Vừa rồi hắn chính là theo bản năng lựa chọn muốn đẩy nàng ra xa, nếu Huyền Ngọc không kịp trở về, hắn thật sự không dám chắc bản thân có khống chế được Cổ vương nữa hay không.

Bất quá bị vật nhỏ nháo như thế hắn liền nghĩ tới, lúc ấy Như lão tiên sinh còn từng nói với hắn một biện pháp khác, có thể tạm thời khống chế được Cổ vương trên người hắn.

Nhưng mà, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn dùng đến biện pháp này.

"... Lam Lam." Thanh Mặc Nhan phun khí ở bên tai nàng: "Ta cần máu của nàng..."

Như Tiểu Lam ngừng khóc.

"Ta... máu?"

Thanh Mặc Nhan gian nan gật đầu, kỳ thực hắn muốn giải thích rõ với nàng chuyện này, nhưng mà lời nói đến bên miệng, hắn lại do dự.

Nếu hắn không nói cho nàng biết nguyên nhân, nàng có thể hay không sẽ bởi vậy mà cảm thấy sợ hãi, cho rằng hắn muốn ăn luôn nàng?

Đôi mắt xanh biếc không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

"Muốn máu của ta?"

Thanh Mặc Nhan gật đầu một cái.

"Được." Như Tiểu Lam đột nhiên lộ ra mỉm cười, một lần nữa ôm chặt lấy cổ hắn, đem cổ trắng nõn của nàng để ở chỗ cằm hắn, chỉ cần hắn hơi xoay đầu là có thể chạm đến được.

"Thanh Mặc Nhan, ta chuẩn bị xong rồi." Như Tiểu Lam đầu cũng không dám nâng, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.

Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người.

Bộ dáng này của nàng, thật giống như chuẩn bị để hắn ăn luôn.

Hắn vừa rồi nói chính là cần chút máu của nàng, cũng không có nói là muốn ăn nàng a.

"Dù cho bị ta ăn luôn... cũng không hối hận sao?" Thanh Mặc Nhan vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên cổ nàng.

Như Tiểu Lam hàm hồ "Ân" một tiếng, vẫn không nhúc nhích.

Thật là một nha đầu ngốc.

Thanh Mặc Nhan không khỏi nhớ tới lời Như lão tiên sinh nói.

"Lam Lam là một đứa nhỏ tốt hiếm có, nàng vì ngươi mà sinh, là phúc tinh của ngươi, nhất định phải hảo hảo quý trọng nàng."

Hắn nên làm thế nào bây giờ?

Hắn cũng muốn quý trọng nàng, không nghĩ thương tổn đến nàng, nhưng mà lúc này lại chỉ có nàng mới có thể giúp được hắn.

Huyền Ngọc vẫn chưa trở về.

Cảnh vật trước mắt Thanh Mặc Nhan đã trở nên mơ hồ không rõ, nhưng mà vị giác lại dị thường nhạy bén.

Mùi xạ hương quanh quẩn ở chóp mũi hắn.

Huyết mạch ấm áp nhẹ nhàng dâng lên, mỗi một lần dâng lên đều như trêu chọc thần kinh hắn.

"... Lam Lam."

Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được bản thân vừa gọi tên của nàng, vùi đầu nơi cần cổ của nàng, hàm răng hắn nhấm nháp hương thơm của máu.

Thân thể nho nhỏ ở trong lòng hắn run rẩy, nhưng lại không có bất kỳ phản kháng nào.

Hương thơm của máu hòa tan cỗ cổ độc, Thanh Mặc Nhan khôi phục chút ý thức, liếm láp nơi bị hắn cắn qua, hắn ngẩng đầu lên nhìn Như Tiểu Lam.

"Vật nhỏ?"

Đôi mắt Như Tiểu Lam mở lớn, tựa như rối hỗ mất hồn.

"Đau không?"

Như Tiểu Lam chớp mắt một cái.

"Ta còn... còn sống?"

Thanh Mặc Nhan biết là nàng hiểu lầm, cho rằng vừa rồi hắn sẽ ăn toàn bộ nàng luôn.

Nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng, khiến người cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà hắn lại cười không nổi.

Ngay cả tính mạng cũng chịu giao phó cho hắn, hắn chỉ là cảm thấy đau lòng.

Nếu hắn có thể cường đại hơn một chút, về sau có phải hay không sẽ tránh được những chuyện như này xảy ra.

