Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 148: Hùng chưởng quầy, ngươi không ngoan nga




Hùng chưởng quầy há mồm kêu lên sợ hãi.

Nhưng mà yết hầu hắn lại bị Thanh Mặc Nhan bóp chặt, hắn chỉ có thể phát ra thanh âm cạc cạc.

"Muốn ta bồi thường cho ngươi?" Thanh Mặc Nhan đem thân thể to lớn của Hùng chưởng quầy ấn lên ghế tựa, trên tay không ngừng dùng sức, bóp đến Hùng chưởng quầy trợn trắng mắt lên: "Còn muốn tiểu phu nhân của ta?"

Hùng chưởng quầy liều mạng túm lấy tay Thanh Mặc Nhan, thời điểm bắt đầu hắn còn có ý định tránh thoát khỏi tay đối phương, nhưng mà khi nắm được hắn mới phát hiện, tay đối phương tựa như kìm sắt, hắn căn bản không thể nào lay động dù chỉ là một chút.

"Ngươi đi tìm Độc phu nhân, cho rằng nàng có thể giúp ngươi? Ngươi tin hay không hiện tại ta có thể bóp chết ngươi..." Tươi cười trên mặt Thanh Mặc Nhan tựa như lưỡi dao sắc bén, khiến cho tâm hồn người ta lâm vào sợ hãi.

Hùng chưởng quầy phát ra thanh âm ô ô, nước mắt nước mũi đều chảy hết ra.

Ngón tay Thanh Mặc Nhan thả lỏng, lúc này Hùng chưởng quầy mới hít vào được một hơi.

"Không... Không..." Hắn bị dọa đến mức giọng nói thay đổi âm điệu: "Ta không dám nữa, không bao giờ tìm Độc phu nhân nữa, ngài đại nhân đừng trách kẻ tiểu nhân..."

"Để tay lên bàn." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.

"Ngài... Ngài muốn làm cái gì..."

Trên tay Thanh Mặc Nhan dùng sức, Hùng chưởng quầy lập tức bị dọa sợ, đưa tay đặt lên trên bàn.

Mười ngón tay bụ bẫm tựa như củ cà rốt, mặt trên còn mang theo nhẫn ngọc.

Thanh Mặc Nhan buông tay ra khỏi cổ hắn, bắt lấy ngón giữa hắn, vặn mạnh một cái.

Một trận đau nhức truyền đến, Hùng chưởng quầy mở rộng miệng chuẩn bị kêu thảm thiết ra tiếng, Thanh Mặc Nhan bỗng cầm thanh kiếm lên, dùng chuôi kiếm đánh vào sau gáy đối phương.

Một tiếng Hùng chưởng quầy mắc lại nơi cổ họng, thân thể trực tiếp xụi lơ xuống.

Thanh Mặc Nhan buông tay ra, tiếp nhận khăn Huyền Ngọc đưa qua, vẻ mặt ghét bỏ xoa xoa tay.

"Đi thôi." Hai người đẩy cửa ra, nghênh ngang mà đi.

Hùng chưởng quầy được tôi tớ của hắn tạt nước lạnh tỉnh lại.

Ngón giữa bên tay phải đau nhức vô cùng.

"Tay của ta... Tay..."

Cúi đầu, chỉ thấy ngón giữa của hắn đã bị bẻ gãy tận gốc, chỉ còn thịt với gân nối liền với nhau.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền đau đến tan lòng nát dạ.

Đám tôi tớ muốn đi lên dò hỏi, nhưng mà Hùng chưởng quầy lại ngậm miệng không đề cập tới việc này, mọi người cũng không dám lắm miệng, đành vội vàng đi tìm đại phu đến trị liệu, vội đến khi sắc trời đã tối.

Sau khi uống xong chén thuốc giảm đau lúc này Hùng chưởng quầy mới khôi phục lại tinh thần, ngón tay hắn bị kẹp giữa hai que gỗ, dùng vải bố thật dày bó chặt lấy, ngồi ở chỗ kia thở dốc không ngừng.

Trầm mặc hồi lâu hắn quát khẽ nói: "Người tới, chuẩn bị xe."

"Lão gia, người đây là muốn đi đâu? Ngoài trời cũng đã khuya lắm rồi."

Hùng chưởng quầy không rên một tiếng, hôm nay hắn đã phải ăn mệt, hơn nữa đời này hắn chưa từng chật vật như thế bao giờ.

Ở Thạch Phường trấn hắn cũng coi như là một nhân vật có uy tín và danh dự, cư nhiên lại bị một tên tiểu tử từ nơi khác đến biến thành bộ dáng như thế này, cơn tức này hắn nuốt không trôi, uy danh của hắn ở Thạch Phường trấn còn đâu nữa, hắn phải đi tìm Độc phu nhân, lúc này đây hắn muốn giết chết tiểu tử kia!

"Không cần mang theo nhiều người, chỉ cần một mã phu là được." Hùng chưởng quầy trầm mặt nói.

Hạ nhân không dám cãi lệnh, nâng đỡ hắn rời khỏi hiệu thuốc, lên xe ngựa.

Phía đối diện hiệu thuốc Từ, một bóng người hiện lên, đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Hùng chưởng quầy lên xe ngựa rời khỏi hiệu thuốc, đi về hướng trấn giữa Thạch Phường trấn.

Trải qua con đường giao dịch náo nhiệt giữa trấn, ngoài cửa sổ xe vèo qua một bóng người, động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng, luồn lách vào trong xe mà cũng không có ai cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Lưỡi dao sắc bén sáng như tuyết đặt ở trên cổ Hùng chưởng quầy.

