A Nhiễm duỗi tay sờ đến bên hông.
"Thanh Mặc Nhan!" Như Tiểu Lam bỗng nhiên chạy từ ngoài cửa vào, phía sau còn có Sử Đại Thiên cùng Huyền Ngọc và vài tên tử sĩ đi theo, trên tay bọn họ bưng mấy cái khay, trong khay là mấy món cơm canh các thứ.
"Trại chủ phái người đưa cơm chiều đến cho chúng ta." Như Tiểu Lam vui vẻ nói.
Huyền Ngọc bảo mấy người đặt khay lên trên bàn.
Như Tiểu Lam khịt khịt mũi lại gần: "Di, đây là mùi vị gì, thơm quá."
Thanh Mặc Nhan cho rằng nàng đang nói đến đồ ăn, nhưng lại thấy nàng quay đầu nhìn về phía A Nhiễm.
"Bên hông ngươi là thứ gì?" Như Tiểu Lam duỗi tay nhỏ bé ra, không đợi đối phương kịp phản ứng, túi tiền bên hông đã bị lấy đi.
Sắc mặt A Nhiễm đại biến, muốn cướp lại, nhưng Như Tiểu Lam đã cầm túi tiền chạy đến chỗ đám người Sử Đại Thiên.
"Đây là thứ nữ tử Thanh Thủy trại dùng để phòng thân." Sử Đại Thiên bày ra bộ dáng cái gì cũng biết.
"Dùng để phòng thân?" Như Tiểu Lam kinh ngạc: "Nữ tử dùng để phòng thân sao hắn lại mang theo bên người."
Sử Đại Thiên nhìn A Nhiễm, đắc ý nói: "Trong Thanh Thủy trại, tất cả nữ tử dưới mười lăm tuổi đều phải ăn mặc như nam hài tử, nàng kỳ thực chính là nữ nhi, tất nhiên phải mang theo thứ này để phòng thân rồi."
Tròng mắt Như Tiểu Lam loạn chuyển "nga" lên một tiếng, tiếp tục đùa nghịch túi tiền trong tay.
"Trong này có thứ gì?"
"Là một loại thuốc bột, khi gặp phải người xấu thì bóp chặt nó, thuốc bột bên trong sẽ tràn ra, mê đảo đối phương." Sử Đại Thiên giải thích.
"Ngươi biết nhiều thật." Như Tiểu Lam khen ngợi.
Sử Đại Thiên càng thêm đắc ý: "Ta lớn lên ở Thạch Phường trấn, tất nhiên là phải biết hết... Di, mùi vị của thuốc bột này hình như có chút không đúng..."
Nghe thấy lời này, Huyền Ngọc cùng đám tử sĩ đều trở nên cảnh giác.
Tất cả mọi người đều đến gần.
Sử Đại Thiên tiếp nhận túi tiền trong tay Như Tiểu Lam.
A Nhiễm nóng nảy: "Mau trả lại cho ta!"
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối lại, biểu cảm trên mặt A Nhiễm quá sốt ruột, lại còn mang theo chút kinh hoảng.
Vì thế hắn bảo trì trầm mặc, coi như đồng ý để đám người Huyền Ngọc xem xét túi tiền.
"Mùi vị của loại thuốc bột này không đúng a." Sử Đại Thiên tấm tắc nói, đã là người sinh ra ở Thạch Phường trấn, không có ai là không hiểu về dược liệu, rất nhiều người bọn họ từ nhỏ đã đi theo người lớn vào trong rừng hái thuốc, cho nên đối với dược liệu bọn họ đều đặc biệt mẫn cảm.
"Này không giống như dược dùng để mê đảo người..." Sử Đại Thiên ngửi ngửi túi tiền.
Như Tiểu Lam cũng lại gần, thuận miệng hỏi một câu: "Bóp nó thuốc bột sẽ tràn ra sao?"
"Đương nhiên, không tin ngươi thử xem..." Sử Đại Thiên tự hào lấy tay bóp túi tiền.
"Phác" một tiếng, trong nháy mắt túi tiền như bị nổ tung, bung ra một cỗ khói trắng thuốc bột, bao phủ Như Tiểu Lam cùng đám người Huyền Ngọc ở bên trong.
Đám người Huyền Ngọc đều ngây người: "Sử Đại Thiên, ngươi bị ngốc sao!"
Như Tiểu Lam hiển nhiên cũng bị sự việc bất thình lình này dọa sợ ngây người, đứng ở nơi đó nửa ngày không nói ra được một câu.
A Nhiễm trắng mặt, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Sử Đại Thiên hắt xì một cái, lấy tay xoa xoa mũi: "Nhìn đi, ta nói đâu có sai, thuốc bột này quả nhiên sẽ không làm người ta mê đảo."
Huyền Ngọc khẩn trương nói: "Không có độc chứ?"
Vừa rồi Như Tiểu Lam cũng bị thuốc bột phun đầy người, nếu như thật sự có độc thì bọn họ làm sao giao phó với thế tử được đây.
Thanh Mặc Nhan đứng lên.
"Ngươi đừng tới đây!" Như Tiểu Lam đột nhiên quát lên bảo hắn dừng lại.
Thanh Mặc Nhan nhăn mày: "Có chuyện gì sao?"
"Trước tiên ngươi đừng tới đây..." Như Tiểu Lam đưa tay sờ lên trái tim mình, vì sao tim lại đập nhanh như thế, hơn nữa trong cơ thể còn có một cỗ nhiệt lưu... Dần dần nảy lên.
Sử Đại Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Ngọc: "Trước kia tại sao lại không phát hiện ra, người này lớn lên cũng rất đẹp mắt."
Huyền Ngọc thiếu chút nữa phun ra hai chữ "cút đi!"
"Các ngươi cũng không tồi..." Sử Đại Thiên nhìn tiếp về phía mấy người tử sĩ kia, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Mấy người tử sĩ lùi lại vài bước: "Ngươi... Ngươi đừng tới đây."
"Chuyện này là sao, vì sao đột nhiên lại cảm thấy các ngươi đều thuận mắt hơn đây?"
Đáy mắt Sử Đại Thiên ứa ra tơ máu, tựa như lang sói muốn nhào đến.
Đám người Huyền Ngọc đều biết võ công, lúc này bọn họ cảm nhận được, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể đang không nghe theo khống chế mà bùng phát lên.
"Công tử mau mang Như cô nương đi..." Chưa đợi Huyền Ngọc nói hết câu, Thanh Mặc Nhan đã phi thân qua, dùng một tay ôm Như Tiểu Lam lên, bước nhanh ra khỏi cửa.
"Tất cả các ngươi đều về phòng tắm nước lạnh đi." Âm thanh Thanh Mặc Nhan từ ngoài cửa truyền vào: "Ai cũng không được đi lại lung tung trong trại."
Lúc này mọi người đã rõ hết, loại thuốc bột kia sợ là không phải thứ tốt đẹp gì, dính vào trên người tựa như bị liệt hỏa thiêu đốt không tự thoát ra được.
Nhìn bộ dáng đói bụng ăn quàng của Sử Đại Thiên thì sẽ biết.
Thanh Mặc Nhan vội vàng ôm Như Tiểu Lam ra khỏi trại, bên ngoài cách đó không xa có một dòng suối nhỏ.
Vài tên tử sĩ đi theo phía sau bọn họ, nhưng không dám đến gần quá.
Thanh Mặc Nhan đặt Như Tiểu Lam vào trong dòng suối, nhưng mà vật nhỏ lại gắt gao túm chặt lấy hắn không chịu buông tay.
"Nóng quá... Thanh Mặc Nhan, làm sao đây, nóng quá..."
Gân xanh nơi thái dương Thanh Mặc Nhan nổi hết cả lên.
Hắn cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra loại sự tình này, nếu lúc này Sử Đại Thiên đang đứng ở trước mặt hắn, hắn sẽ giết tên kia ngay lập tức.
Chính là dù cho ngâm mình trong suối nước Như Tiểu Lam vẫn không ngừng lôi kéo y phục của hắn.
Bởi vì đang ở gần trại, cho nên Thanh Mặc Nhan cũng không dám cởi y phục của nàng ra, hắn không ngừng bị đôi tay nhỏ bé của nàng dây dưa, làm cho hắn mệt đến đầu chảy đầy mồ hôi.
"... Nếu không ta biến thành mèo hương đi." Đôi mắt ngập nước nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy vô tội cùng chờ mong khiến trong lòng Thanh Mặc Nhan loạn thành một đoàn.
Biến thành mèo hương nàng sẽ không cần y phục nữa.
Thanh Mặc Nhan quay đầu nhìn mấy tên tử sĩ, bọn họ đứng rất xa, ai cũng không dám nhìn về phía bên này.
"Được rồi." Thanh Mặc Nhan gật đầu.
Như Tiểu Lam nhắm mắt lại, thân thể dần dần tản mát ra tia bạch quang.
Thanh Mặc Nhan nhìn y phục nàng rớt xuống, mèo hương màu đen lăn lộn ở trong nước, bộ lông sáng bóng đều ướt đẫm, dán ở trên người nhìn có chút buồn cười.
"Đỡ không?" Thanh Mặc Nhan quan tâm hỏi.
"Chít chít." Như Tiểu Lam kêu lên, thân thể khô nóng không hề dễ chịu, cũng may số thuốc bột kia bị đám người Huyền Ngọc cùng Sử Đại Thiên chia đều, cho nên số lượng nàng hít vào cũng không nhiều lắm.
Thanh Mặc Nhan thấy nàng an tĩnh lại, liền xoay người phân phó người của hắn về quan sát đám người Huyền Ngọc.
Đám người Huyền Ngọc rất giỏi tự chủ, nhưng mà Sử Đại Thiên thì khó mà nói được, tuyệt đối không thể để hắn chạy đi "phát tiết".
"Phái người mang A Nhiễm về, thuận tiện đem túi tiền kia giao cho trại chủ." Ánh mắt Thanh Mặc Nhan sắc bén, bình sinh hắn ghét nhất là những người dùng thủ đoạn muốn dựa vào hắn, rồi còn tùy thời tính kế người của hắn.
Hắn vừa mới phân phó xong, chợt có một tên tử sĩ chỉ về hướng sau lưng hắn: "Công tử, người xem đó là cái gì?"
Quay đầu lại, Thanh Mặc Nhan kinh hoảng khi thấy trong rừng rậm tối đen hiện ra nhiều điểm u quang, một cặp đi đôi với một cặp, tựa như ánh mắt của dã thú...
"Meo ô..." Trong rừng truyền đến tiếng mèo tru lên khàn đặc.