Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 260: Đụng phải xích đu cũng có thể tới ăn vạ?




Thời điểm Như Tiểu Lam tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ đã lộ ra ánh mặt trời.

Muốn cử động thân thể, kết quả phát hiện cả người đau nhức như bị ai đánh qua.

Thanh Mặc Nhan đáng chết!

Như Tiểu Lam vùi đầu vào trong gối.

Nghĩ đến tên nào đó đêm qua tham lam không ngừng xâm nhập, quấy rầy, nàng hận chỉ muốn nhào lên cắn hắn một cái.

Nhưng sự thực tàn khốc chính là, nàng thật sự đã nhào lên cắn hắn.

Kết quả hắn càng điên cuồng đỏi hỏi hơn.

Ô ô ô...

Thiếu khanh đại nhân, lạnh lùng đạm mạc của ngài đâu rồi, tên nhiệt tình không kiềm chế được ở trên giường kia rốt cuộc là ai a.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, có người bước vào phòng.

Trong phòng của nàng ngày thường cực ít khi có nha hoàn ra vào, bởi vì thân phận đặc thù của nàng, thời điểm bọn họ ở trong phòng, tuyệt đối không cho phép nha hoàn được đi vào bên trong hầu hạ.

"Sao còn chưa rời giường?" Bên tai vang lên thanh âm nhẹ nhàng của Thanh Mặc Nhan.

Như Tiểu Lam ngẩng đầu, nhìn thấy Thanh Mặc Nhan mặc một thân trường bào, đầu tóc đen nhánh không buộc lên cao, tùy ý buộc lại rũ ra sau người, làm nổi bật gương mặt hết sức nhu hòa cùng lịch sự tao nhã.

Phong thái này có chút không đúng a!

Như Tiểu Lam một lần nữa chôn mặt vào trong gối.

Thanh Mặc Nhan đi qua kỳ quái nhìn nàng: "Sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái  hay không?"

Hắn không nói lời này còn đỡ, vừa nói gương mặt Như Tiểu Lam liền nóng bừng: "Chỗ nào cũng không thoải mái." Nàng oán hận nói.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu cười rộ lên: "Lần sau ta đổi tư thế khác là được, Đại lý tự lục sự Cố tiên sinh am hiểu nhất là mấy thứ này, chờ ta tìm hắn học hỏi, lần trước không phải nàng cũng xem qua rồi sao, hôm nào chúng ta cùng nhau chọn một cái vừa lòng đi."

Như Tiểu Lam mở to miệng, ngây ngốc trừng mắt nhìn Thanh Mặc Nhan.

Lỗ tai của nàng không có vấn đề đi, người trước mắt này thật sự là Đại lý tự Thiếu khanh, là ngọc diện Diêm La trong mắt mọi người?

"Thanh Mặc Nhan, không phải chàng bị người khác đánh tráo rồi chứ?" Như Tiểu Lam không tin được chớp chớp mắt, hoàn toàn không chú ý tới chăn bị trượt xuống, lộ ra đầu vai trắng nõn.

"Nàng muốn tự mình thử xem không?" Thanh Mặc Nhan không chút để ý trả lời, duỗi tay tự cởi đai lưng của mình.

Như Tiểu Lam kinh sợ tóc đều nhanh dựng đứng lên.

Ban ngày ban mặt, không cần a!

Duỗi tay nắm lấy chăn, tự bọc bản thân lại kín mít.

"Chàng đi ra! Không được lại đây!" Như Tiểu Lam nghiến răng, hướng hắn rít gào.

Lại gần thêm chút nữa ta sẽ cắn chết chàng!

Uy hiếp của nàng ở trong mắt Thanh Mặc Nhan chỉ như một con thỏ đang giương nanh múa vuốt.

Dù có tức, có rít gào, hắn nhìn thấy cũng vẫn là con thỏ, không thể biến thành dã thú hung ác.

"Mau rời giường đi, hôm nay là ngày Thiệu Du lại mặt, trong phủ bày bàn tiệc, cô mẫu cũng muốn đem Tần Thiên Du về Ngô Lăng, nàng không dậy nhanh sẽ bị muộn giờ." Thanh Mặc Nhan cũng không thực sự cởi y phục chính mình ra, vừa rồi hắn chỉ là muốn dọa nàng một chút mà thôi.

"Tần tỷ tỷ hồi phủ?" Như Tiểu Lam lộc cộc bò dậy, hoang mang rối loạn tìm y phục.

Tần Thiệu Du ba ngày về phủ lại mặt, lão Hầu gia bày mấy bàn tiệc ở sau viện, trừ bỏ phu thê Tần Thiệu Du bọn họ ra, còn mời vài bạn cũ có quen biết với Thanh Hầu phủ. Lão Hầu gia ngồi ở phòng khách nói chuyện với khách nhân.

Úy Tử Ngang mang theo Tần Thiệu Du đến sau viện gặp mẫu thân cùng huynh trưởng của nàng.

Nhị thiếu gia mang theo Liễu Dương quận chúa cùng Ngũ thị cũng đã có mặt ở đây.

Tần Thiệu Du sắc mặt hồng nhuận, phúc lễ với mẫu thân nàng.

Vành mắt cô mẫu đỏ lên, duỗi tay kéo nữ nhi đứng dậy, lại nhìn Úy Tử Ngang, mặc trên người một thân phục sức giáo vệ Kim ngô vệ, rõ ràng là mới từ trong cung trở về, còn chưa kịp thay quần áo.

