Vu Tĩnh Kỳ không chào tạm biệt phất tay áo rời đi.
Chờ đến khi Như Tiểu Lam thu thập hộp đồ ăn xong đuổi theo, sớm đã không thấy bóng người đâu.
Lúc này nàng mới nhớ tới quy củ của Bạch Hạc học viện, thời gian nghỉ trưa, mọi người được phép tùy ý đi lại, cho nên không ít người đã đi nghỉ ngơi, hoặc là kết thêm bằng hữu ở trong học viện.
Như Tiểu Lam một lần nữa đi ra ngoài tìm kiếm Vu Tĩnh Kỳ, hỏi thăm vài người, rốt cuộc có người nói cho nàng biết Vu Tĩnh Kỳ thích nghỉ trưa ở Tàng thư lâu.
Như Tiểu Lam không quen thuộc đường đi trong học viện, vòng vo rất lâu mới tìm được Tàng thư lâu.
Xa xa nàng thấy bên ngoài Tàng thư lâu có một cái ao, nước ao xanh dập dờn.
Trên bờ ao, một nam tử tầm hơn ba mươi tuổi ngồi đó, lẳng lặng thả câu.
Như Tiểu Lam đi nhanh vài bước, chợt thấy thân ảnh Vu Tĩnh Kỳ lộ ra sau đám cây cối ở một bên.
"Nguyên lai ngươi ở đây a." Như Tiểu Lam nhẹ nhàng thở ra.
Vu Tĩnh Kỳ ngồi trên một tảng đá, trên tay cũng cầm cần câu.
Khi đến gần Như Tiểu Lam mới chú ý tới vị nam tử cách đó không xa kia đang ngồi trên xe lăn, đầu gối đắp một tấm thảm, sắc mặt tái nhợt, tựa như sinh bệnh nhiều năm.
"Vừa rồi là ta không đúng, làm bẩn y phục ngươi, ngươi đừng nóng giận." Như Tiểu Lam đưa mặt lại gần.
Vu Tĩnh Kỳ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cần câu trong tay.
Nam tử đối diện giống như không nhìn thấy bọn họ, nửa ngày trôi qua, đến ngay cả tư thế cũng không có biến hóa.
"Hắn là ai?" Như Tiểu Lam thấp giọng hỏi Vu Tĩnh Kỳ.
"Hắn là Thanh Đô tiên sinh, Tàng thư lâu do hắn quản lý, bởi vì hắn am hiểu y thuật, cho nên ở Bạch Hạc học viện có ai sinh bệnh đều đến tìm hắn."
"Hắn là đại phu đi?" Ánh mắt Như Tiểu Lam dừng trên xe lăn của Thanh Đô tiên sinh.
Nếu y thuật hắn tốt như vậy, vậy chân hắn là bị làm sao?
Như Tiểu Lam rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng đúng lúc này, nàng nhìn thấy cần câu Thanh Đô tiên sinh vừa động, hắn kéo cần, theo một đạo đường cong màu bạc, một con cá nhỏ bị hắn câu lên, dừng ở trên bờ liều mạng giãy giụa.
"Câu được cá rồi!" Như Tiểu Lam hưng phấn nói.
Nhưng chưa đợi này hoan hô ra tiếng, đã thấy Thanh Đô tiên sinh gỡ cá nhỏ ra, tùy tay ném trở lại trong ao.
"Ai? Hắn câu cá không phải để ăn sao?" Như Tiểu Lam hiếu kỳ hỏi.
Vu Tĩnh Kỳ chuyên chú nhìn cần câu: "Thanh Đô tiên sinh chỉ cần cá lớn."
Như Tiểu Lam đứng một hồi ở nơi đó, thấy cần câu Thanh Đô tiên sinh lại lay động một lần nữa, lần này câu lên được một con cá to.
Đôi mắt Như Tiểu Lam sáng lên: "Sẽ nướng ăn sao?"
Vu Tĩnh Kỳ xem thường liếc nàng một cái: "Trong đầu ngươi cuối cùng chứa toàn thứ gì a."
"Có chuyện gì? Có gì không đúng?"
"Từ trước đến nay Thanh Đô tiên sinh câu cá chưa bao giờ là để ăn."
"Vì sao?" Như Tiểu Lam hỏi.
Vu Tĩnh Kỳ dừng một chút: "Ta cũng không biết... Dù sao ta cũng chưa bao giờ thấy hắn ăn cá qua."
Như Tiểu Lam nhìn về phía Thanh Đô tiên sinh, chỉ thấy hắn lấy con cá to ra khỏi cần câu, ném xuống bên người.
Con cá liều mạng bật đáp, thân thể xoắn tới xoắn lui, nửa ngày cũng không tắt thở.
Lúc này Như Tiểu Lam mới chú ý tới dưới chân Thanh Đô tiên sinh đã sớm có năm, sáu con cá lớn đang nằm đó, tất cả đều bị đông lạnh, hiển nhiên chết đã lâu.
"Vu Tĩnh Kỳ." Mỉm cười trên mặt Như Tiểu Lam biến mất.
Phảng phất như cảm giác được Như Tiểu Lam khác thường, Vu Tĩnh Kỳ ngẩng đầu lên.
"Ngươi chưa bao giờ thấy hắn ăn cá, vậy cuối cùng những con cá kia đã đi nơi nào?"
Vu Tĩnh Kỳ nghiêm túc suy nghĩ, trước kia hắn chưa từng suy xét đến loại vấn đề nhàm chán này, hiện tại thấy Như Tiểu Lam hỏi như thế, hắn đúng là không trả lời được.
"Không biết." Hắn đành phải nói thật.
