Hoàng cung.
Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân tiến cung phục mệnh với Hoàng thượng.
"Nghe nói ngươi bị thương?" Hoàng đế rời ánh mắt khỏi tấu chương, liếc nhìn hắn.
"Hiện giờ nhi thần đã hồi phục, không có gì đáng ngại." Vu nguyên Quân nỗ lực nói, kỳ thực sắc mặt hắn trắng đến dọa người, Hoàng thượng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
"Dám đánh cướp đội ngũ đón dâu ở giữa đường, hừ... Những người đó đúng là càng ngày càng lớn mật." Hoàng đế khinh thường nói: "Có điều tra rõ được là người phương nào làm chuyện này hay không?"
"Nhi thần không biết." Vu Nguyên Quân thành thật nói: "Lúc đó nhi thần bệnh rất nặng, tất cả đều là Thiếu khanh đại nhân một tay điều tra."
Hoàng đế chậm rãi gật đầu.
Thủ đoạn thẩm vấn của Thanh Mặc Nhan hắn biết rõ. Cho nên không hỏi tiếp gì nữa.
Vu Nguyên Quân có chút ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ truy hỏi đến cùng, thế nhưng không nghĩ tới lại cho qua dễ dàng như vậy.
"Chuyện lần này vất vả cho ngươi rồi. Trở về nghỉ ngơi đi." Hoàng đế một lần nữa vùi đầu phê duyệt tấu chương.
Vu Nguyên Quân quy củ hành lễ, rời khỏi điện.
Thời điểm đi ra ngoài cung, gặp Thái tử Vu Thanh Thành.
"Gặp qua Thái tử." Vu Nguyên Quân tiến lên chào hỏi.
Trên người Vu Thanh Thành khoác kiện áo choàng thêu chỉ vàng. Đồ án hình rồng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Vu Nguyên Quân cảm thấy dị thường chói mắt, cho nên cúi đầu.
"Ta nghe cung nhân nói lần này ngươi ra ngoài làm việc bị thương?" Trên mặt Vu Thanh Thành mang theo mỉm cười nhàn nhạt, thoạt nhìn vừa thân thiết vừa khiến người ta cảm thấy ấm áp.
"Thần đệ vô năng. Đến chút việc nhỏ này làm cũng không xong, đã khiến phụ hoàng phải thất vọng." Vu Nguyên Quân thở dài nói.
"Chuyện này sao có thể trách ngươi." Vu Thanh Thành an ủi nói: "Ngươi cũng bất quá là bị Thiếu khanh liên lụy..."
Vu Nguyên Quân hơi hơi sửng sốt.
Thái tử cả ngày đều ở trong cung, bởi vì liên quan đến thân thể ốm yếu bệnh tật, nên không mấy quan tâm đến chính sự, vì sao hắn lại biết?
Vu Thanh Thành cười cười, chuyển sang đề tài khác: "Sắp đến sinh thần Hoàng hậu, ngũ đệ vẫn chưa tìm được hương mèo hương nàng thích sao?"
"Vẫn chưa." Vu Nguyên Quân mất mát nói.
"Ngũ đệ phải nhanh lên, ta thật vất vả mới xin được mẫu hậu, để nàng ở trước mặt phụ hoàng nói tốt vài câu giúp nhà mẹ đẻ mẫu phi ngươi, ngươi không nhanh chút liền sẽ làm vụt mất cơ hội lần này."
Vu Nguyên Quân rũ mắt, nhà mẹ đẻ mẫu phi hắn không biết vì sao lại có liên quan đến một vụ trọng án, Hoàng thượng tức giận, cả hắn cùng mẫu phi đều không tránh được tai ương.
Cũng may Hoàng thượng niệm tình cũ, không có đày nàng vào lãnh cung. Bất quá cũng vẫn bị giam cầm ở trong cung, chi phí ăn mặc gì đó tất cả đều không thể so với lúc trước, cung nhân kẻ nào cũng mắt lạnh gây khó dễ.
May mắn hắn là Hoàng tử, Hoàng thượng không làm khó hắn, nhưng mất đi thế lực mẫu tộc, hắn ở trong cung này cũng không dễ sống.
Không nghĩ tới đúng lúc này, Thái tử hướng Hoàng hậu cầu tình, cầu Hoàng hậu trong ngày sinh thần của nàng nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, ít nhất cũng khôi phục được địa vị cho mẫu phi hắn.
Bằng không chưa đợi đến lúc vụ án này được tra rõ, mẫu phi hắn đã bị cung nhân hành hạ đến chết ở trong cung rồi.
"Thiếu khanh đại nhân nói hắn không có hương mèo hương." Vu Nguyên Quân thành thật nói.
Thái tử lấy tay áo che miệng, ho nhẹ một trận, thở dài nói: "Ngũ đệ, ngươi chính là quá thành thật, hương mèo hương chính là trân phẩm. Thiếu khanh hẳn là muốn dâng lên cho Hoàng đế, tự nhiên sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết trong tay hắn có thứ này."
"Vậy ta đây nên làm thế nào?"
Thái tử mỉm cười nheo mắt lại, ẩn giấu ánh sáng sắc bén nơi đáy mắt: "Qua mấy ngày nữa Thiếu khanh đại hôn, đến lúc đó ngươi đi cùng ta, ta giúp ngươi."
Ngoài thành, điền trang của Thanh Mặc Nhan.
