Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 187: Ta muốn sủng nàng, các ngươi có ý kiến?




Như Tiểu dưỡng bệnh ở Hầu phủ hai ngày liền khôi phục tinh thần, trừ bỏ vết thương ở chân vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cả người quả thực một khắc cũng không chịu ngồi yên, dù cho chỉ có một chân lành lặn, nhưng luôn thấy thân ảnh nàng nhảy tới nhảy lui ở trong sân.

Thanh Mặc Nhan xin phép với Đại lý tự bên kia, đem những hồ sơ cùng công văn chưa xử lý xong mang về phủ, khắp nơi nhìn chằm chằm nàng.

Khi Huyền Ngọc phụng mệnh mang quần áo mới đến cho Như Tiểu Lam, liền biết nhất định Như cô nương lại trưởng thành thêm một chút, tuy rằng hắn không rõ đạo lý bên trong, nhưng dù sao thế tử đã không để ý, cấp dưới như hắn cũng không nên nghi thần nghi quỷ.

Như Tiểu Lam dùng thời gian một ngày làm xong hai khối thế thân phù, đưa cho Thanh Mặc Nhan.

Buổi sáng ngày thứ ba, Thanh Mặc Nhan một lần nữa mang nàng đến Bạch Hạc học viện.

"Lần trước là ta sơ sẩy, lần này ta sẽ đưa ngươi tới trên đỉnh núi." Xuống xe, Thanh Mặc Nhan cũng không giống lần trước để tự nàng đi vào, mà lại quay người ôm nàng ra khỏi xe.

Như Tiểu Lam bất an quét mắt nhìn xung quanh.

Không nghĩ tới bị bệnh một hồi, khi tỉnh lại đã thấy bản thân trưởng thành lên một ít, mấy hôm trước vẫn là thân thể tiểu ngây ngô, hiện tại ngực đã hơi nhô lên, cư nhiên mang theo chút phong vận mê người.

Bất quá diện mạo nàng vẫn không được coi là mỹ nhân, gương mặt vẫn mang theo nét mũm mĩm của trẻ con, mắt mèo như ngọc phỉ thúy sáng lấp lánh.

"Không tốt đâu, ta đã lớn như thế." Ở Dạ Hạ quốc này, nữ tử hơn mười tuổi cũng xem như là đã trưởng thành, Thanh Mặc Nhan lại vẫn ôm nàng như ôm trẻ con, đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Chân của ngươi, có thể tự mình đi lên hai ngàn thềm đá?" Thanh Mặc Nhan hừ một tiếng.

Như Tiểu Lam chột dạ rụt cổ: "Có chút khó khăn..."

"Vậy đừng nói gì nữa." Thanh Mặc Nhan không kiên nhẫn nói, Huyền Ngọc đi theo sau lưng bọn họ cũng bước vào trong học viện.

Dọc theo đường đi, không ít học sinh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.

Như Tiểu Lam có điểm không bình tĩnh nổi.

Trước kia khi còn là tiểu hài tử, nàng còn có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ loại đãi ngộ cấp khách quý này: Được Đại lý tự Thiếu khanh ôm.

Nhưng hiện tại, nhìn thế nào cũng thấy giống với tư vị cậy sủng mà kiêu.

Như Tiểu Lam tựa đầu lên vai Thanh Mặc Nhan, vùi vào trong áo choàng hắn.

Thanh Mặc Nhan cảm giác được cỗ nhiệt khí không ngừng đập vào cổ hắn, ngứa, không khỏi lộ ra mỉm cười.

Kết quả hắn cười như thế, liền khiến những người xung quanh kinh ngạc đến té ngã.

"Kia không phải Đại lý tự Thiếu khanh sao?"

"Nghe nói hắn là ngọc diện la sát... Phương thức làm việc đến ngay cả ác quan trong triều cũng hổ thẹn không bằng... Không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ cười?"