Chỉ cần hắn đủ cường đại, hoàn toàn khống chế được Cổ vương, hoặc là... sau này nuôi vài người để làm "Đồ ăn" phòng ngừa trong những lúc mấu chốt.

Đáy mắt Thanh Mặc Nhan xẹt qua một tia ánh sáng.

Lấy chức vị hiện giờ của hắn, loại chuyện này hết sức đơn giản.

Ví như mấy tên phạm nhân ở trong đại lao Đại lý tự, căn bản sẽ không có người hỏi đến.

Chỉ là nói như vậy, hắn giống như thật sự sẽ biến thành quái vật.

Như Tiểu Lam hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói vừa rồi của Thanh Mặc Nhan: Thứ hắn cần là máu của nàng, chứ không phải muốn dùng nàng làm đồ ăn cho Cổ vương.

"Thanh Mặc Nhan, chàng là đồ trứng thối... chàng vì sao không nói rõ ràng... làm ta sợ muốn chết..."

Như Tiểu Lam ô ô khóc lên.

"Là tự nàng nghĩ sai, còn trách ta?" Thanh Mặc Nhan ngoài miệng không chịu thua, nhìn ánh mắt của nàng hắn lại để lộ ra áy náy, một lần nữa cúi đầu liếm lên miệng vết thương ở cổ nàng.

"Thế tử!" Huyền Ngọc đột nhiên bước vào, trong tay cầm một cái giỏ tre, miệng giỏ được đậy lại bằng ván gỗ: "Thuộc hạ tìm về được hai con ngỗng."

Huyền Ngọc đem giỏ đặt xuống.

"Đây là từ đâu ra?" Thanh Mặc Nhan nhìn chằm chằm giỏ kia.

Tăng nhân trong chùa trước nay đều ăn chay niệm phật, sao có thể có thứ này, nhìn hai con ngỗng trắng kia hẳn là do gia đình chăn nuôi.

"Là một thôn dân thuộc hạ gặp sau núi cho." Huyền Ngọc trả lời: "Người nọ cũng đi theo đến đây, Thế tử muốn gặp mặt một lần hay không?"

Thanh Mặc Nhan trước nhìn hai con ngỗng kia, sau đó mới bảo Huyền Ngọc lui ra ngoài.

Hắn nhìn Như Tiểu Lam liếc mắt một cái.

"Không được đuổi ta đi." Như Tiểu Lam gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn.

Thanh Mặc Nhan không tiếp tục bảo nàng tránh mặt nữa, trực tiếp triệu Cổ vương ra.

Huyền Ngọc ở bên ngoài đợi hết thời gian một chén trà, cửa mở, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam đi ra.

Huyền Ngọc vội vàng đi đến.

Thanh Mặc Nhan chú ý tới bên ngoài trong viện có đứng một thôn dân, khoảng hơn ba mươi tuổi, lớn lên nhìn bộ dáng vô cùng hiền hậu.

"Hai con ngỗng trắng kia chính là hắn tặng cho thuộc hạ." Huyền Ngọc chỉ chỉ người kia: "Thuộc hạ cho hắn bạc, hắn lại không chịu nhận."

Thanh Mặc Nhan một phen đánh giá thôn dân kia, thôn dân tiến lên quy củ làm lễ.

Thanh Mặc Nhan liền cảm thấy kinh ngạc, mời người nọ vào gian sương phòng bên cạnh, nghe hắn kể một số chuyện.

Như Tiểu Lam cũng đi theo, nghe được liền trợn mắt há hốc mồm.

Hóa ra những cổ trùng trong mật đạo, có thể sống sót nhiều năm như vậy, đều là do hắn nuôi chúng.

Thường xuyên đưa chút thức ăn sống vào trong động, mới có thể giúp chúng sống sót.

"Lại nói tiếp... đây là chuyện của hai mươi mấy năm về trước, lúc đó phụ thân ta vẫn còn sống, cứu được một nữ tử ngã xuống núi, nàng đưa cho phụ thân không ít trang sức quý giá, cũng cầu hắn giúp đỡ, thường xuyên mang thức ăn sống ném vào trong sơn động sau núi... nói trong động kia là quái vật ăn thịt người, nếu không làm như vậy người trong thôn sẽ bị chúng nó ăn luôn.."

"Nữ tử kia sau đó đã đi đâu?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

"Nàng dưỡng thương xong liền rời đi... lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, chỉ nhớ rõ trước khi rời khỏi nàng có cứu được một quý nhân đi ngang qua, người nọ giống như rất thích nàng, vẫn luôn khuyên nàng rời đi với hắn..."