Sau khi Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam vào từ đường liền buông tay ra, tay áo dài buông xuống, che lấp bàn tay đang nắm chặt tay nhỏ bé của nàng.
Cả đầu Như Tiểu Lam đều bị câu nói kia nhét đầy.
Con... Con dâu muốn gặp mẹ chồng...
Thanh Mặc Nhan, hắn nghiêm túc sao?
Mọi người đi vào từ đường, thái giám nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: "Thiếu khanh, thời gian không còn sớm, mau chút hành lễ, chúng ta cũng phải về phục mệnh với Hoàng thượng."
Thanh Mặc Nhan đứng im không nhúc nhích, ánh mắt đảo qua các bài vị trên bàn thờ, nói một câu: "Nơi này không có bài vị mẫu thân ta."
Thanh âm không lớn, nhưng rơi vào tai mọi người còn kinh động hơn cả tiếng sấm sét.
Bài vị mẫu thân Thanh Mặc Nhan cư nhiên không được cung phụng ở trong từ đường, này chẳng phải biểu lộ nàng không được Thanh Hầu phủ công nhận là chính thất phu nhân?
Thái giám chuyển hướng đến lão Hầu gia: "Thanh Hầu gia, ngài nên cho chúng ta lời giải thích đi?"
Thái dương lão Hầu gia nhỏ xuống vài giọt mồ hôi lạnh, ánh mắt lặng yên nhìn về phía quản gia.
Quản gia cắn chặt răng, phịch một cái quỳ xuống đất: "Đều là lỗi của lão nô, lúc trước quét dọn từ đường, lão nô vô ý làm nghiêng bàn thờ, khiến bài vị Lục phu nhân rơi vào chậu than..."
Không đợi Thanh Mặc Nhan mở miệng, lão Hầu gia đã tức giận quát: "Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm, gây ra chuyện như vậy vì sao không sớm nói ra!"
"Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết." Quản gia quỳ trên mặt đất dập đầu như giã tỏi, không lâu sau, trán đã đụng đến chảy máu.
Lão Hầu gia nhìn trộm Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan cùng thái giám ai cũng không lên tiếng, quản gia chỉ có thể tiếp tục dập đầu.
Thanh âm đầu va chạm với mặt đất vang lên trong đêm khuya.
Lão Hầu gia cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhẹ giọng nói: "Mặc Nhan, ngươi xem..."
"Nô tài làm việc không trung thực còn giữ lại làm gì." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói: "Người tới, kéo hắn ra ngoài đánh chết, miễn cho hắn đụng đến chết làm ô uế mặt đất."
Quản gia run rẩy, hắn đi ra gánh tội thay cũng là bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng dù cho phải ăn chút đau khổ, lão Hầu gia cũng sẽ vì hắn làm lụng vất vả trong phủ nhiều năm mà bảo vệ tính mạng cho hắn, không nghĩ tới một câu của Thanh Mặc Nhan đã định cho hắn tội chết.
"Hầu gia! Hầu gia!" Huyền Ngọc dẫn người vào kéo quản gia ra ngoài, hai chân quản gia đạp loạn, ôm lấy cửa không chịu buông ra: "Hầu gia xin hãy cứu lão nô, lão nô ở trong phủ nhiều năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao, ngài để cho lão nô một con đường sống đi!"
Thanh Mặc Nhan không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Huyền Ngọc: "Còn sững sờ ở đấy làm cái gì, nô tài này làm hỏng ý chỉ của Hoàng thượng, chẳng lẽ cho rằng mình còn có thể sống tiếp sao?"
Trên tay Huyền Ngọc dùng sức, chỉ nghe "rắc" một tiếng, xương cằm quản gia đã bị vặn lệch, hắn mở miệng cũng chỉ có thể ô ô vài tiếng rồi không kêu được câu nào nữa, bị người ta kéo ra ngoài như kéo một con chó chết.
Cơ mặt lão Hầu gia nhảy loạn, Như Tiểu Lam cảm thấy tròng mắt hắn sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Thái giám nói: "Dù cho bài vị Lục thị bị hư hỏng, chúng ta cũng không thể trở về phục mệnh như thế được."
Lão Hầu gia phải căng da đầu liên tục nói phải, vội vàng sai người đi làm một cái bài vị mới cung phụng ở trên bàn thờ.
Có người để đệm bồ đoàn ở trước bàn thờ.
Thanh Mặc Nhan cất bước tiến lên, nhưng tay hắn còn túm lấy Như Tiểu Lam, cho nên khi đang mơ mơ hồ hồ, Như Tiểu Lam đã bị hắn kéo đến trước bàn thờ.
Thanh Mặc Nhan dẫn dắt, Như Tiểu Lam liền đứng ở trước đệm bồ đoàn.
"Lam Lam, cùng quỳ lạy mẹ đẻ với ta." Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn về phía nàng.
Lam Lam...
Xưng hô này, nàng vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không được nghe ai gọi nàng như vậy nữa.
Trừ bỏ ông nội ra, cho tới bây giờ chưa từng có ai đem nàng để ở trong lòng, sau khi ông nội tạ thế (Từ giã cõi đời), nàng sinh trưởng giống như cỏ dại, không tìm thấy phương hướng, đã vậy thúc phụ còn thường xuyên ép nàng, muốn cướp hết gia sản của ông nội từ trên tay nàng.
