Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 199: Tiểu Vương gia rộn lòng, hung thủ vô hình




Tiêu Sa Lai gõ quạt xếp lên bàn: "Hôm nay học viện chúng ta lại có học sinh mới." Nói xong hắn gọi ra phía cửa: "Sử Đại Thiên, ngươi vào đi."

Như Tiểu Lam trượt cằm, va lên mặt bàn.

Sử... Sử Đại Thiên?

Trên đời này nam nhân có tên như vậy, nàng cảm thấy tìm khắp Dạ Hạ quốc cũng không có người thứ hai.

Quả nhiên, người bước vào cửa kia, chính là Sử Đại Thiên nàng quen biết.

Trên người hắn mặc cẩm y hoa phục mới tinh, y phục kia đẹp không thể chê. Nhưng mặc trên người hắn lại có cảm giác không đúng, khiến cho người ta cảm thấy, đây là lần đầu tiên hắn được mặc y phục tốt như thế.

"Sử Đại Thiên, ngươi đến đó ngồi đi." Tiêu Sa Lai tùy tay chỉ vị trí trống bên cạnh Như Tiểu Lam, trong mắt hiện lên ác ý.

Kia đúng là chỗ ngồi của Vu Tĩnh Kỳ lúc trước.

Sử Đại Thiên vui mừng, khi ngồi xuống còn gật đầu với Như Tiểu Lam. Thái độ ân cần mà cung kính.

Lúc này đầu óc Như Tiểu Lam đã kịp thời quay lại.

Sao Sử Đại Thiên lại xuất hiện ở đây, trong học viện đều là học sinh mười lăm, mười sáu tuổi, còn nét mặt già nua này của hắn nhìn thế nào cũng giống đã ngoài ba mươi.

Nhóm học sinh vụng trộm nói thầm.

"Có phải hay không là đi nhầm chỗ. Hắn thật là đến đọc sách sao?"

"Nhìn hắn còn lớn tuổi hơn cả Tiêu tiên sinh..."

"Hẳn là sẽ không sai đi, Bạch Hạc học viện cũng không phải là nơi tầm thường, không phải chỉ cần có tiền là có thể tiến vào."

Sử Đại Thiên nghe thấy những lời nghị luận này cũng không vội vàng biện giải, cười với Như Tiểu Lam rồi thấp giọng nói: "Thế tử không yên tâm để Như cô nương một mình ở học viện, muốn ta tới giúp một tay."

Nguyên lai là Thanh Mặc Nhan an bài, đôi mắt Như Tiểu Lam sáng lên.

Làm công việc nằm vùng quá vất vả, tiểu Vương gia lại hỉ nộ vô thường, có người giúp đỡ đương nhiên nàng sẽ cao hứng.

Nhìn Như Tiểu Lam lộ ra khuôn mặt tươi cười sán lạn, giữa đôi mày Vu Tĩnh Kỳ tựa như có một đoàn u ám tụ lại không chịu tan.

Trong phòng học, tiếng đàn leng keng.

Không thể không thừa nhận, trừ bỏ tập viết cùng vẽ tranh nhàm chán ra, Như Tiểu Lam thích nhất chính là tiết học cầm nghệ, tuy rằng tiên sinh giáo thụ có điểm cặn bã, bất quá tiếng đàn lại có thể giúp người ta ngủ ngon. Hơn nữa bộ dáng Tiêu Sa Lai cũng không tệ, so với mấy lão tiên sinh kia mạnh hơn nhiều, nàng không cần lo lắng sẽ chọc giận đối phương đến nhồi máu lên não.

Tiêu Sa Lai ngẩng đầu, nhìn về phía Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam đang ngủ say.

Lại nhìn học sinh mới tới ngồi bên cạnh nàng.

Tiêu Sa Lai theo bản năng cầm lấy quạt xếp che lại mũi miệng mình.

Người này lớn lên cũng có quá nhiều điểm trộn lẫn, ở trước khi tiến vào phòng học, hắn từng hỏi hắn năm nay bao nhiêu tuổi, nhưng hắn chỉ nói hắn là thiếu niên lão tướng, từ khi sinh ra đã có nét mặt già nua.