Hùng chưởng quầy kinh hãi trừng lớn hai mắt, người tới mặc một thân hắc y, đầu trùm khăn đen, căn bản không thể nhìn tới khuôn mặt đối phương.

"Dừng xe." Người nọ phun ra thanh âm cứng ngắc.

Thân thể Hùng chưởng quầy run rẩy, lưỡi dao sắc bén ở một bên, trượt dần xuống dưới, dừng ở trên ngón tay đã được băng bó kỹ lưỡng của hắn.

Hắn chỉ cảm nhận được một tia lạnh buốt, cúi đầu nhìn, thấy ngón tay hắn đang năn xuống nền xe, mặt trên vẫn được bọc bằng vải bố màu trắng.

"Dừng xe." Người nọ lặp lại một lần nữa.

"Dừng xe! Dừng xe!" Hùng chưởng quầy cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, đến ngay cả đau đớn nơi ngón tay hắn cũng không cảm giác được.

"Kêu người đánh xe trở về." Người bịt mặt thấp giọng nói.

Hùng chưởng quầy ngoan ngoãn, lập tức làm theo.

Người đánh xe bên ngoài không hiểu ra sao, thăm dò hỏi vài câu, ai ngờ Hùng chưởng quầy lại chửi ầm lên, đánh xe tự thấy mất mặt, đành phải bỏ lại xe ngựa một bên quay về.

Hùng chưởng quầy ngồi ở trong xe thở dốc từng ngụm.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, hắn không biết giờ phút này người đánh xe bên ngoài là ai, hắn cũng không biết hiện tại bản thân đang ở đâu.

Người bịt mặt an tĩnh ngồi ở trước mặt hắn.

Yên tĩnh.

Đúng vậy, thậm chí hắn còn không cảm nhận được hô hấp của đối phương.

Yên tĩnh như đã chết.

Gió đêm thổi qua khiến lá cây kêu xào xạc.

Dựa vào thanh âm phán đoán, xe ngựa hẳn là đã ra khỏi Thạch Phường trấn.

"Ngươi... Là ai phái ngươi tới?" Hùng chưởng quầy lấy hết can đảm thử mở miệng hỏi.

Đối phương trầm mặc, không trả lời.

"Bọn họ trả ngươi bao nhiêu tiền, ta ra giá gấp đôi!" Hùng chưởng quầy nghẹn ngào nói

Vẫn không có trả lời.

"Gấp ba thì sao... Gấp năm!" Đối phương càng trầm mặc càng khiến cho Hùng chưởng quầy sợ đến mức nổi cả da gà.

"Cho ta tiền làm cái gì?" Cuối cùng, người nọ cũng nói ra một câu.

Hùng chưởng quầy không khỏi thả lỏng, chỉ cần đối phương mở miệng thì sẽ dễ giải quyết hơn.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn tiền sao? Có tiền ngươi sẽ có được mọi thứ, quyền thế, nữ nhân... Chỉ cần ngươi thả ta ra, chúng ta có thể bàn đến điều kiện."

Hắn đang nói chuyện, đột nhiên xe ngựa dừng lại.

Người bịt mặt trực tiếp xoay người xuống xe ngựa, khi hắn nhảy xuống, khăn trùm trên đầu bị gió đêm thổi lên, lộ ra cái đầu trơn bóng, đôi mắt hẹp dài không chút biểu tình.

Hùng chưởng quầy trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn không biết từ nơi nào lấy ra một cái đấu lạp, đội lên đầu.

Thoáng chốc, tay người nọ lộ ra trước mặt hắn.

Là gỗ!

Là tay giả sao? Không... Thật giống như cả thân thể đều được chế tạo từ gỗ...

Đúng rồi, cho nên hắn mới không có hô hấp!

Hùng chưởng quầy xụi lơ ở trong xe.

"Vốn dĩ đã cho ngươi một cơ hội, đáng tiếc, ngươi không biết quý trọng." Bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng nam quen thuộc, mang theo ý cười nhàn nhạt.

Giọng nói giống như thanh âm đòi mạng từ địa ngục.

"Thanh công tử, ngài... Rốt cuộc ngài muốn như thế nào." Hùng chưởng quầy nước mắt giàn giụa, chật vật không chịu nổi.

Màn xe bị người từ bên ngoài xốc lên.

Thanh Mặc Nhan một thân y phục trắng muốt, khoanh tay đứng đó.

"Ta đã cho ngươi cơ hội, bất quá xem ra ngươi thật sự rất không ngoan, hơn nửa đêm còn xuất môn, muốn đến chỗ Độc phu nhân cáo trạng? Hửm?"

Hùng chưởng quầy gian nan co rút khóe miệng, nghĩ nói ra mấy câu lấy lòng.

"Không... Không có, ta làm sao dám..."

"Không dám sao?" Thanh Mặc Nhan thấp giọng cười, tiếng cười lạnh lẽo tựa như dao nhỏ cắt qua mặt băng, hắn phất tay, liền có mấy người tiến lên, kéo Hùng chưởng quầy từ trong xe ngựa ra.

Hai vò rượu đổ ập xuống, thấm ướt cả người hắn.

"Đưa hắn vào trong động đi, khao đám dã vật kia một bữa." Thanh Mặc Nhan cười nhẹ, duỗi tay qua, trực tiếp vặn gãy hàm dưới Hùng chưởng quầy.

Hùng chưởng quầy kêu không ra tiếng, bị người ta ném vào trong động lợn rừng...