Vốn tưởng rằng đời này sẽ không còn có nơi để dựa vào.
Đôi mắt giống như phỉ thúy chứa đầy giọt nước nhỏ vụn, Như Tiểu Lam chớp mắt to, không muốn để hơi nước che đi tầm mắt.
Thanh Mặc Nhan trực tiếp quỳ gối xuống đất, Như Tiểu Lam ngoan ngoãn quỳ cùng hắn trên đệm bồ đoàn, lúc này đây, nàng không lười biếng, mà là thực lòng quỳ lạy.
Nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang thành kính quỳ trước bàn thờ, hô hấp lão Hầu gia càng thêm trầm trọng.
Cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn rõ ràng nhìn thấy khóe miệng Thanh Mặc Nhan chợt lóe lên ý cười thả lỏng, mang theo nha đầu mặc cẩm y đỏ thẫm cùng bái ba cái đại lễ về phía bài vị Lục thị.
Khi Thanh Mặc Nhan đứng dậy trực tiếp ôm Như Tiểu Lam lên, động tác thuần thục mà vô cùng thân thiết.
Lão Hầu gia cảm thấy bản thân rốt cuộc duy trì không nổi, hắn vất vả chống đỡ đến khi thái giám rời đi, lúc này mới được tôi tớ nâng đỡ trở về.
Tôi tớ buông màn xuống, thổi tắt nến.
Lão Hầu gia lâm vào trong bóng đêm vô biên.
Chính là, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện lên ánh mắt trong suốt như hồ nước của phụ nhân.
Không có thân phận, không có địa vị, nghe nói là từ Tề quốc xa xôi chạy nạn tới Dạ Hạ quốc.
Vốn tưởng rằng hắn nhặt được bảo bối, không nghĩ tới nàng đã sớm mang thai nghiệt chủng.
Sau khi chết còn được phong làm nhất phẩm phu nhân.
Chỉ cần nghĩ tới ngày sau bài vị của nàng được quang minh chính đại đặt trong từ đường, lão Hầu gia liền cảm thấy cả người khó chịu.
Nghiệt chủng!
Lão Hầu gia thở dốc thật sâu, trằn trọc khó ngủ.
Bất quá dù cho trong lòng hắn có hận, có giận, nhưng vẫn biết hiện tại Hầu phủ phải dựa vào ai để giữ thể diện.
Hôm sau khi Như Tiểu Lam đi đến Bạch Hạc học viện, vẫn là do Thanh Mặc Nhan ôm lên núi.
Dọc theo đường đi, nàng che mặt nhỏ không hở một điểm.
Tối hôm qua khi bị Thanh Mặc Nhan nắm trở về, nàng vốn tưởng rằng tinh thần hắn sẽ sa sút, không nghĩ tới hắn lại còn hứng trí kéo nàng đi tắm nước ấm.
Rồi còn mệnh lệnh nàng giúp hắn lau khô tóc, kết quả chờ đến khi bọn họ đi ngủ, trời đã gần sáng.
Thanh Mặc Nhan làm việc quanh năm, dù cho trắng đen đảo điên cũng sẽ không thấy buồn ngủ, nhưng mà nàng lại không được như vậy, há miệng nhỏ không ngừng ngáp, một đôi mắt mèo nước mắt lưng tròng.
Thời điểm Vu Tĩnh Kỳ ngồi xuống, liền nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng vào nàng.
"Ai khi dễ ngươi?"
"... Trừ bỏ Thanh Mặc Nhan ra.. Còn có thể là ai..." Trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, Như Tiểu Lam hàm hồ đáp một câu.
"Hắn sao lại khi dễ ngươi?" Biểu cảm Vu Tĩnh Kỳ có chút nghiêm túc.
Như Tiểu Lam không chú ý tới lời này của nàng mang cho người khác bao nhiêu hiểu lầm: "Còn có thể thế nào, tam bồi."
"Tam bồi là cái gì?"
"Bồi tắm bồi ngủ... A... Buồn ngủ quá." Nàng lại ngáp to một cái, lời nói sau đó đã bị nàng nuốt trở vào.
Sắc mặt Vu Tĩnh Kỳ có chút trắng bệch: "Ngươi không phải dưỡng nữ của Thanh Mặc Nhan sao?"
"Ai nói?"
"Không phải hắn nhận nuôi ngươi sao?" Vu Tĩnh Kỳ cũng không biết chính mình bị làm sao, trước kia hắn sẽ không hỏi đông hỏi tây về loại chuyện này, nhưng mà nhìn tiểu nha đầu mơ hồ kia, hắn lại nhịn không được muốn biết mọi thứ liên quan đến nàng, nhưng cũng không muốn biểu hiện quá mức rõ ràng.
"Đúng vậy, nhưng hắn cũng không muốn ta làm nghĩa nữ của hắn... Dù sao ta cũng không sống được bao nhiêu năm..." Nói đến sau, đến ngay cả nàng cũng không biết mình đang nói cái gì, đầu để trên mặt bàn, hô hô ngủ.