Thôi, trước cứ nhịn điểm khó coi kia, chỉ cần có thể dùng hắn để khắc chế tiểu nha đầu ma quỷ kia là được rồi.

Chính là mỗi lần nhớ tới khúc nhạc của nha đầu này, lại khiến hắn không rét mà run.

Tiêu Sa Lai thanh thanh yết hầu: "Sử Đại Thiên, ngươi tới đem những gì vi sư vừa dạy đàn qua một lần đi."

Sử Đại Thiên không chút do dự giơ hai tay lên: "Tiên sinh, tay của ta bị thương. Không đàn được."

Lúc này mọi người mới nhìn thấy, cả mười ngón tay hắn đều được quấn lại bằng vải bố trắng.

Tổng không thể bắt ép một người bị thương phải đánh đàn đi.

"Đúng rồi, tiên sinh, tuy rằng ta không thể đánh đàn, nhưng ta có thể phổ nhạc." Sử Đại Thiên tươi cười hớn hở nói: "Để ta tới hát cho ngài nghe một khúc đi."

Tiêu Sa Lai run tay, quạt xếp suýt nữa rơi xuống đất.

Hiện tại hắn chỉ cần nghe đến hai chữ "phổ nhạc", sẽ có loại phản ứng này.

"Không không không... Không cần." Tiêu Sa Lai cuống quít lắc đầu.

"Đừng a, tiên sinh, để cho ta thử một lần đi." Sử Đại Thiên vẻ mặt hưng phấn: "Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có người nào chịu nghe ta hát đâu."

Mọi người đồng thời lộ ra tia cảnh giác: Người này hát lên có bao nhiêu khó nghe a.

"Không cần!" Tiêu Sa Lai nâng cao thanh âm. Thiếu chút nữa thay đổi cả âm điệu.

"Không hát thì không hát, tiên sinh ngươi gấp cái gì, giống như con vịt bị dẫm cổ..." Sử Đại Thiên nói thầm ngồi trở lại.

Tươi cười trên mặt Tiêu Sa Lai cứng đờ: "Sử Đại Thiên, ngươi vừa nói cái gì?"

"Học trò nói lão sư anh minh thần võ, thống nhất Bạch Hạc học viện!" Sử Đại Thiên chân chó đứng lên, nịnh bợ.

Chờ Như Tiểu Lam ngủ dậy, Tiêu Sa Lai đã sớm mang theo đàn của hắn rời khỏi phòng học.

Như Tiểu Lam xoa mắt, cảm thấy ngoài ý muốn.

Tiêu Sa Lai hôm nay cư nhiên lại không gây khó dễ cho nàng.

"Như cô nương ngủ có ngon giấc không?" Sử Đại Thiên chân chó đi lại: "Thế tử cố ý giao phó, bảo ta chiếu ứng Như cô nương, không để yêu nam kia quấy rầy đến thanh tĩnh của Như cô nương."

Một phen lời nói xác thực làm Như Tiểu Lam cảm động.

Sử Đại Thiên, làm tốt lắm, sau này việc lôi kéo thù hận liền giao cho ngươi.

Đã đến giờ nghỉ trưa, Vu Tĩnh Kỳ thu dọn đồ xong lập tức rời khỏi phòng học.

Phía sau cách đó không xa. Có hai cái đuôi nhỏ đi theo: Như Tiểu cùng người mới tới Sử Đại Thiên kia.

Sử Đại Thiên giúp Như Tiểu Lam cầm hộp đồ ăn, đến ngay cả trên mặt đất có hòn đá nhỏ hắn cũng phải ân cần nhắc nhở một tiếng, cố tình cuộc nói chuyện của bọn họ lại rơi vào tai Vu Tĩnh Kỳ. Kết quả khiến Vu Tĩnh Kỳ không kiềm chế được nổi một thân da gà.

Vu Tĩnh Kỳ dừng bước chân, lạnh lùng đứng ở giữa đường.