Như Tiểu Lam không chớp mắt nhìn chằm chằm Thanh Đô tiên sinh, con ngươi màu xanh trong suốt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Vu Tĩnh Kỳ bất giác nhìn đến ngây người.
Hắn chưa từng gặp qua ánh mắt xinh đẹp như thế, trong suốt, mỹ lệ làm cho tầm hồn người ta sợ hãi, tựa như viên đá quý.
"Vu Tĩnh Kỳ, tốt nhất ngươi nên cách xa hắn một chút." Như Tiểu Lam lẩm bẩm nói.
"Cái gì?" Vu Tĩnh Kỳ đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Ngươi đang nói bậy cái gì."
"Ta đây cũng là vì lo lắng cho an toàn của ngươi." Như Tiểu Lam nghiêm mặt nói: "Ta không biết là ai muốn lấy mạng ngươi, nhưng mà để giảm bớt nguy hiểm, ngươi cần phải tránh xa những nhân vật nguy hiểm ra."
"Nhân vật nguy hiểm, ngươi đang nói Thanh Đô tiên sinh?" Vu Tĩnh Kỳ nhịn không được cười nhạo một tiếng: "Ngươi bất quá mới đến học viện hai ngày, thật sự cho rằng bản thân đã hiểu hết mọi thứ sao? Hắn chính là người giỏi văn học nhất trong học viện, tài năng của hắn tuyệt đối không thua kém với bất kỳ vị tiên sinh nào ở đây, hắn đàn rất hay, không thua kém Tiêu tiên sinh chút nào, nhưng mà hắn làm người khiêm tốn, không thích nổi bật, cho nên cam tâm ở nơi này, rõ ràng ngươi không hiểu gì hết!"
Vu Tĩnh Kỳ kích động, sắc mặt đỏ lên.
"Ta không hiểu." Như Tiểu Lam không chút nào lùi bước, nàng bước đến đứng bên cạnh ao lại khiến Vu Tĩnh Kỳ sinh ra một loại ảo giác, giống như nàng cao lớn hơn rất nhiều, hoàn toàn không còn là tiểu mơ hồ trong phòng học, cũng quỷ tham ăn kia nữa.
Ánh mắt nàng sáng long lanh, tự tin vô cùng.
"Ta chỉ biết con người câu cá đều có mục đích, không có lý do gì câu cá lên bờ, rồi lại mắt lạnh nhìn chúng giãy giụa, chết đi, đây chính là sự tàn nhẫn lớn nhất."
Nàng vẫn nhớ ông nội đã từng nói qua, có một số người nhìn qua vân đạm phong kinh, nhưng trong xương cốt lại chôn giấu tính cách bạo ngược không muốn cho người khác biết.
Chỉ là bình thường bọn hắn không phát tiết ra, cho nên chỉ có thể tìm kiếm khoái cảm qua thị giác.
Hành hạ động vật đến chết, hoặc là hành hạ chính mình đến chết.
"Ngươi nói bậy! Tiên sinh chỉ là đang tu thân dưỡng tính." Vu Tĩnh Kỳ phản bác.
"Tu thân dưỡng tính là ngồi xem mấy con cá giãy giụa rồi tắt thở như thế nào sao? Trong hoàn cảnh đó mọi người đều sẽ thả phóng sinh ngươi hiểu không."
"Cũng có thể là mang về." Vu Tĩnh Kỳ phản bác có chút vô lực.
"Mang về là phải để ăn." Như Tiểu Lam nói đúng lý hợp tình: "Ăn uống là thiên tính của con người, ăn vào chúng sẽ hóa thành máu thịt của chúng ta, chúng ta cũng coi như không làm lãng phí sinh mệnh của chúng."
Vu Tĩnh Kỳ mấp máy miệng nửa ngày, hắn không nghĩ tới mình lại đuối lý trước một nha đầu như thế.
Như Tiểu Lam đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn Thanh Đô tiên sinh, trong ánh mắt tràn đầy địch ý.
Nhưng mà đối với một người như vậy, Vu Tĩnh Kỳ thế nhưng phát hiện bản thân lại không hề sinh ra hận ý.
Ở học viện, Thanh Đô tiên sinh là bằng hữu duy nhất của hắn, cũng là lão sư hắn, nếu đổi thành người khác nói lão sư hắn như thế, hắn đã sớm đánh một quyền đi qua.
Nhưng mà những lời tiểu nha đầu này nói, lại khiến hắn không tức giận nổi.
Hắn cảm thấy, đạo lý nàng nói đều là ngụy biện, nhưng hắn lại không nghĩ ra được lý do để phản bác.
Thanh Đô tiên sinh chậm rãi thu hồi cần câu, Vu Tĩnh Kỳ thấy vậy, cũng vội vàng thu dọn cần câu của mình rồi chạy tới hỗ trợ.
Thanh Đô tiên sinh cất hết cá vào thùng, Vu Tĩnh Kỳ giúp hắn xách theo, hai người xoay người vào Tàng thư lâu, từ đầu đến cuối, Thanh Đô tiên sinh đều không nhìn Như Tiểu Lam bên này dù chỉ là một cái, thật giống như nàng căn bản không hề tồn tại.
Vào Tàng thư lâu, Thanh Đô tiên sinh bảo Vu Tĩnh Kỳ bỏ đồ xuống, chính mình tự xoay bánh xe lăn, chậm rãi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Vu Tĩnh Kỳ do dự mãi, vẫn là hỏi một câu: "Tiên sinh, cá này để ở đâu a?"
"Ném đi." Trong phòng truyền đến tiếng nói nhàn nhạt của Thanh Đô tiên sinh: "Tất cả đều đã chết... Giữ lại cũng không có tác dụng gì..."
Câu cuối cùng bị thanh âm buông rèm che đi, Vu Tĩnh Kỳ thậm chí còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm.