Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 180: Bạch Hạc học viện Tiêu tiên sinh, gọi là gì?




Như Tiểu Lam bổ nhào về phía Vu Tĩnh Kỳ, ôm lấy cánh tay hắn cắn một ngụm.

"A!" Vu Tĩnh Kỳ kinh hô ra tiếng: "Ngươi... Sao ngươi lại dám cắn người!"

"Cắn ngươi... Ta còn có thể ăn thịt ngươi nữa kìa!" Như Tiểu Lam giống như tiểu động vật xù lông, toàn bộ thân thể đều treo ở trên người Vu Tĩnh Kỳ.

Vu Tĩnh Kỳ nhảy dựng lên muốn ném nàng ra, nhưng Như Tiểu Lam lại chặt chẽ ôm lấy cánh tay hắn, mặc hắn vung qua vung lại, chính là vẫn treo trên người hắn không chịu buông tay.

"Buông ra!" Cuối cùng Vu Tĩnh Kỳ cũng nổi giận.

Tuy mùa đông mặc rất nhiều lớp y phục, nhưng cắn lâu cũng sẽ cảm thấy đau, Vu Tĩnh Kỳ giơ nắm tay lên muốn đánh người, trong phòng có không ít học sinh ồn ào lên, hắn vài lần nâng nắm tay lên nhưng lại không hạ xuống.

Trong phòng loạn thành một đoàn.

Bàn ghế rối tung rối mù đổ ngã một mảnh.

Không biết là ai đột nhiên hô lên: "Tiêu tiên sinh tới giảng bài."

Rầm rầm một chút, tất cả mọi người đều chạy vội về vị trí của mình, chỉ còn lại Vu Tĩnh Kỳ cùng Như Tiểu Lam vẫn đang ra sức dây dưa.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

"Uy, Tiêu tiên sinh đến." Có người nhỏ giọng nhắc nhở.

Vu Tĩnh Kỳ thay đổi sắc mặt, cuống quít lên, nhưng mà Như Tiểu Lam lại không chút cố kị, nàng vẫn còn đang rất tức giận, lôi kéo cắn xé y phục Vu Tĩnh Kỳ.

"Nha đầu này rốt cuộc từ đâu đến?" Tiêu tiên sinh đứng ở cửa, vẻ mặt mang theo biểu cảm ghét bỏ.

Một tên thư đồng cung kính đứng ở phía sau hắn, thay hắn ôm cây đàn.

"Ta cũng không biết, nha đầu điên này tự nhiên lại xông đến cắn ta." Vu Tĩnh Kỳ căm giận nói.

"Ai kêu ngươi mắng ta trước!" Cuối cùng Như Tiểu Lam cũng nới lỏng miệng, khuôn mặt đáng thương hề hề như chực rơi nước mắt.

Vu Tĩnh Kỳ vốn định trả lời một cách mỉa mai, nhưng không nghĩ tới chống lại một khuôn mặt nhỏ nhắn như thế, nhất thời ngây người tại chỗ.

Tiêu tiên sinh dùng quạt xếp điểm hai cái lên hư không: "Chẳng lẽ các ngươi không biết, trong học viện không cho phép đánh nhau?"

Vu Tĩnh Kỳ cúi thấp đầu.

"Hai các ngươi ra đây với ta." Tiêu tiên sinh xoay người bước ra khỏi cửa.

Vu Tĩnh Kỳ hung tợn trừng mắt nhìn Như Tiểu Lam, thấp giọng nói: "Đều tại ngươi."

Như Tiểu Lam không khách khí trừng lại, trách ai được, ai biết được tiểu vương gia nàng phải bảo hộ là một tên đáng đánh đòn như thế, sớm biết vậy để cho người ta ám hại hắn cho xong, đỡ phá hỏng thanh danh của nàng.

Hai người đi theo Tiêu tiên sinh ra khỏi phòng học, đi đến bên ngoài.

Gió thổi lên tấm áo choàng thêu chỉ bạc của Tiêu tiên sinh, sườn mặt hắn dưới ánh mặt trời kinh diễm tựa như hoa đào nở rộ tháng ba, khiến cho đám học sinh trong phòng học đều phải vụng trộm duỗi cổ ra ngoài nhìn theo.

Tiêu tiên sinh khoanh tay đứng ở nơi đó, trở thành một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp trong học đường.

"Nói đi." Tiêu tiên sinh từ từ mở miệng: "Hai các ngươi vì sao đánh nhau?"

"Nàng cắn ta trước." Vu Tĩnh Kỳ lúc này đã thành thật hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn về phía Như Tiểu Lam vẻ mặt vẫn còn vô cùng khó chịu.

"Là ngươi nói xấu ta trước." Như Tiểu Lam cả giận nói.

"Ta nói xấu gì ngươi?"

"Ngươi nói ta muốn câu dẫn Tiêu tiên sinh."

"Ta có nói sai sao?"

"Đương nhiên là nói hưu nói vượn, nam nhân lớn lên ẻo lả như vậy có cái gì đẹp, còn không soái khí bằng Thanh Mặc Nhan..."

"Thanh Mặc Nhan, Đại lý tự Thiếu khanh?" Vu Tĩnh Kỳ kinh ngạc: "Ngươi là thế nào với hắn?"

"Ngươi quản chuyện đó làm gì, ngươi bôi nhọ ta thì phải nói xin lỗi với ta!"

Hai người ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không để ý đến Tiêu tiên sinh đứng ở một bên sắc mặt ngày càng kém.

Tất cả mọi người duỗi cổ từ trong phòng ra nhìn đều cảm nhận được một cỗ sát khí vô hình tản ra từ trên người Tiêu tiên sinh.

