Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 357: Sinh thần Hoàng hậu, bóp chết tâm tư




Sinh thần Hoàng hậu chớp mắt cái đã tới.

Mặc kệ tình cảm giữa Hoàng đế và Hoàng hậu như thế nào, mỗi năm đều sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng thọ long trọng cho Hoàng hậu.

Quan viên các cấp vào ngày này đều tiến cung mừng thọ Hoàng hậu.

Lục hoàng tử Vu Như Sương nhàn nhã dựa vào cột lớn ở hành lang ngoài điện, khoanh tay nhìn Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân thần sắc tối tăm đi lại đây.

"Ngũ ca." Hắn bước đến gần: "Phụ hoàng vẫn chưa tha thứ cho mẫu phi ngươi sao."

Vu Nguyên Quân liếc mắt nhìn lục đệ hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng.

Từ nhỏ sống ở trong cung hắn sẽ không cho rằng câu nói khách sáo vừa rồi là đang quan tâm hắn.

Đáy mắt Lục hoàng tử mang theo tia hài hước nồng đậm.

Mất đi mẫu tộc chống lưng, đối với mỗi Hoàng tử mà nói đều là đả kích không nhỏ, không chỉ sẽ mất đi ân sủng, mà có khi còn mất luôn cả tính mạng của bản thân.

"Hôm nay là sinh thần Hoàng hậu, nếu lễ vật của ngươi có thể được nàng thích, không bằng đi cầu nàng đi." Lục hoàng tử Vu Như Sương hạ giọng, nửa nói giỡn nửa cười trêu nói: "Chỉ cần Hoàng hậu mở miệng, phụ hoàng thế nào cũng sẽ nể mặt nàng a."

Nghe xong lời này, tâm tình Vu Nguyên Quân càng thêm sa sút.

Hắn sao không biết điều này, tiếc rằng hắn không lấy được thứ Hoàng hậu muốn: Hương mèo hương.

Đúng lúc này, Lục hoàng tử chợt giương giọng hô lên: "Thái tử ca ca!"

Vu Nguyên Quân theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thái tử Vu Thanh Thành đi qua trước điện, một thân mãng long bào màu vàng đạm mạc, đầu đội kim quan.

Thái tử giống như không nghe thấy Lục hoàng tử gọi hắn, lập tức đi qua cửa đại điện, tiến vào trong đại điện.

Lục hoàng tử cũng lôi kéo Vu Nguyên Quân đi vào trong, lúc này đã có không ít quan viên tới, khi Thái tử đi qua, không ít quan viên đều dừng lại thi lễ với hắn.

"Thái tử ca ca hình như gần đây tâm trạng không tốt lắm." Lục hoàng tử Vu Như Sương nói nhỏ.

Vu Nguyên Quân cũng chú ý tới, gần đây Thái tử rõ ràng gầy đi không ít, thường thường lấy tay áo che miệng, ho nhẹ.

Lục hoàng tử dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Vu Nguyên Quân: "Uy, ngươi có cảm thấy Thái tử ca ca có chút kỳ quái không?"

"Làm sao vậy?" Vu Nguyên Quân hỏi.

"Hình như là ngày đại hôn hôm đó của Thiếu khanh… nghe nói Thái tử ca ca ngày đó sau khi trở về liền bị bệnh, trước kia tuy rằng hắn cũng bệnh, nhưng tốt xấu gì trên mặt cũng có chút tươi cười, nhưng mà hiện giờ ngươi xem…"

Lục hoàng tử dùng cằm chỉ về phía Thái tử: "Ngươi có phát hiện hay không, Thái tử ca ca trở nên rất đáng sợ "

Vu Nguyên Quân đứng từ xa nhìn Thái tử đang hàn huyên cùng với các vị quan viên, thần sắc lạnh băng tối tăm tựa như hầm băng, ngay cả những quan viên đó tựa như cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn, sau khi chào hỏi với Thái tử xong liền vội vàng tránh đi.

Lục hoàng tử đột nhiên lên tiếng: "Thái tử ca ca gần đây lại bệnh nặng sao?"

Vu Nguyên Quân cũng chú ý tới Thái tử lấy từ bên hông ra một cái bình nhỏ, hắn đưa bình lên miệng không biết là uống cái gì, khi miệng bình rời đi, trên môi hắn rõ ràng dính chất lỏng gì đó màu đỏ tươi.

"Đó là dược gì, thật ghê tởm." Lục hoàng tử nói thầm một câu.

Vu Nguyên Quân hít sâu một hơi, chuẩn bị đi theo đáp lời Thái tử.

Hiện tại có thể cứu mẫu phi hắn, chỉ có Hoàng hậu, mà việc hắn có thể làm, chỉ có đi cầu Thái tử giúp đỡ.

Hắn không muốn gì nhiều, chỉ cần Thái tử đồng ý giúp hắn, hắn thậm chí dám thề với trời, hắn thật sự cũng không muốn tranh cái gì với Thái tử.

Đúng lúc này, Thái tử đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa đại điện, ánh mắt ẩn ẩn hiện lên một tia dữ tợn.

Vu Nguyên Quân cùng Lục hoàng tử Vu Như Sương đều sững sờ ở nơi đó.

Bọn họ chưa từng thấy qua biểu tình đáng sợ này của Thái tử.

"… là Đại lý tự Thiếu khanh."

