Trong phòng học, tiếng đàn du dương.
Tiêu Sa Lai ngồi sau bàn, hai tay cứng ngắc đặt trên đàn cổ, khí sắc trên mặt tương đối không tốt.
Trong phòng học, tất cả học sinh đều nín thở ngưng thần, thở mạnh một cái cũng không dám.
Trong không khí an tĩnh đến quỷ dị, bỗng vang lên một thanh âm đặc biệt chói tai.
Có người vừa chép miệng.
Tiểu vương gia Vu Tĩnh Kỳ quay đầu, nhìn thấy Như Tiểu Lam đang ghé vào trên cây đàn ngủ ngon lành, cũng không biết có phải là mơ thấy đồ ăn hay không.
"Tranh" một tiếng, Tiêu Sa Lai đàn lệch âm.
Mọi người đều kinh ngạc.
Trong Dạ Hạ quốc người có được cầm kỹ như Tiêu Sa Lai chỉ đếm được trên đầu ngón tay, có thể khiến hắn phân tâm khi đàn... Với hắn mà nói, đây quả thực giống như là sỉ nhục.
Tiêu Sa Lai buông đàn ra, mỉm cười đứng lên.
Nhưng mọi người lại cảm thấy, nụ cười của hắn nhìn như thế nào cũng có chút dữ tợn.
"Như Tiểu Lam." Hắn kêu một tiếng.
Như Tiểu Lam vẫn không nhúc nhích.
"Như Tiểu Lam!" Tiêu Sa Lai nâng cao thanh âm.
Như Tiểu Lam vẫn ngủ say, trong lúc ngủ mơ còn lộ ra tia cười ngọt ngào.
Vu Tĩnh Kỳ thật sự không nhìn tiếp được nữa, lặng lẽ duỗi chân qua dưới gầm bàn đá nàng một cái.
Như Tiểu Lam mờ mịt mở to mắt: "Đến giờ nghỉ trưa rồi sao, có thể ăn cơm rồi?" Nói xong còn duỗi tay lấy hộp đồ ăn ra.
Vu Tĩnh Kỳ oán hận hừ một tiếng: "Chỉ biết ăn thôi."
Lúc này Như Tiểu Lam mới tỉnh táo lại, phát hiện tất cả mọi người đều quy củ ngồi sau đàn, Tiêu Sa Lai cười phong hoa tuyệt đại, chỉ là khóe miệng vặn vẹo, như là triệu chứng trúng gió.
Như Tiểu Lam chột dạ thè lưỡi, cất hộp đồ ăn về chỗ cũ.
"Như Tiểu Lam, ngươi đứng lên." Tiêu Sa Lai thong thả nói.
Lại muốn phạt ta?
Như Tiểu Lam thở dài, xem ra nàng cùng lão sư này trời sinh đã là kẻ thù rồi.
Loay hoay một lúc lâu, đứng lên.
Tiêu Sa Lai tiêu sái vung cẩm bào hồng nhạt, đưa ngón tay thon dài ra, chỉ hướng ngoài cửa sổ.
"Ngươi thấy bụi cỏ kia không?"
"Ân."
"Biết vi sư muốn nói gì không?"
Như Tiểu Lam nhìn theo hướng hắn chỉ, tất cả học sinh trong phòng, cũng đều duỗi cổ ra nhìn.
Mùa đông bụi cỏ sớm đã khô vàng, không ngừng lắc lư trong gió lạnh.
"Chẳng lẽ Tiêu tiên sinh muốn nói ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh? (*)"
(*) "Ly ly nguyên thượng thảo, Nhất tuế nhất khô vinh." - Nguyên gốc là "离离原上草,一歲一枯榮" được trích từ bài thơ "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt". Câu thơ mang nghĩa: Cỏ trên cánh đồng bời bời, Mỗi năm một lần úa một lần tươi.
Tiêu Sa Lai nhướng mày, hiển nhiên hắn không ngờ tới tiểu nha đầu kia lại có thể ngâm ra một câu thơ như vậy.
"Không phải." Hắn lắc đầu.
"Dã hoả thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh? (*)"
(*) "Dã hoả thiêu bất tận, Xuân phong xuy hựu sinh." - Nguyên gốc: "野火燒不盡, 春風吹又生". Cũng được trích từ bài thơ "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt". Dịch nghĩa: Lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết, Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở.
Tiêu Sa Lai vẫn cứ lắc đầu.
Như Tiểu Lam chớp mắt to, liên tiếp thử qua mấy đáp án khác, nhưng tất cả đều không đúng.
"Rốt cuộc Tiêu tiên sinh muốn nói cái gì?"
Tiêu Sa Lai cười quyến rũ: "Những người chọc giận vi sư, cỏ trên phần mộ bọn họ đã mọc dài hơn cả như thế."
Trong học đường, mọi người đồng loạt trầm mặc.
Tổng cảm thấy, có loại ác ý rất sâu.
Như Tiểu Lam nâng tay chỉ bãi đất trống gần bụi cỏ: "Tiêu tiên sinh nhìn thấy bãi đất kia không?"
Tiêu Sa Lai liếc mắt một cái: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Những người chọc giận Thanh Mặc Nhan, sau khi chết đến phần mộ cũng không có."
Trong phòng học lại vang lên một mảnh tiếng hít không khí.
Ai chẳng biết Đại lý tự Thiếu khanh, ngọc diện diêm vương.
Vụ án qua tay hắn thẩm vấn, số người chết do khổ hình nhiều không đếm xuể, thật sự là đến ngay cả phần mộ cũng không còn lưu lại.
