Trường Hận lấy từ trong lòng ra một cái hộp, mở lấy một viên thuốc màu đen ra.
"Đây là quỷ thảo?" Thái hậu nghi hoặc nói.
"Nó là đan dược được luyện chế từ quỷ thảo, khi Thiếu khanh mang về cũng không có ai nhận ra nó, thảo dân cũng là ở một đêm mở hộp thuốc ra phát hiện nó đang phát sáng, lúc này mới suy đoán nó chính là dược liệu mà Hoàng thượng dán thông báo tìm kiếm."
"Thuốc này ngươi đảm bảo tuyệt không sai lầm?" Trong lúc bất tri bất giác, thanh âm Thái hậu có chút tàn khốc.
Không đợi Trường Hận mở miệng, Thanh Mặc Nhan đã tiến lên một bước: "Vi thần nguyện mang tính mạng ra đảm bảo."
Thái hậu nhìn Thanh Mặc Nhan, lúc này mới vẫy vẫy tay: "Một khi đã như vậy, ai gia sẽ tin ngươi một lần."
Trường Hận cầm hộp thuốc đi tới sau màn che.
Vu Tĩnh Kỳ đang nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm Trường Hận lại đây, thần sắc khẩn trương.
Như Tiểu Lam lúc này liền đi theo tiến vào, cười hì hì nói: "Vu Tĩnh Kỳ, nguyên lai ngươi lại sợ phải uống thuốc a."
"Ai sợ!" Vu Tĩnh Kỳ trừng mắt với nàng.
"Nhìn ngươi bị dọa mặt mũi trắng bệch, trước mặt nhiều người như thế cũng không sợ bị chê xấu hổ... Xấu hổ..." Như Tiểu Lam làm mặt quỷ.
Vu Tĩnh Kỳ không nhịn được nữa: "Thuốc đâu, mang tới."
Trường Hận mở hộp thuốc ra, Như Tiểu Lam cầm viên thuốc cười với hắn: "Há mồm."
Sắc mặt Vu Tĩnh Kỳ đột nhiên đỏ lên, vươn tay: "Đưa đây, ta tự mình uống."
"Khó mà làm được, thuốc này rất trân quý, cũng chỉ có một viên duy nhất, nếu ngươi không cẩn thận làm rơi... Sẽ không thể cứu."
Vu Tĩnh Kỳ mấp máy miệng, do dự nửa ngày, hạ quyết định, nhắm mắt lại, mở miệng ra.
Trường Hận thừa dịp Như Tiểu Lam cùng Vu Tĩnh Kỳ nói chuyện liền quay người đi, dùng áo choàng che giấu thân hình, lấy từ trong tay áo ra một lá bùa, ném vào trong bát thiêu hủy, sau đó đổ nước vào.
Như Tiểu Lam thấy Trường Hận bưng bát nước lại đây, liền đem thuốc nhét vào trong miệng Vu Tĩnh Kỳ.
Vu Tĩnh Kỳ nhận lấy bát nước, uống một hơi cạn sạch.
"Tốt, ngươi có thể đi rồi." Bỏ bát xuống, Vu Tĩnh Kỳ khàn giọng nói.
Như Tiểu Lam bẹp miệng, đi thì đi, nếu không phải vì phối hợp để Trường Hận đốt lá bùa, nàng cũng không tiến vào đâu.
Vu Tĩnh Kỳ thấy nàng xoay người bước đi, trong lòng không hiểu sao lại có chút khó chịu.
"Đây là ở trong cung, ngươi có biết quy củ hay không." Hắn bất mãn nói: "Lui ra ngoài phải hành lễ với ta."
Như Tiểu Lam dừng lại bước chân.
Vu Tĩnh Kỳ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chờ Như Tiểu Lam chịu thua.
Như Tiểu Lam xoay người lại, nhưng lại không hành lễ, mà là lè lưỡi với hắn, làm mặt quỷ.
"Mới không hành lễ với ngươi đâu, ngươi đồ trẻ con."
Trường Hận cúi đầu nhanh chóng rời khỏi, miễn cho rước họa vào thân.
Vu Tĩnh Kỳ tựa như bị sét đánh, cả người đều ngây ngẩn.
Hắn lớn đến từng này, vẫn là lần đầu tiên bị người khác mắng là đồ trẻ con ngay trước mặt, hơn nữa đối phương còn ít tuổi hơn hắn...
"Như Tiểu Lam!" Vu Tĩnh Kỳ rít gào một tiếng.
Như Tiểu Lam vèo một cái chui ra khỏi màn che, dính đến bên người Thái hậu: "Tiểu vương gia uống xong thuốc, tinh thần rất tốt."
Thanh Mặc Nhan đỡ Thái hậu đi đến sau màn che, thấy Vu Tĩnh Kỳ ngồi ở trên giường, sắc mặt ửng đỏ, tức giận, Thái hậu liền liên tục vuốt cằm.
"Quả nhiên tinh thần rất tốt."
Lồng ngực Vu Tĩnh Kỳ như muốn nổ tung.
Cái gì mà tinh thần rất tốt, hắn rõ ràng là đang tức điên có được không.
Như Tiểu Lam trốn sau y phục Thái hậu, cười hì hì nhìn Vu Tĩnh Kỳ, dương khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý cực kỳ.
Thanh Mặc Nhan không tiếng động xê dịch, chặn người Như Tiểu Lam lại.
Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng thông truyền của thái giám: "Hoàng thượng đến, Thái tử điện hạ đến."
Hoàng đế cùng Thái tử một trước một sau bước vào, khi Thái tử thấy Thanh Mặc Nhan, ánh mắt hơi lóe.