"Nữ hài tử lần trước khiến Tiêu tiên sinh phải gào khóc, chính là hắn nhận nuôi..."

Như Tiểu Lam nghe thấy thanh âm nghị luận, lỗ tai giật giật, tiến đến trước mặt Thanh Mặc Nhan lo lắng hỏi: "Tiêu tiên sinh ngày đó thật sự bị ta làm tức đến phát khóc?"

"Không có." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Hắn là đau lòng cho y phục của mình."

Như Tiểu Lam trợn tròn mắt, đây là lần đầu nàng nghe có người khóc vì y phục.

Đến trên đỉnh núi, Thanh Mặc Nhan trực tiếp dẫn nàng đến phòng học.

Vừa đúng lúc Tiêu Sa Lai cũng đang đi đến phòng học, hai bên đi qua lối rẽ, vừa vặn đụng mặt nhau.

Như Tiểu Lam cười trừ: "Tiêu tiên sinh sớm."

Không phải thỉnh an, cũng không phải thái độ cung kính, hoàn toàn là nói cho có lệ.

Khóe miệng Tiêu Sa Lai co rút, một câu cũng không nói nên lời.

Thanh Mặc Nhan xem nhẹ, trực tiếp đưa nàng đến vị trí của mình, xoay người tiếp nhận cây đàn trên tay Huyền Ngọc đặt lên bàn.

"Đây là... Ta?" Như Tiểu Lam kinh ngạc, dọc theo đường đi nàng không hề để ý đến Huyền Ngọc, cho nên cũng không biết Thanh Mặc Nhan chuẩn bị đàn cho nàng.

"Hết tiết học ta sẽ đến đón ngươi." Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm dặn dò nàng, không để ý đến vô số ánh mắt nhìn trộm ở ngoài cửa.

Như Tiểu Lam ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia gật đầu.

Lúc này Tiêu Sa Lai bỗng đi đến, tươi cười trên mặt có chút vặn vẹo: "Thiếu Khanh có chút làm quá rồi đi, học sinh ở học viện chúng ta ai mà chẳng có xuất thân cao quý, lại không có ai sủng hài tử đến mức như ngươi, chẳng lẽ không sợ nàng cậy sủng mà kiêu sao? Nữ tử giống như vậy chỉ sợ ngày sau sẽ khó tìm được nhân gia thích hợp."

"Ta nguyện ý sủng nàng, không cần Tiêu tiên sinh phải nhọc lòng." Câu nói đầu tiên của Thanh Mặc Nhan đã khiến Tiêu tiên sinh phải nghẹn họng.

Thiếu khanh đại nhân nhà ta nói nguyện ý, ngươi quản được sao?

Như Tiểu Lam âm thầm cười trộm.

Thanh Mặc Nhan lại tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay Huyền Ngọc đặt lên bàn: "Đừng ăn bậy những thứ ở học viện."

Như Tiểu Lam đột nhiên ý thức được một vấn đề, nếu như nói có người ở trong học viện cố ý hại tiểu vương gia Vu Tĩnh Kỳ, vậy rất có khả năng nàng cũng sẽ bị liên quan, cho nên càng phải chú ý tới vấn đề thức ăn ở đây, không thể tùy tiện ăn lung tung được.

"Ta hiểu rồi." Như Tiểu Lam trịnh trọng hứa hẹn: "Thanh Mặc Nhan ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không ăn thứ mà người xa lạ đưa, dù có thèm cũng tuyệt đối không được ăn!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng học sinh khe khẽ cười nhẹ.

Tiểu nha đầu này đúng là thành thật đáng yêu, tuy rằng chọc giận Tiêu tiên sinh bọn họ, nhưng mà so với mấy vị thiên kim tiểu thư giả bộ khoe khoang thì thú vị hơn rất nhiều.

Bởi vì bọn họ mới chỉ gặp qua nàng một lần, cho nên hoàn toàn không cảm giác được thân thể cùng bề ngoài của nàng có gì biến hóa.

