Thái Tư Thành bọn họ đợi nửa ngày cũng không thấy đại ca bọn họ đi lại đây.
Thái Tư Thành không chịu nổi, đi đến chỗ xe ngựa Thanh Mặc Nhan, ẩn ẩn nghe thấy tiếng nói chuyện khiêm tốn của đại ca từ trong xe ngựa truyền ra.
"Lần này cũng nhờ Thanh công tử..."
Trong lòng Thái Tư Thành không khỏi nhảy dựng.
Nguyên lai vị công tử này họ "Thanh".
Hắn đứng ở nơi đó một lúc lâu, màn xe nhấc lên, Thái Nghĩa Minh đi ra.
Trước khi màn xe hạ xuống, hắn nhìn thấy Thanh công tử ngồi ở trong xe, cúi đầu nhìn nữ hài tử đang dựa sát vào người hắn.
Hai người tựa hồ muốn nói gì đó.
Biểu cảm trên mặt vị công tử kia ngoài dự đoán trở nên nhu hòa, căn bản không giống bộ dáng lạnh như băng ngày thường đối mặt với bọn họ.
Hắn đang thất thần, Thái Nghĩa Minh bỗng gọi tên hắn: "Tư Thành, chúng ta đi qua bên kia nói chuyện."
Trở lại thương đội Thái phủ, Vân Nhi cùng tỷ tỷ của nàng đi lại đây hành lễ.
"Đại ca, cuối cùng ngươi cũng đến."
"Ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại đại ca nữa." Vân Nhi lôi kéo tay áo Thái Nghĩa Minh khóc lên.
"Vân Nhi, Thần Anh hai ngươi không bị thương tổn gì đi?" Thái Nghĩa Minh quan tâm hỏi.
Thái Thần Anh là nhị tiểu thư Thái phủ, mà Vân Nhi lại là nữ nhi nhỏ tuổi nhất trong Thái phủ, cho nên các ca ca tỷ tỷ đều rất sủng ái nàng. Bất quá cũng vì vậy nên đã dưỡng cho nàng tính cách điêu ngoa bá đạo.
Mọi người nói chuyện một lúc, Thái Nghĩa Minh hỏi Thái Tư Thành: "Các ngươi sao lại quen biết được Thanh công tử?"
Thái Tư Thành liền đem chuyện tiểu muội nhìn trúng con mèo đối phương nuôi nói ra.
Thái Nghĩa Minh thở dài: "Sau này không có việc gì đừng đi trêu chọc Thanh công tử."
"Hắn rốt cuộc là người như thế nào?" Thái Tư Thành không tin nổi mở to hai mắt nhìn.
"Ngươi trước mặc kệ hắn là người như thế nào, ngươi chỉ cần biết rằng không có việc gì thì đừng nên đi quấy rầy hắn là được."
Thái Nghĩa Minh không hề giải thích, điều chỉnh thương đội tiếp tục lên đường.
Đội ngũ Thanh Mặc Nhan cũng theo đuôi sau đó.
Rất nhanh trời đã tối, mọi người cuối cùng cũng đi hết đường núi nhỏ, đến Thạch Phường trấn.
"Nếu Thanh công tử không chê, không bằng đến phủ chúng ta nghỉ tạm đi?" Thái Nghĩa Minh đề nghị.
Như Tiểu Lam vụng trộm nhìn Thanh Mặc Nhan, Thái Nghĩa Minh cũng không hoàn toàn biết thân phận của bọn họ, xem ra hắn cũng không biết phủ Minh Duyệt quận chúa chính là phủ đệ của nàng.
Thanh Mặc Nhan chú ý tới ánh mắt nàng nhìn qua, bất động thanh sắc lắc đầu với nàng: "Cũng tốt, làm phiền Thái công tử."
Thanh Mặc Nhan cư nhiên đáp ứng rồi, Như Tiểu Lam phi thường ngoài ý muốn.
Đoàn người đi vào Thạch Phường trấn, Như Tiểu Lam nhỏ giọng hỏi hắn: "Chàng vì sao đáp ứng ở lại trong phủ bọn họ?"
"Độc phu nhân không còn, các thế lực lớn trong Thạch Phường trấn sẽ tẩy bài một lần nữa. Nàng cảm thấy bọn họ sẽ để mặc cho Minh Duyệt quận chúa nàng định đoạt?"
Như Tiểu Lam ngây ngẩn cả người.
Hiện tại Thạch Phường trấn là đất phong của nàng, cho nên ở chỗ này, hẳn là do nàng định đoạt.
Nhưng mà người ở đây từ trước đến nay quen dã man, họ sao có khả năng chịu nghe lời nàng, làm không tốt còn có thế lực muốn hại nàng cũng không chừng.
Nghĩ đến đây, nàng rút lui thân thể về bên người Thanh Mặc Nhan.
Mặc kệ, dù sao nàng chỉ cần ôm chặt chân hắn là tốt rồi.
Thái Nghĩa Minh mang theo Thanh Mặc Nhan bọn họ đến Thái phủ.
"Lần trước từ biệt, cũng đã qua nửa năm không gặp, chờ ngày mai ta sẽ chuẩn bị tốt một bàn rượu, cùng Thanh công tử uống vài chén." Thái Nghĩa Minh ân cần ở phía trước dẫn đường, mời Thanh Mặc Nhan bọn họ vào trong phủ.
Vân Nhi cùng nhị tỷ nàng cũng đi theo phía sau vào trong phủ.
Vân Nhi nói nhỏ: "Nhị tỷ, ta cảm thấy vị Thanh công tử này có vấn đề, nữ tử kia không giống như là phu nhân hắn."
"Không phải phu nhân thì là cái gì?"