"Không tốt, Tiêu tiên sinh sắp tức giận!"

"Thật xui xẻo, lại bị phạt đánh đàn." Đám học sinh nữ đồng loạt thở dài cúi đầu nhìn về phía ngón tay mình: "Ta mới bảo dưỡng móng tay a..."

"Ta cũng vậy, mới dài được một chút..."

Tiêu tiên sinh nâng khuôn mặt mị hoặc chẳng kém gì nữ nhân lên, lạnh lùng liếc mắt về phía phòng học: "Đều nhàn rỗi không có việc gì làm? Lấy đàn ra, luyện tập."

Mọi người trong phòng ủ rũ lấy đàn ra, tự mình thử đàn.

"Tiên sinh, hôm nay phải đàn khúc nào?" Có người yếu ớt hỏi một câu.

"Liền đàn...《Ly thương phú》 đi, đàn đoạn thê lương nhất kia."

"Nga..."

Trong phòng học lập tức vang lên một mảnh tiếng đàn đau thương, nháy mắt, cả phòng như biến thành linh đường, thê thê thảm thảm, rền vang lạnh run.

Lúc này Như Tiểu Lam cùng Vu Tĩnh Kỳ mới bình tĩnh lại, mắt to trừng mắt nhỏ đứng ở nơi đó.

"Ngươi chính là đứa bé được Đại lý tự Thiếu khanh nhận nuôi?" Tiêu tiên sinh gõ quạt xếp vào lòng bàn tay.

"Vâng." Như Tiểu Lam ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt xanh biếc nhấp nháy, còn kém không viết lên trán hàng chữ to: Ta là bảo bảo tốt.

"Hắn đưa ngươi tới đây đọc sách?" Tiêu tiên sinh lại hỏi.

"Ân."

Tiêu tiên sinh đột nhiên lộ ra mỉm cười cúi sát vào người Như Tiểu Lam: "Ngươi cảm thấy diện mạo vi sư không bằng Thanh Mặc Nhan?"

Rõ ràng đối phương cười phong hoa tuyệt đại, tại sao lại cảm nhận được một luồng sát khí vô hình a.

Như Tiểu Lam cùng Vu Tĩnh Kỳ đều ngốc lăng tại chỗ.

Tiên sinh, rốt cuộc lãy giờ lực chú ý của ngươi ở đâu a!

"Còn... Còn tốt..." Như Tiểu Lam run run rụt bả vai: "Ta tới để đọc sách, không phải vì muốn câu dẫn tiên sinh."

Nghe xong lời này, Tiêu tiên sinh không khỏi cẩn thận đánh giá nàng một phen, sắc mặt chuyển lạnh: "Ta mặc kệ ngươi tới đây làm gì, là đến để câu dẫn vi sư cũng được, hay vụng trộm câu dẫn vi sư cũng thế, nhưng nếu muốn câu dẫn thì cũng phải tuân thủ theo quy củ của vi sư, không được đánh nhau trong học đường!"

Như Tiểu Lam cúi đầu, khóe miệng không ngăn được run rẩy.

Ngươi đây là nghĩ nữ học sinh nào cũng muốn câu dẫn mình sao.

Trải qua một phen giáo huấn của Tiêu tiên sinh, cuối cùng hai người cũng thành thật hơn, giống như hai con gà rù trở về phòng học.

Hơn nữa trong phòng học còn có nhạc buồn nổi lên bốn phía, càng phụ trợ giảm bớt cơn giận xuống.

Tiêu tiên sinh tao nhã dùng quạt xếp gõ lên mặt bàn, đám học sinh lúc này mới ngừng bản nhạc buồn trên tay, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

"Hôm nay có một tân đệ tử mới đến nhập học, mọi người có thể làm quen với nhau." Tiêu tiên sinh rạng rỡ gợi lên khóe môi, từ ái mỉm cười mang theo hào quang chói mắt.

Ánh mắt mọi người đều bị Tiêu tiên sinh hấp dẫn, cũng có không ít nữ sinh khuôn mặt thoáng ửng đỏ, quả thật giống như là không thể tự thoát ra được.

Như Tiểu Lam nhìn mọi người xung quanh, chỉ cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều không được bình thường, a không đúng, ít nhất còn có một người giống với nàng, đen mặt, dù cho bị đắm chìm trong ánh hào quang của Tiêu tiên sinh thì khuôn mặt cũng vẫn lạnh lùng.

Vu Tĩnh Kỳ nghiêng đầu, ẩn giấu biểu cảm khinh thường trên mặt.

Tiêu tiên sinh nhẹ lay động quạt xếp trong tay đi đến trước mặt Như Tiểu Lam, ý cười trong suốt mở miệng nói: "Ngươi tên là gì?"

"Như Tiểu Lam." Như Tiểu Lam giòn tan trả lời, thanh âm dễ nghe, âm cuối mềm mại ngọt ngào, giống như rơi vào trong hũ mật.

Ý cười trên mặt Tiêu tiên sinh càng tăng lên: "Vi sư Tiêu Sa Lai, từ hôm nay trở đi, phụ trách dạy cho ngươi cầm kỹ cùng kỳ nghệ."

"A?" Như Tiểu Lam vẻ mặt mờ mịt: "Gọi là gì?"

"Vi sư tên, Tiêu Sa Lai."

"Ngươi gọi là gì sao lại hỏi ta a, ta nào biết ngươi gọi là gì?" Như Tiểu Lam nói đúng lý hợp tình.

Phòng học tức khắc bị bao trùm bởi một mảnh tĩnh mịch, đến ngay cả Vu Tĩnh Kỳ cũng dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn về phía nàng: Cái nha đầu này, thật sự tới để học sao, nàng tới là để tìm chết mới đúng!