Thái Vân Nhi ở dưới sự bảo hộ của tam ca nàng rời khỏi Thạch Phường trấn.
Thái Nghĩa Minh phái năm mươi tên hộ vệ cùng đi theo Thái Tư Thành, hắn liên tục dẫn người hộ tống xe ngựa rời khỏi trấn.
Thái Vân Nhi khóc bù lu bù loa, lần này đến Thạch Phường trấn nàng không được đi chơi ở đâu, nguyên bản đại ca đã đáp ứng sẽ mang nàng đi dạo khắp nơi, còn từng nói giỡn là nam nhân trong trấn đều sẽ vì nàng mà khuynh đảo.
Ai ngờ nàng thế nhưng rời đi chật vật như vậy.
"Tốc độ nhanh hơn chút." Thái Tư Thành thúc giục đội ngũ.
"Tam công tử, đường núi khó đi, không thể đi nhanh như vậy được a." Có người yếu ớt nói.
"Các ngươi không biết người Hồng trại sao, còn dám lề mề ở đây." Cơn tức của Thái Tư Thành không nhỏ.
Hắn chỉ muốn tiễn tiểu muội đi thật nhanh, để hắn trở về "diệt cướp" cùng với Thiếu khanh đại nhân, san bằng Hồng trại, sau này uy tín của hắn ở Thạch Phường trấn sẽ vượt qua cả đại ca hắn.
Xe ngựa xóc nảy ở trên đường núi. Thái Vân Nhi bị hoảng bủn rủn cả người.
"Tam ca, có thể chậm một chút hay không." Vân Nhi nhấc màn xe lên dò hỏi.
Thái Tư Thành sắc mặt không tốt: "Không thể chậm được. Đại ca đem ngươi giao cho ta, nếu ở giữa đường xảy ra chuyện gì ta sao có thể gánh nổi trách nhiệm."
Xe ngựa đi được một canh giờ, Thái Vân Nhi thật sự có chút chịu không nổi.
Chạy như vậy quả thực giống như đang chạy trốn a.
"Tam ca, có thể dừng lại nghỉ một chút hay không?" Nàng cầu xin nói.
Không đợi Thái Tư Thành lên tiếng, sâu trong rừng cây bỗng vang lên một tiếng hô bén nhọn, ngay sau đó, một cái mũi tên có cột vải dầu mang theo ngọn lửa từ trong rừng bắn tới, đâm xuống giữa đường nhỏ.
Trên đường rải rác không ít cỏ hoang, lúc vừa mới bắt đầu Thái Tư Thành cũng không chú ý tới, sau khi mũi tên lửa rơi xuống cỏ hoang liền bùng một cái cháy lên.
"Cháy rồi, mau cứu hỏa!" Nhóm hộ vệ la hét, rút kiếm muốn đẩy cỏ hoang ra.
Nhưng mà càng lúc càng có nhiều mũi tên từ trong rừng bắn đến, ngọn lửa dính đến mặt đất lập tức liền bốc cháy lên.
Thái Tư Thành lúc này mới ý thức được không ổn.
"Có mai phục! Mau lùi lại!"
Nhưng mà lúc này xe ngựa đã bị ngọn lửa cháy đến, màn xe cùng cửa sổ xe đều bị nhiễm lửa, Thái Vân Nhi cùng nha hoàn ở trong xe ôm nhau thành một đoàn, thét chói tai.
Thái Tư Thành đành phải dùng kiếm chém màn xe bị cháy xuống.
Không có màn xe, Thái Vân Nhi liền có thể trực tiếp nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc này. Từ phía đối diện trong rừng vụt ra mấy trăm người, tất cả đều cầm lưỡi đao sắc bén trên tay, đem đường chặn lại.
Thái Vân Nhi bị dọa quên mất phải kêu lên, ngơ ngác nhìn bên ngoài.
Trong đám người phía đối diện có một người đi ra, đứng ở giữa đường quát: "Đây chính là xe ngựa Thái phủ?"
Thái Tư Thành vội vàng dùng mắt ra hiệu cho một tên hộ vệ bên người.
Hộ vệ hết cách, đành căng da đầu tiến lên trả lời: "Đúng vậy, trong xe chúng ta chỉ có nữ quyến cùng một số đồ vật không đáng giá, còn thỉnh các vị bỏ qua cho."
"Nữ quyến trong xe chính là Minh Duyệt quận chúa?" Đối phương hỏi.
Thái Tư Thành ngây ngẩn cả người: "Các vị... Đây là xe ngựa Thái phủ không sai, nhưng mà người ngồi trong xe tuyệt đối không phải Minh Duyệt quận chúa."
Không đợi hắn nói cho hết lời, một nam tử cầm đao ở phía đối diện cười hắc hắc lên: "Xem ra tin tức chúng ta có được quả nhiên không sai. Minh Duyệt quận chúa e ngại chúng ta, muốn đào tẩu, nhưng đâu có chuyện dễ dàng như vậy, không bằng giữ nàng lại để cho trại chủ chúng ta tiêu khiển đi."
Người nọ vừa rứt lời, trong đám người liền truyền đến một tiếng quái thanh phụ họa: "Minh Duyệt quận chúa, trại chủ chúng ta cho mời a."
Thái Vân Nhi bị dọa ôm chặt lấy người nha hoàn: "Ta không phải là Minh Duyệt quận chúa, các ngươi nhận nhầm người rồi!"
Kết quả nàng không lên tiếng thì không sao, nàng nói ra một câu như vậy, thanh âm nữ tử mảnh mai ở dưới tình huống này có vẻ hết sức khác biệt, một chút liền hấp dẫn được lực chú ý của mọi người.
"Các huynh đệ. Mời Minh Duyệt quận chúa về trại, đừng để cho trại chủ chúng ta phải đợi lâu!" Nam tử cầm đầu hét lớn, đồng thời giơ đao trên tay lên.
Mọi người cười vang, hô quát chen chúc chạy về hướng xe ngựa.
Thái Tư Thành không biết phải làm sao, hắn bất quá là đưa muội muội về nhà, bọn họ lại không có mang theo thứ gì đáng giá, như thế nào người Hồng trại lại nhằm vào bọn họ đây.
Trong nháy mắt mấy trăm người đã vọt tới trước xe ngựa, lưỡi đao sắc bén tung bay, những hộ vệ kia dù cho võ nghệ cao cường cũng đánh không lại số đông. Không lâu sau, người này bị chém một đao, người kia bị đâm mấy nhát.
Thái Tư Thành giục ngựa gào thét: "Mau lui lại, mau lui lại!"
Nhưng mà lúc này, hắn có thể thối lui đến đâu. Phóng tầm mắt nhìn lại, trong rừng nơi nơi đều là người Hồng trại, bọn họ hô lên, vung trường đao trong tay, hướng về phía xe ngựa Thái Vân Nhi vọt tới.
Thái Tư Thành vốn muốn đi cứu tiểu muội của hắn, nhưng nháy mắt khi hắn lao ra, hắn lại dừng lại.
Bọn họ những người này chính là nhằm vào tiểu muội của hắn, nếu hắn đi qua cứu người chẳng những không cứu được Thái Vân Nhi, sợ là đến ngay cả hắn cũng không thể thoát khỏi được.
Do dự một lát. Thái Tư Thành đột nhiên quay đầu ngựa, thối lui về phía sau.
Lúc này Thái Vân Nhi đã bị người Hồng trại kéo ra khỏi xe ngựa, ngay cả hai nha hoàn cũng không thể chạy trốn được, các nàng liều mạng giãy giụa.
"Tam ca... Tam ca cứu cứu ta..." Rất xa, truyền đến thanh âm kêu cứu của Thái Vân Nhi.
Vài tên hộ vệ may mắn còn sống sót bảo hộ Thái Tư Thành thoát đi, đến đầu cũng không ngoảnh lại.
Hồng trại đắc thủ. Cười ha ha: "Minh Duyệt quận chúa cũng không có gì đặc biệt a." Có người trêu đùa Thái Vân Nhi: "Nhìn tư sắc này cũng không tệ. Mang về để trại chủ chúng ta xem qua trước đã."
Mọi người cười vang, bắt Thái Vân Nhi và cả hai nha hoàn về trại.
Hai nha hoàn cũng không có cơ hội nhìn thấy trại chủ, đã trực tiếp bị các huynh đệ bên dưới tách ra trước. Các nàng căn bản không có cơ hội giải thích hiểu nhầm với bọn họ.
Thái Vân Nhi bị dọa mặt không còn chút máu, lui thành một đoàn run run rẩy rẩy chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: "Đừng giết ta, đừng giết ta... Ta phải rời khỏi Thạch Phường trấn. Không bao giờ trở lại nữa, không trở lại nữa..."
Nàng càng như vậy, người Hồng trại càng thêm đắc ý.
"Thạch Phường trấn không cần một nha đầu đến khoa tay múa chân. Ai dám động vào địa bàn của bọn lão tử, kết cục tự chịu!"
Việc Hồng trại bắt sống Minh Duyệt quận chúa rất nhanh đã lan truyền khắp Thạch Phường trấn.
Hai trại khác ở phụ cận Thạch Phường trấn đều duy trì trầm mặc, đặc biệt là Thanh Thủy trại, lúc trước bọn họ còn từng mời Thanh Mặc Nhan cùng Thái Nghĩa Minh đến tham gia hoạt động hiến tế Dược vương của bọn họ.
Sau khi Thái Tư Thành trở về liền bị Thái Nghĩa Minh mắng cho một trận, nhưng như vậy cũng không thay đổi được gì, Thái Nghĩa Minh đành phải tự thân xuất mã, đầu tiên là phái người đến Hồng trại giải thích, muốn chuộc lại muội muội nhà mình về, hắn còn chuẩn bị cả lễ vật quý giá đem đến đó.
Không nghĩ tới người Hồng trại chỉ nhận lấy lễ vật, sau đó liền giết chết người hắn phái đi, còn tuyên bố nói Minh Duyệt quận chúa đã là người của trại chủ bọn họ, thành áp trại phu nhân, sau này Thạch Phường trấn chính là đất phong của bọn họ.
Thái Nghĩa Minh tức không chịu được, người Hồng trại càng thêm càn rỡ, trong thời gian ba ngày, bắt cóc các thương đội đi đến Thạch Phường trấn, đem Thạch Phường trấn quấy đến chướng khí mù mịt.
Ngày thứ tư, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam rời khỏi Thái phủ.
"Chúng ta đây là đi đâu?" Như Tiểu Lam kinh ngạc nói.
"Diệt cướp." Thanh Mặc Nhan nhếch miệng một cái: "Người Hồng trại dám can đảm bắt cóc Minh Duyệt quận chúa, việc này ta đã báo lên triều đình, đại quân diệt cướp hôm nay sẽ tới, chúng ta cũng nên đi xem náo nhiệt đi."