"Kia đó là Minh Duyệt quận chúa đi… cảm giác thật nhỏ tuổi…"

"Hư… nghe nói nàng sống không được mấy năm đâu… Hoàng thượng khả năng cũng là thấy nàng đáng thương đi…"

Quan viên xung quanh khe khẽ nói nhỏ, tất cả đều nhìn về phía cửa đại điện bên này.

Vu Nguyên Quân lúc này mới phát hiện, bao gồm cả Thái tử ở bên trong, người bọn họ nhìn chính là Thanh Mặc Nhan cùng chính thất phu nhân của hắn, Minh Duyệt quận chúa.

Lục hoàng tử Vu Như Sương khoanh cánh tay, ánh mắt nhìn về phía Như Tiểu Lam mang theo tia đen tối không rõ ý vị.

Khóe miệng Vu Nguyên Quân khẽ cong lên: "Lục đệ, hôn sự của Minh Duyệt quận chúa cùng Thiếu khanh chính là do phụ hoàng tứ hôn, ngươi vẫn nên bóp chết tâm tư đi."

"Ngươi nói bậy cái gì đó!" Lục hoàng tử không nghĩ tới tâm sự của bản thân lại bị người khác nhìn ra, thẹn quá hóa giận.

Vu Nguyên Quân cười trào phúng: "Ta nói cái gì ngươi là người hiểu rõ nhất, nếu trước kia không lấy về được đến tay, thì hiện tại lại càng không, lần trước vì chuyện của Liễu Dương quận chúa Hoàng hậu sợ là đã sinh ra oán hận với ngươi, ngươi vẫn nên tỉnh táo chút đi."

Lục hoàng tử gắt gao trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt xanh mét.

Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam vào đại điện, thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt.

Ở phía xa ánh mắt Thái tử cũng đụng độ với hắn, ngay lập tức tầm mắt hai người bắn ra vô số tia lửa, tựa như tia chớp liên tục lóe lên hơi thở nguy hiểm.

Có người cảm nhận được khác thường, đồng loạt nhìn trộm về phía Thái tử.

"Thái tử điện hạ làm sao vậy."

"Ai chọc hắn... vì sao sắc mặt kém như thế?"

"Ta nghe nói gần đây Thái tử điện hạ bị mất một con sủng vật." Luôn có tin tức truyền ra.

"Sủng vật nào?"

"Chính là con chồn trắng trước kia Thái tử điện hạ thường hay mang theo bên mình, ngày Thiếu khanh đại nhân thành thân Thái tử cũng tới, chồn trắng chính là biến mất vào hôm đó."

"Thái tử điện hạ đúng là trọng tình trọng nghĩa, ngay cả mất sủng vật cũng đau khổ như thế..." Có người thở dài.

Lỗ tai Như Tiểu Lam giật giật.

Trọng tình trọng nghĩa? A phi!

Như Tiểu Lam âm thầm bĩu môi, rõ ràng là Thái tử vì bản thân thất thủ mà tức giận a.

Ánh mắt Thái tử chuyển qua trên người nàng, Như Tiểu Lam lập tức cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Thanh Mặc Nhan bất động thanh sắc kéo nàng đến phía sau, chặn tầm mắt không tốt của Thái tử.

"Đừng nhìn hắn." Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói.

"Nga..." Như Tiểu Lam nhu thuận đáp lời, quay đầu nhìn đi nơi khác, lại đúng lúc ánh mắt chạm nhau với Lục hoàng tử.

Là tên bị dây xích đu của nàng đánh trúng cằm kia, lúc trước còn muốn phá hỏng thanh danh của nàng.

Người xấu!

Như Tiểu Lam không tiếng động phun ra hai chữ, cũng thè lưỡi với Vu Như Sương.

Vu Như Sương thấy rành mạch, hắn tức nắm chặt nắm tay.

Nha đầu đáng giận kia! Cả đời hắn sẽ không quên sỉ nhục hắn đã phải chịu.

Làm lơ hắn không nói, cư nhiên còn để Thanh Mặc Nhan ở trước mặt Hoàng thượng nhục nhã hắn một phen, nói cái gì trong sạch của nàng đã sớm bị hắn lấy đi... hại hắn trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Thật đúng là không biết xấu hổ, lại còn cho đó là vinh quang?

Hắn cong môi nở nụ cười chế nhạo.

Như Tiểu Lam thấy rõ ràng, nhưng nàng lại không tức giận, ngược lại ôm lấy cánh tay Thanh Mặc Nhan, càng dán chặt trên người hắn.

Sủng vật muốn ôm chặt đùi chủ nhân, nàng không cho rằng có gì đáng xấu hổ.

Thanh Mặc Nhan cảm giác được hành động lấy lòng của vật nhỏ, mỉm cười sờ sờ đầu nàng.

Như Tiểu Lam càng thêm đắc ý, nếu có đuôi mà nói quả thực sẽ vểnh lên tận trời.

Vu Như Sương hầm hầm quay đầu nhìn về nơi khác, nếu tiếp tục đối diện với nàng, sớm muộn gì nàng cũng làm hắn tức chết.

Thật không hiểu nàng tốt ở chỗ nào, Thiếu khanh cư nhiên che chở nàng như vậy.

Đúng lúc này, ngoài điện vang lên thanh âm của thái giám: "Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm!"