Trong lúc nhất thời, những tiếng cười phía sau đều mang theo ánh mắt thiện ý.

Như Tiểu Lam cười hì hì với Thanh Mặc Nhan, đôi mắt trong suốt màu xanh lóe lên nhiều điểm kim quang, tươi cười đẹp cực kỳ.

Trong nháy mắt Thanh Mặc Nhan không khỏi có chút thất thần.

Nếu không phải đang ở học viện, hắn đã sớm ôm nàng vào trong lòng xoa nắn một phen.

Lúc gần đi, Thanh Mặc Nhan bỏ lại một câu: "Nếu như còn bị phạt đứng nâng đàn, ngươi cứ quăng nó đi, có bao nhiêu cứ tính cho ta."

Tiêu Sa Lai ở một bên suýt nữa tắc thở.

Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam liền cảm thấy trong lòng thoải mái.

Quả nhiên là có người chống lưng vẫn tốt hơn, mặc kệ đi đến đâu cũng không sợ bị người ta bắt nạt.

Nếu có thể dựa vào chủ nhân kiếm cơm, thì cần gì phải dựa vào tài nghệ nữa? Trực tiếp bán manh cũng đủ sống rồi.

Như Tiểu Lam suy nghĩ đẹp đẽ, còn đang cười trộm, bỗng có một người lại đây, ngồi xuống bên cạnh vị trí nàng.

Như Tiểu Lam nghiêng đầu, thấy là tiểu vương gia Vu Tĩnh Kỳ, "Sớm.", nàng dựa theo thói quen ở hiện đại vẫy tay với hắn.

Vu Tĩnh Kỳ không quen nên banh mặt, trầm mặc nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Bệnh của ngươi khỏi rồi?"

"Ân." Như Tiểu Lam sáng khoái trả lời, nàng đã sớm đem ký ức không vui vẻ với Vu Tĩnh Kỳ ném ra sau đầu.

"Thân thể ngươi không có việc gì đi?" Như Tiểu Lam hạ giọng hỏi: "Cổ độc có phát tác không?"

Đáy mắt Vu Tĩnh Kỳ xẹt qua một tia kinh ngạc: "Sao ngươi biết?"

Đên đó hắn phát bệnh ở trong cung, tin tức đã bị Hoàng thượng phong tỏa, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan sẽ đem chuyện này nói với nàng.

"Ai bảo ta là hộ hoa sứ giả của ngươi đây." Như Tiểu Lam có chút tự đại nói: "Muốn bảo hộ ngươi thật tốt thì phải biết toàn bộ chuyện của ngươi."

Vu Tĩnh Kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Ai cần ngươi bảo hộ."

Như Tiểu Lam không nghĩ tới đối phương biến đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả nàng: "Uy, ngươi người này sao lại như vậy, Hoàng đế gia gia lo lắng cho an toàn của ngươi, sợ ngươi gặp chuyện không may, nên mới để cho Thanh Mặc Nhan tiếp quản chuyện này."

"Hoàng đế gia gia?" Đuôi lông mày Vu Tĩnh Kỳ lập tức dựng đứng lên: "Ngươi nghĩ mình là ai, kêu loạn lung tung, cũng không sợ rơi đầu?"

Như Tiểu Lam chớp chớp mắt khó hiểu: "Có chuyện gì, ở trước mặt Hoàng đế gia gia ta cũng kêu như thế, hắn cũng chưa bao giờ nói gì ta... Ngươi người này..."

"Ta người này làm sao?" Vu Tĩnh Kỳ liếc mắt nhìn nàng.

"Đúng là không đáng yêu chút nào!" Như Tiểu Lam căm giận quay đầu đi, nàng không hiểu, vì sao muốn nói chuyện hòa hợp với người này lại khó khăn đến thế.

Hắn ăn thuốc súng lớn lên sao, vì cái gì lần nào cũng muốn đối đầu với nàng?