Thái Tư Thành giục ngựa đuổi theo.
Huyền Ngọc để ngựa chặn ngang đường, ngăn cản hắn.
"Chủ tử nhà ta không thích bị người khác quấy rầy, vừa rồi làm dơ y phục Thái công tử, đây là công tử nhà ta nhận lỗi."
Nói xong Huyền Ngọc đưa một túi tiền tới.
Thái Tư Thành thẹn quá thành giận: "Ta chẳng qua chỉ là muốn mua lại con mèo trong tay chủ tử nhà ngươi, các ngươi quả thực khinh người quá đáng!"
Cư nhiên còn đưa hắn bạc nhận lỗi, là đang khinh thường hắn sao, hắn chính là tam công tử Thái phủ, bọn họ cũng coi như là gia tộc có quyền có thế. Đặc biệt năm nay bọn họ còn thu mua được cửa hàng cực tốt ở Thạch Phường trấn để chuẩn bị mở chi nhánh đâu.
Thái Tư Thành vung tay đánh rớt túi tiền trong tay Huyền Ngọc xuống đất.
Huyền Ngọc không để ý đến hắn tức giận, cũng không thèm nhìn tới túi tiền rơi trên mặt đất, xoay người đuổi theo Thanh Mặc Nhan.
Thái Tư Thành một mình đứng ở nơi đó. Nhìn túi tiền trên mặt đất, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn xuống ngựa nhặt lên.
Túi tiền nặng trịch, khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Y phục này của hắn nhiều nhất cũng chỉ có ba lượng bạc, mà tiền trong túi cư nhiên có đến năm lượng bạc.
"Xem ra là một người có tiền." Thái Tư Thành cười lạnh, trở lại thương đội của mình.
"Tam ca, mèo nhỏ của ta đâu?" Thiếu nữ vội vàng hỏi.
"Vân nhi, chờ đến Thạch Phường trấn đại ca sẽ tìm một con khác cho ngươi." Thái Tư Thành không vui nói.
"Ta không cần, trên người con mèo nhỏ đó có hương thơm đặc biệt! Ngươi chỉ cần đưa đối phương chút bạc, hắn nhất định sẽ bán lại nó cho ngươi!"
Thái Tư Thành thay đổi sắc mặt: "Vừa rồi con mèo kia làm dơ y phục của ta, kết quả vị công tử kia liền bồi thường cho ta năm lượng bạc, nghĩ đến hắn cũng không phải kẻ thiếu tiền, ta thấy việc này thôi bỏ đi."
Thái Tư Thành giục ngựa đi lên phía trước thương đội xem xét tình huống đi đường, trong xe ngựa thiếu nữ được gọi là Vân nhi tức giận nói: "Nhị tỷ, ngươi xem tam ca hắn... Nếu đại ca ở đây thì tốt rồi, tam ca đến ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong."
Nhị tỷ ngồi ở bên cạnh nàng có chút bất đắc dĩ: "Xuất môn ra ngoài đừng nên gây chuyện, ta thấy vị công tử kia không giống với người trong gia đình bình thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút. Đợi đến Thạch Phường trấn bên kia đại ca sẽ tới đón chúng ta, đến lúc đó ngươi muốn cái gì cứ nói với hắn là được."
Hai tỷ muội đang nói chuyện, tốc độ xe bỗng nhiên chậm lại.
"Có chuyện gì vậy?" Vân nhi vươn đầu ra ngoài.
Người làm thuê cho thương đội ở bên ngoài nói: "Phía trước gặp một đoàn xe khác, bọn họ chờ ở ven đường, giống như là đang đợi người."
Một lát sau, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, Vân nhi cũng không mấy để ý.
Lại đến buổi tối, thương đội nghỉ ở trong trạm dịch.
Nàng đi theo nhị tỷ nhảy xuống xe ngựa.
"Nhị tỷ, ngươi mau nhìn, vị công tử kia cư nhiên cũng đi cùng đường với chúng ta." Vân nhi đột nhiên kêu lên.
Mấy chiếc xe ngựa đi vào trạm dịch, từ trên xe ngựa bước xuống một vị cẩm y công tử, đúng là chủ nhân của mèo đen.
"Di, mèo của hắn đâu?" Vân nhi mở to hai mắt, quan sát xung quanh.
Vị công tử kia đi vào trạm dịch. Nhưng mà lúc này đây trong lòng hắn không còn ôm con mèo đen kia nữa.
Vân nhi giữ chặt nhị tỷ của nàng, hai người đứng ở cửa trạm dịch nhìn chăm chú.
Đúng lúc này, bọn họ thấy vị công tử kia quay người ôm một nữ hài tử từ trên xe ngựa xuống, sau đó hắn nắm lấy tay nàng hướng về phía cửa trạm dịch đi đến.
Thời điểm Như Tiểu Lam nhìn thấy Vân nhi, liền ngẩn người.
Phản ứng đầu tiên chính là dựa lại gần Thanh Mặc Nhan.
Tiểu nha đầu kia cư nhiên muốn mua nàng làm sủng vật, nằm mơ, ta đây mới không cần ngươi đâu.
"Nhìn cái gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam vội vàng thu lại ánh mắt: "Không có gì." Gắt gao lôi kéo tay áo hắn, hai người làm lơ tỷ muội Vân nhi, trực tiếp đi vào trạm dịch.
Vân nhi hít hít cái mũi: "Thơm quá."
"Cái gì thơm?" Nhị tỷ nàng hỏi.
"Nữ hài tử vừa đi qua, trên người nàng có mùi hương giống hệt con mèo kia."
"Đừng náo loạn, chúng ta mau đi vào thôi, bằng không tam ca ngươi lại muốn phát hỏa." Nhị tỷ hiển nhiên là mệt cực kỳ, không có tâm tư đi để ý mấy cái này, nàng thúc giục tiểu muội nhà mình.
Vân nhi bước vào, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam ở phía trước.
"Loại mùi hương này ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, tối hôm qua trên người con mèo đen kia chính là mùi hương này, thơm ngào ngạt, còn có a, nhị tỷ ngươi có để ý hay không, trên cổ của nàng cũng đeo một cái vòng cổ, giống hệt với cái vòng con mèo đen hôm qua đeo..."
Nàng lẩm bẩm lầm bầm, nhị tỷ bên cạnh đã sớm không có tâm tư nghe tiếp: "Ta mệt mỏi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi sớm đi."
Vân nhi nhìn Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam đi lên lầu, hai người vào một gian phòng.
"Ngươi đi hỏi thăm một chút, hỏi xem nữ hài tử kia là ai?" Nàng gọi nha hoàn bên người tới, bảo nàng đi hỏi thăm.
Trạm dịch vốn không lớn, rất nhanh nha hoàn đã trở lại.
"Đối phương cũng muốn đến Thạch Phường trấn, nghe nói là đi nương nhờ họ hàng."
Vân nhi bĩu môi: "Cái gì a, còn tưởng bọn hắn có thân phận gì, hóa ra là nương nhờ họ hàng. Bọn họ cũng là thương hộ sao?"
"Không biết, một đám gia đinh đi theo vị công tử kia đều rất khó tiếp cận." Nha hoàn vẻ mặt khó xử.
"Nữ hài tử đi cùng vị công tử kia là ai?" Vân nhi hỏi.
"Nô tì nghe bọn hắn gọi nàng là phu nhân..."
Phu nhân? Chẳng lẽ nàng là thiếp thất của vị công tử kia? Nàng còn nhỏ tuổi như vậy, nhìn qua lại không có chút cảm giác trang trọng nào, hẳn chỉ là món đồ chơi đi, khó trách trên cổ nàng có đeo cái vòng cổ giống hệt với con mèo kia.
Ngày hôm sau, thương đội Thái phủ cùng đội ngũ Thanh Mặc Nhan một lần nữa đồng thời xuất phát.
"Xem ra chúng ta thật đúng là có duyên." Thái Tư Thành nhìn đường núi hẹp phía trước nói: "Nghe nói đường phía trước không yên ổn, nếu như các ngươi sợ hãi có thể đi theo phía sau thương đội chúng ta."
Lời này hắn nói với Huyền Ngọc, nhưng mà nghe xong câu này Huyền Ngọc đến ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có. Không chỉ là hắn, đến ngay cả những gia đinh bên người hắn cũng đều banh cái mặt, giống như ai thiếu tiền bọn họ vậy.
"Thật là không biết tốt xấu." Thái Tư Thành hừ lạnh một cái.
Đoàn xe tiến vào đường núi.
Cây cối xung quanh dần dần nhiều lên. Tầm mắt bị che khuất, đến ngay cả người làm thuê trong thương đội cũng đều khẩn trương lên, một đám đều rút binh khí trên tay ra.
"Đại ca hẳn là sẽ dẫn người ở phía trước đường núi nghênh đón chúng ta." Thái Tư Thành trấn an mọi người nói: "Mọi người mau đi nhanh, chờ đi qua đường núi này sẽ an toàn."
Người làm thuê trong thương đội lên tiếng trả lời.
Đúng lúc này, phía trước trong rừng vang lên một trận tiếng kêu bén nhọn.
Người thương đội lập tức trở nên cảnh giác.
"Tam công tử, mau nhìn phía trước!" Có người hô.
Thái Tư Thành giục ngựa đuổi tới thương đội phía trước, chỉ thấy từ trong rừng lao ra một đội nhân mã, một đám tay cầm trường đao, kêu la đem đường núi đã không được rộng cho lắm ngăn chặn lại, giương mắt đảo qua, đối phương ít nhất cũng phải có hơn một trăm người.
Thái Tư Thành liều mạng lôi kéo dây cương: "Mau, mau lui lại!"
Đi theo thương đội còn có hơn mười người bọn họ thuê làm hộ vệ, nhưng khi thấy đạo tặc từ phía đối diện tới đây, bọn họ đều là sắc mặt trắng bệch, một đám ngồi trên lưng ngựa thân thể lung lay thoáng động, tay đều đã tê cứng lại.
Thái Tư Thành nhanh chóng thối lui đến thương đội phía sau, trong xe ngựa, hai muội muội của hắn bị dọa lui thành một đoàn.
"Tam ca, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"
"Bọn họ có phải sẽ giết người hay không a."
Ngay tại lúc thương đội Thái phủ hết sức hoản loạn, đội ngũ của Thanh Mặc Nhan ở phía sau chậm rãi đi về phía trước, lướt qua đoàn xe Thái Tư Thành bọn họ, tiếp tục đi thẳng về hướng đám cướp kia.