Sắc mặt Tiêu Sa Lai nháy mắt nhiễm lên một tầng trắng bệch, khí thế vừa rồi còn lên cao bỗng chốc bị tiêu diệt hoàn toàn.
Hơn nữa còn là diệt đến không lưu lại dù chỉ là chút bụi phấn.
Như Tiểu Lam cười hì hì ngồi về chỗ.
Thiên a, loại cảm giác này thật quá tốt.
Khó trách mọi người đều muốn có người thân quyền cao chức trọng, thắng sảng khoái như thế, đến ngay cả người trước nay luôn khiêm tốn như nàng cũng không nhịn được cười ra tiếng.
"Uy..." Vu Tĩnh Kỳ ghét bỏ lườm nàng một cái: "Miệng cười sắp lệch luôn rồi."
Như Tiểu Lam bừng tỉnh, đúng vậy, trừ bỏ nàng ra, vị tiểu vương gia này cũng rất có thực lực, phụ thân hắn là Tứ hoàng tử, gia gia là Hoàng đế, tự nhiên hợp lại thế lực vô cùng to lớn.
Thật vất vả mới chờ đến giờ nghỉ trưa, Như Tiểu Lam cầm hộp đồ ăn gắt gao đi theo sau lưng Vu Tĩnh Kỳ.
Phần lớn học sinh đều dùng cơm trong nhà ăn học viện, Vu Tĩnh Kỳ vừa mới ngồi xuống, Như Tiểu Lam liền chiếm luôn vị trí đối diện hắn.
"Ngươi có biết như vậy rất phiền không?" Vu Tĩnh Kỳ không khách khí trừng mắt với nàng.
Như Tiểu Lam không để ý mở hộp đồ ăn ra, thời điểm ăn cơm, nàng không muốn tức giận với những người không liên quan.
Thanh Mặc Nhan chuẩn bị toàn là những món nàng thích, cho nên khi mở hộp ra, không tránh khỏi mặt mày hớn hở.
Vu Tĩnh Kỳ khinh thường hừ một tiếng: "Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, đáng giá để cao hứng như thế?"
"Đương nhiên là đáng giá." Như Tiểu Lam nhét đồ ăn vào miệng, hai má phình ra, tựa như con sóc: "Ngươi chưa bao giờ trải qua tư vị đói bụng đi."
Thân là trưởng tử Hoàng tử, hắn làm sao có khả năng phải chịu đói.
"Thanh Mặc Nhan cũng không để cho ngươi phải chịu đói đi?" Vu Tĩnh Kỳ nhịn không được hỏi một câu, buổi sáng khi Thanh Mặc Nhan đưa nàng lên núi, tận mắt hắn nhìn thấy, Thanh Mặc Nhan sủng nàng như thế, làm sao có khả năng để nàng phải chịu đói được.
"Ta nói trước kia... Trước kia..." Như Tiểu Lam mơ hồ nói, nàng không thể nói cho hắn biết trước kia khi còn ở hiện đại, thường xuyên có người cố ý phá hỏng cơm trưa của nàng, những người đó luôn nhìn nàng không vừa mắt, chê cười nàng có người ông nội như thế, còn là dã hài tử không cha không mẹ.
Cho nên khi đi học, cơ hồ mỗi buổi trưa nàng đều phải chịu đói bụng.
Bất quá chuyện này nàng chưa từng nói với ai qua, ngay cả ông nội cũng vậy.
Như Tiểu Lam cúi đầu ăn cơm, nửa ngày cũng không nghe thấy Vu Tĩnh Kỳ nói chuyện, vì thế ngẩng đầu lên, thấy Vu Tĩnh Kỳ đang yên tĩnh xem xét nàng.
"Có chuyện gì?" Như Tiểu Lam kỳ quái nói.
"Ngươi giống như... Có chút không giống với hôm đó." Vu Tĩnh Kỳ nghiêng đầu, giống như đang cố gắng tìm ra từ ngữ thích hợp: "Ngươi có vẻ như đã cao lên một chút..."
"Ngươi là muốn nói bỗng nhiên thấy ta trưởng thành hơn đi?" Như Tiểu Lam nheo mắt đắc ý nói: "Có phải hay không càng tăng thêm mị lực?"
"So với Tiêu tiên sinh, ngươi còn kém xa lắc." Vu Tĩnh Kỳ nói móc.
Như Tiểu Lam nín nhịn.
Không sai, dù cho nàng đến thế giới này, cũng vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bình thường, không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng không thể khiến nam tử vừa gặp đã thương.
"Là lớn hơn chút." Vu Tĩnh Kỳ bày ra bộ dáng lão nhân đánh giá nàng: "Ta nhớ ra rồi... Thái hậu đã từng kể qua về ngươi, nàng nói ngươi là người dị tộc, con dối đứng đầu giết chết phụ mẫu ngươi, còn bắt nhốt ngươi nhiều năm..."
"Phốc!" Như Tiểu Lam không nhịn được, phun hết cơm trong miệng ra.
Câu chuyện thêu dệt như thế mà cũng có người tin a!
Che miệng, thật vất vả mới nhịn xuống được nụ cười xấu xa ở trong lòng.
"Như Tiểu Lam." Vu Tĩnh Kỳ phía đối diện cắn chặt răng.
Ngẩng đầu, khinh ngạc khi thấy tất cả cơm canh nàng vừa phun ra đều dính ở trên người đối phương, trên cẩm y hoa lệ đều là hạt cơm...
"Khụ khụ, xin lỗi xin lỗi." Như Tiểu Lam cuống quít muốn đưa tay áo ra để lau cho đối phương.
Vu Tĩnh Kỳ lại hầm hầm đứng lên, phất tay áo rời đi.