"Như là sủng vật của hắn." Vân Nhi suy nghĩ: "Giống như con mèo đen kia, nàng khả năng chỉ là sủng vật của hắn."
"Đừng nói lung tung. Mau trở về nghỉ ngơi đi." Nhị tỷ Thái Thần Anh thúc giục.
Vân Nhi không vội đi ngay, mà là tránh ở hành lang vụng trộm nhìn Như Tiểu Lam.
Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam bị Thái Nghĩa Minh mời vào trong phòng, tiếp đãi tương đương với khách quý.
Vân Nhi chờ Thái Nghĩa Minh từ trong phòng khách đi ra, chạy đến nói: "Đại ca, nơi này của ngươi có cỏ bạc hà mèo không?"
Thái Nghĩa Minh ngẩn người, muộn thế rồi, tiểu muội hắn chưa đi nghỉ ngơi, còn đến nói với hắn muốn cỏ bạc hà mèo.
"Ngày mai rồi nói sau." Thái Nghĩa Minh đùn đẩy nói.
"Ta không biết, ta muốn có nó ngay bây giờ." Vân Nhi trước nay đã quen được sủng ái, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Thái Nghĩa Minh không có biện pháp, đành phải tìm quản gia trong phủ tới. Đi đến nhà kho thuốc, tìm cỏ bạc hà mèo cho nàng.
"Ngươi muốn thứ này làm cái gì?" Thái Nghĩa Minh không rõ nguyên do.
Vân Nhi cười hì hì: "Tất nhiên là có chuyện cần dùng đến, đại ca ngươi không cần phải để ý, ta về phòng trước."
Sáng sớm hôm sau, Vân Nhi chạy tới phòng khách bên này.
"Nàng đến làm cái gì?" Như Tiểu Lam bĩu môi.
Mới sáng sớm Thanh Mặc Nhan đã bị Thái Nghĩa Minh mời đi, nếu muốn mau chóng nắm giữ tình huống ở Thạch Phường trấn, phương pháp tốt nhất chính là giả làm khách thương, trà trộn vào quan sát các thế lực.
Hắn muốn xã giao. Liền không thể mang theo nàng, cho nên để một mình nàng ở lại Thái phủ.
"Ta không tiếp khách." Như Tiểu Lam trực tiếp sai người cự tuyệt thỉnh cầu của Vân Nhi.
Thái Vân Nhi hoàn toàn không ngờ tới chính mình sẽ đụng phải một cái đinh, nàng dùng thân phận chủ nhân tới thăm khách nhân, đối phương lại mặt cũng không để lộ cứ thế đem nàng đuổi đi, này cũng quá không hiểu quy củ a.
"Nàng vì cái gì không tiếp, đây là phòng khách phủ chúng ta. Không phải là nhà nàng, quá không nói đạo lý!" Vân Nhi ở bên ngoài nháo lên, ầm ĩ với mấy tên tử sĩ Thanh Mặc Nhan lưu lại.
Tử sĩ tất nhiên sẽ không để ý đến nàng. Nhưng càng là như vậy, Vân Nhi lại càng tức giận hơn, cuối cùng thế nhưng bị chọc tức đến khóc lên, chạy đi tìm Thái Nghĩa Minh cùng Thái Tư Thành cáo trạng.
Thái Nghĩa Minh không có ở đây, Thái Tư Thành nhìn thấy tiểu muội hắn khóc không ra bộ dáng cũng cảm thấy không vui.
Vị Thanh công tử cùng phu nhân của hắn cũng quá kiêu ngạo đi, ở trong nhà người ta, còn dám đuổi muội muội của chủ nhân không cho vào cửa.
Thái Tư Thành tự mình dẫn theo tiểu muội đến phòng khách.
Như Tiểu Lam vẫn không tiếp khách.
Thái Tư Thành nổi giận: "Chúng ta bất quá chỉ là muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, phu nhân các ngươi cũng quá không nói tình nói lý đi."
Mười tên tử sĩ thủ ở trong sân, mặt không biểu biểu cảm nhìn Thái Tư Thành, nghe hắn mắng nửa ngày đến chút điểm phản ứng cũng không có.
"Trước khi đi công tử nhà ta đã có lệnh, phu nhân không được tự tiện gặp khách. Thỉnh Thái tam công tử thông cảm cho."
Thái Vân Nhi âm thầm giật mình: "Phu nhân nhà các ngươi nghe lời Thanh công tử như vậy?"
Tử sĩ nghiêm mặt nói: "Công tử nói, tất nhiên là phải nghe."
Thái Vân Nhi lặng lẽ lôi kéo góc áo Thái Tư Thành, hai người rời khỏi sân.
"Tam ca, ta cảm thấy vị phu nhân của Thanh công tử này có vấn đề."
"Làm sao?"
"Ta cảm thấy, nàng có thể là yêu quái."
Thái Tư Thành liền phát hoảng: "Tiểu... Tiểu muội, ngươi đừng nói đùa, trên đời này làm gì có yêu quái."
Thái Vân Nhi nghiêm túc nói: "Trên người nàng có mùi hương giống với con mèo đen kia, đến ngay cả vòng cổ đeo trên cổ cũng giống y như đúc, hơn nữa từ khi nàng xuất hiện, ta liền không gặp qua con mèo đen kia nữa, ta cảm thấy nàng có thể là do mèo đen biến thành."
Thái Tư Thành liên tục lắc đầu, vô luận ra sao hắn cũng không có biện pháp tin tưởng loại chuyện này.
"Ta có cách chứng minh xem nàng có phải là yêu quái hay không." Thái Vân Nhi nhỏ giọng kề sát vào lỗ tai Thái Tư Thành, lẩm nhẩm lầm nhầm.