Sau khi Như Tiểu Lam nhìn thấy Thái tử cùng chồn trắng của hắn, lập tức lui đến sau lưng Thanh Mặc Nhan.
Vu Tĩnh Kỳ vừa xuống giường, đi ra vừa vặn thấy một màn như vậy, có chút kinh ngạc.
Bằng tính tình không sợ trời không sợ đất của Như Tiểu Lam, không nghĩ tới nàng cư nhiên sẽ sợ Thái tử.
Mọi người tiến lên hành lễ với Hoàng đế cùng Thái tử.
Hoàng đế thấy Vu Tĩnh Kỳ đi ra liền kinh ngạc nói: "Thân thể Tĩnh Kỳ không còn gì đáng ngại?"
"Vâng, vừa rồi tôn nhi dùng quỷ thảo Thiếu khanh mang đến, không còn gì đáng ngại."
Nghe xong lời này, Thái tử bỗng nhiên mở to mắt, nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, ra vẻ kinh ngạc nói: "Quỷ thảo... Không nghĩ tới cư nhiên trong tay Thiếu khanh lại có loại dược liệu trân quý như vậy, vì sao bây giờ mới lấy ra?"
"Lúc trước vi thần cũng không biết vật ấy là quỷ thảo, trời xui đất khiến mới đoạt được, lúc đó cũng không để ở trong lòng, đây cũng là tiểu vương gia được trời cao phù hộ, hoàng ân bao la, mới có thể chuyển nguy thành an."
Thanh Mặc Nhan một phen nói đến giọt nước cũng không lọt, hơn nữa Thái hậu còn nhỏ giọng đem việc Thanh Mặc Nhan mang y quan Đại lý tự tới nói cho Hoàng đế nghe.
Lúc này trên mặt Hoàng đế mới lộ ra vẻ tươi cười: "Nếu Tĩnh Kỳ đã không có việc gì, trẫm cũng an tâm hơn, lần này Mặc Nhan lại lập công lớn, trẫm sẽ cẩn thận suy nghĩ, nên thưởng ngươi thế nào."
Thanh Mặc Nhan chắp tay cúi đầu: "Vi thần không dám nhận thưởng."
Hoàng đế cùng Thái hậu cười thoải mái, sắc mặt Thái tử lại càng ngày càng trắng bệch.
Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: "Đáng tiếc Thái tử điện hạ tới quá trễ, không được tận mắt chứng kiến tiểu vương gia ăn quỷ thảo."
"Thuốc này thật đúng là thần kỳ, Tĩnh Kỳ mới ăn vào đã có thể xuống giường." Thái hậu vui vẻ nói.
"Không có việc gì là tốt rồi." Hoàng đế cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu Vu Tĩnh Kỳ thực sự xảy ra chuyện ở trong cung, hắn thật không biết nên giao đãi thế nào với Tứ hoàng tử đang mang binh xuất chinh.
Khóe miệng Thái tử run lẩy bẩy, toàn bộ thân thể đều giống như bị cứng lại.
"Thái tử điện hạ thân thể không thoải mái sao?" Thanh Mặc Nhan ám chỉ nói.
Lúc này Hoàng đế mới chú ý tới thân hình lung lay sắp đổ của Thái tử: "Nhanh đi mời Thái y!"
"Không cần, nhi thần không sao." Thái tử từ chối, ngữ khí có chút lãnh đạm, bất quá Hoàng đế lại cho rằng chỉ là thân thể hắn không thoải mái, nên cũng không nghĩ nhiều.
"Nếu đã không có việc gì thì nên về sớm một chút đi." Hoàng đế thúc giục.
Thân thể Thái tử làm hắn hao tổn không ít tâm trí, nhiều năm như thế ngày nào cũng dùng thuốc điều dưỡng, vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Thái tử được thái giám đỡ rời khỏi, trước khi rời đi ánh mắt đảo qua trên người Thanh Mặc Nhan, sắc mặt trắng bệch tựa như người tuyết mới được kéo từ trên nền tuyết ra.
Chỉ có Thanh Mặc Nhan chú ý tới khi Thái tử rời đi, sâu trong đáy mắt ngầm lóe lên sát y.
Trong nháy mắt, Thanh Mặc Nhan phảng phất như thấy được cây đao sắc bén từ trong mắt hắn, không tiếng động kêu gào, khát vọng muốn được uống no máu tươi.
Thái giám đỡ Thái tử trở về trong cung hắn.
Cung nữ thấy hắn nghiêng về lảo đảo lại đây, liền tiến lên nâng đỡ.
Thái tử đột nhiên kéo lấy nàng, chôn mặt ở đầu vai đối phương, thái giám nhanh chóng thối lui, cũng tiện tay đóng cửa điện lại.
Cung nữ vừa mừng vừa sợ, ai cũng muốn phi thân lên cành cao hóa thành phượng hoàng, dù cho các nàng đều biết rõ tính tình Thái tử không hề nhu hòa như người ngoài nhìn thấy...
"A!" Mộng đẹp cung nữ chưa kịp thành hình đã bị một trận đau đớn bén nhọn đánh nát.
Thái tử cắn thật mạnh phần cổ nàng.
Cung nữ giãy dụa kêu cứu, nhưng mà thẳng đến khi Thái tử cắn đứt động mạch của nàng, cung điện to như vậy cũng không có một ai tiến vào cứu giúp...
Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, Thái tử chậm rãi đứng lên, dùng tay áo lau đi vết máu dính trên môi.
"Cho rằng như vậy là có thể gạt được ta sao?" Thái tử đi đi lại lại trong đại điện không người, giống như một luồng u hồn: "Quỷ thảo... Ta nhất định phải đoạt về trong tay, bởi vì ta biết, phương thuốc chúng ta cần đều giống nhau."