"Sử Đại Thiên, không phải ngươi nói tay ngươi bị thương sao, sao lúc này còn có thể xách được này nọ?"

Sử Đại Thiên cười hắc hắc: "Chỉ cần có thể giúp Như cô nương xách đồ, dù cho chặt đứt tay cũng là vinh hạnh của ta."

Như Tiểu Lam che miệng xuy xuy cười.

Trước kia ở cùng một chỗ với Vu Tĩnh Kỳ. Nàng còn cảm thấy có chút áp lực, bởi vì nàng là nữ hài tử, người ngoài nhìn vào khó tránh khỏi sẽ có dị nghị, dù cho nàng không để bụng, nhưng mà thời gian lâu, nhìn người khác sau lưng chỉ trỏ lại khiến nàng nhớ tới những ngày trước kia.

Hiện tại có Sử Đại Thiên hát đệm. Đến ngay cả không khí cũng thay đổi.

Nhìn Như Tiểu Lam cong mắt cười, Vu Tĩnh Kỳ chỉ cảm thấy phảng phất như có một cỗ tức giận đang chạy tán loạn khắp nơi trong người hắn.

"Như Tiểu Lam, ngươi là đồ ngốc sao!" Hắn nhịn không được rống lên.

Như Tiểu Lam bị hắn rống che tai lại.

Có chuyện gì a. Rống với ta làm cái gì, ta chọc ngươi sao.

Nói ta ngốc, dù ta ngốc thật cũng không thể có quan hệ tốt với ngươi được đi.

Sử Đại Thiên đứng che trước người Như Tiểu Lam. Trước khi đến đây, Thanh Mặc Nhan đã nói cho hắn biết thân phận của Vu Tĩnh Kỳ, cho nên Sử Đại Thiên cũng không muốn đắc tội với vị tiểu Vương gia này.

Vu Tĩnh Kỳ thấy Như Tiểu Lam trợn hai mắt lên. Một bộ dáng mờ mịt không hiểu gì, trong lòng hắn liền khó chịu, hầm hầm hất tay áo rời đi.

"Khó trách thế tử muốn ta tới đây. Tiểu Vương gia này đúng là khó ở chung." Sử Đại Thiên liên tục than thở.

Sau đó hai người đi tới nhà ăn học viện, nhưng mà đến khi bọn họ ăn xong vẫn không thấy thân ảnh Vu Tĩnh Kỳ đâu.

"Nhanh đi tìm người." Như Tiểu Lam mệnh lệnh.

Cuối cùng cũng có người để sai khiến, Như Tiểu Lam tất nhiên mừng rỡ vì bớt được chút sức lực.

Sử Đại Thiên ngoan ngoãn chạy đi tìm Vu Tĩnh Kỳ, Như Tiểu Lam ngồi chờ ở nhà ăn.

Nhưng mà chờ mãi cũng thấy Sử Đại Thiên trở về, nàng chờ đến phiền, thế là đứng lên muốn đi ra ngoài nhìn một cái.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy có người ai u một tiếng, nhìn về phía tiếng động, lại chỉ thấy một nam sinh cùng trường đang che cánh tay, máu tươi theo cánh tay hắn chảy xuống, rất nhanh nhiễm đỏ tay áo hắn.

"Này... Chuyện này là sao!" Thiếu niên kêu lên sợ hãi.

Một bên cánh tay khác của hắn cũng đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, ngay sau đó là đạo thứ hai, đạo thứ ba...

Tựa như có một thanh đao vô hình đang cắt trên người hắn, trong nháy mắt, cả người huyết nhục mơ hồ.

Mọi người lại chỉ có thể ngơ ngác đứng đó nhìn, bó tay không biện pháp.

Không ai biết nên ngăn cản chuyện này thế nào, trước mắt bao nhiêu người, ai cũng không nhìn thấy hung thủ, mà học sinh cùng trường lại ở ngay dưới mí mắt bọn họ, bị một đao cắt cho thương tích đầy mình.

Cảnh tượng kia, làm người ta sợ hãi cực kỳ.