Úy Tử Ngang chắp tay chào hỏi mọi người.

Tần Thiên Du hâm mộ lôi Úy Tử Ngang qua: "Tử Ngang mau nói cho ta nghe, công việc ở Kim ngô vệ như thế nào?"

Nhị thiếu gia chống lỗ tai cũng muốn nghe, kết quả quay đầu phát hiện trên mặt Liễu Dương quận chúa mang theo một tia thần sắc khinh thường, nên hắn đành nhịn xuống tò mò trong lòng, ngược lại ngồi nhìn đánh giá Tần Thiệu Du.

Đồng dạng là xuất giá, hắn phát hiện lần này biểu muội của mình trở về vẻ mặt tỏa sáng lên không ít.

Nhìn lại hai nữ nhân bên người mình.

Trước kia khi chưa vào phủ hắn cảm thấy các nàng đều rất xinh đẹp, nhưng chờ đến khi cưới các nàng về bên người mới phát hiện ra, một đám nặng nề muốn chết, khi nhìn thấy hắn tất cả đều gục mặt xuống, làm trong viện của hắn một chút không khí sôi động cũng không có.

Hắn nguyên bản không có biện pháp với Liễu Dương quận chúa, ai bảo cô cô của nàng là Hoàng hậu đâu, nhưng mà ngày ấy thành thân hắn đã nắm được nhược điểm của đối phương, cho nên Liễu Dương quận chúa vẫn luôn có vẻ rất yếu thế.

Tần Thiên Du đang nói chuyện cùng với Úy Tử Ngang. Ngoài cửa Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam tiến vào.

Tần Thiệu Du vừa thấy Như Tiểu Lam liền kéo nàng đi qua, vui mừng không thôi.

Một lần nữa Như Tiểu Lam phải đối mặt với hiện thực tàn khốc, ở trong mắt Tần Thiệu Du, nàng chính là món đồ chơi cho trẻ con.

Bàn tiệc sau viện được đặt trong tiểu hoa viên. Tuy rằng thời tiết vẫn chưa hoàn toàn ấm, nhưng bên ngoài có rèm chắn gió, mọi người ở trong đình vừa ăn vừa có thể thưởng thức phong cảnh.

Đám người Thanh Mặc Nhan cùng Úy Tử Ngang đi đến chỗ nam khách.

Bởi vì mẫu thân sắp rời khỏi kinh thành, Tần Thiệu Du có chút không lỡ, hai mẹ con nói chuyện rất lâu.

Như Tiểu Lam không muốn cùng Liễu Dương quận chúa và Ngũ thị ở riêng một chỗ, cho nên một mình đi vào trong vườn.

Sau viện Thanh Hầu phủ rất lớn. Không ít chỗ ngay cả nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đi qua một cánh rừng, nàng nhìn thấy một chỗ sân, cửa ngoài khóa chặt, hiển nhiên bên trong không có người ở.

Đẩy cửa viện, ổ khóa cư nhiên rơi xuống.

Như Tiểu Lam chú ý nhìn nhìn. Thấy ổ khóa đã hỏng không còn nhìn ra bộ dáng, hiển nhiên là mấy chục năm không có ai đụng qua.

Vào sân, Như Tiểu Lam đi lại khắp nơi.

Dưới cây đại thụ trong viện có một chiếc xích đu gỗ.

Như Tiểu Lam đi qua ngồi lên.

Xích đu gỗ phát ra thanh âm chi chi nha nha, nàng càng đưa càng cao.

Khi còn nhỏ, ông nội từng làm cho nàng một chiếc xích đu gỗ ở trên cây đại thụ trước cửa như thế này, cho nên bản lĩnh chơi đánh đu của nàng rất cao.

Nàng đang chơi vô cùng vui vẻ. Chợt thấy một bóng người vào sân.

Lúc đầu nàng cũng không để ý mấy, dù cho bên cạnh không có người bảo hộ nàng, nàng cũng có thể ở thời khắc mẫu chốt triệu hồi chó ngốc ra cắn chết đối phương.

Cho nên nàng căn bản là không lo sợ mấy.

Gió thổi bay nhẹ góc váy của nàng. Nàng ngửa đầu về phía sau, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác gió thổi qua mặt.

Đột nhiên xích đu gỗ đụng phải thứ gì đó. Tạm dừng trong giây lát, nàng nghe thấy tiếng "ai u" kêu đau.

Mở to mắt, chỉ thấy tất cả vẫn như thường, xích đu gỗ tiếp tục lung lay.

Trên mặt đất truyền đến tiếng hừ nhẹ rất nhỏ.

Như Tiểu Lam cúi đầu nhìn qua, trên mặt đất là một nam tử trẻ tuổi, hai tay che cằm chính mình, đau đến cả khuôn mặt rối rắm lại một chỗ.

Ai? Đây là từ đâu ra a, tại sao tự nhiên lại đâm vào xích đu của nàng.

Gia hỏa này muốn ăn vạ sao?

Nàng đang muốn dừng xích đu gỗ lại, ngoài viện đột nhiên truyền tới một tiếng thét kinh hãi của nam tử: "Lục điện hạ! Ngài sao rồi!"

Lục điện hạ? Sẽ không khéo như thế đi, chơi xích đu cũng có thể đụng vào nhi tử Hoàng đế.

Như Tiểu Lam vừa dừng xích đu gỗ lại, lão Hầu gia liền dẫn người từ bên ngoài xông vào.