Ngày đại hôn, Như Tiểu Lam muốn xuất giá từ nơi này.
Lúc này đây nàng cuối cùng cũng chân chính hiểu được thế nào là hôn lễ cổ đại.
Tuy rằng đối với nàng mà nói, đây cũng chỉ coi như là chút hình thức, nhưng mà cảm giác trời chưa sáng đã bị người kéo ra khỏi ổ chăn thật sự rất khó chịu.
Khiến nàng không nói nên lời chính là còn không cho nàng ăn cơm.
"Tân nương tử không được ăn thứ gì." Phụ trách trang điểm đều là do Thanh Mặc Nhan mời đến, nàng một người cũng không quen biết, cho nên mặc kệ người khác nói cái gì, nàng chỉ có thể cứng miệng cười cười.
Thật vất vả mới chờ được đến lúc tất cả mọi người đều lui ra, nàng đi lại khắp phòng, muốn tìm chút thứ gì có thể ăn được, chính là đi tới đi lui, chỉ tìm được một quả táo.
Được rồi, vậy chỉ có thể ăn tạm cái này.
Bỏ vào miệng răng rắc cắn, tròng mắt loạn chuyển khắp nơi, nhìn qua giống con chuột nhỏ đang ăn vụng.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Một nha hoàn từ bên ngoài tiến vào.
Như Tiểu Lam thiếu chút nữa làm rơi quả táo xuống trên mặt đất.
"Trường… Trường Hận?"
Trường Hận đặt ngón trỏ ở ngoài miệng, phát ra tiếng suỵt nhỏ.
Như Tiểu Lam nhẹ nhàng thở ra, lấy quả táo từ sau lưng ra tiếp tục cắn.
Trường Hận nhìn thấy quả táo kia liền ngẩn ngơ.
"Này không phải là cho ngươi ăn."
Quả táo không phải để ăn chẳng lẽ là để ngắm?
Như Tiểu Lam khinh thường bĩu môi. Cắn càng hăng say.
"Thứ này thật sự không thể ăn." Trường Hận dở khóc dở cười.
"Vì sao?"
"Thời điểm đón dâu, tân nương tử phải ôm thứ này ở trên tay." Trường Hận giải thích nói: "Hơn nữa tân nương tử không được ăn thứ gì. Sau khi vào động phòng chân không được chạm đất, đến lúc đó dù ngươi có muốn đi ngoài cũng phải cố mà chịu đựng."
Như Tiểu Lam mở to hai mắt, đây đều là thứ quy củ gì. Muốn đi ngoài cũng không được?
Quả nhiên vẫn là hôn lễ hiện đại có nhân tính!
Nàng hung hăng cắn một mồm to quả táo cho hả giận.
"Đúng rồi, sao hôm nay ngươi lại thay nữ trang?" Như Tiểu Lam một phen đánh giá Trường Hận.
"Thiếu khanh đại nhân lo lắng sau khi vào phủ sẽ có người gây khó dễ cho ngươi, vậy nên để ta tùy thời chuẩn bị, đến lúc đó tất cả những thứ ngươi muốn đụng vào đều phải qua tay ta trước." Trường Hận nói.
"Sẽ có người hạ độc sao?" Nghe xong những lời này, Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
Nàng đây là xuất giá a. Sao lại có loại ảo giác như tiến vào hang hổ hang sói đâu.
"Không có biện pháp, ngươi cùng Thiếu khanh chính là do Hoàng thượng tứ hôn, hôm nay sẽ có không ít người đến, ngay cả người ở trong cung cũng sẽ đến, vài vì Hoàng tử cũng sẽ có mặt."
"Thái tử cũng tới?" Nhớ tới con chồn trắng kia, sau lưng Như Tiểu Lam tê dại.
"Hẳn là có."
Như Tiểu Lam vẻ mặt đau khổ: "Trường Hận, ta muốn đào hôn..."
"Chậm đã."
"Nếu không… chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi, sau này ngươi làm ruộng ngươi rệt vải. Cũng có thể đủ sống qua ngày."
Trường Hận đỡ chán, vì sao mọi công việc đều là ta làm a.
Như Tiểu Lam đang hồ nháo. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ.
"Đội ngũ đón dâu đến!"
Trường Hận nhanh chóng cầm lấy khăn voan, phủ lên đầu Như Tiểu Lam.
"Quả táo đâu?"
"Ở chỗ này!" Như Tiểu Lam vươn tay, ở trong lòng bàn tay nàng nắm một cái hạt táo cực lớn.
Khóe miệng Trường Hận run rẩy: "Còn quả nào khác không?"
Như Tiểu Lam phe phẩy đầu.
Muốn tìm cũng không kịp rồi, Thanh Mặc Nhan đã dẫn người vào viện.
Trường Hận đành để Như Tiểu Lam nắm hạt táo ngồi ở trên giường.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm cười vui, có người đẩy cửa ra. Thanh Mặc Nhan một thân hỉ phục đỏ thẫm bước vào.
Như Tiểu Lam ở dưới khăn voan nhìn hạt táo trong tay.
Chưa ăn hết a, nơi này còn sót một miếng thịt quả.
Lặng lẽ nâng lên...
Răng rắc!
Nàng nhai miếng thịt quả cuối cùng.
Khi Thanh Mặc Nhan đi đến gần, liền nghe được thanh âm như vậy: Răng rắc răng rắc...