Thời điểm đám người Thanh Mặc Nhan từ Thanh Thủy trại trở về Thạch Phường trấn, đã là đêm khuya.
Thạch Phường trấn nơi này cũng không có lệnh cấm đi lại trong đêm, không ít người hái thuốc thường xuyên rời khỏi thôn trấn vào trong rừng mấy ngày mấy đêm liền, cũng không biết thời gian trở về là khi nào, vậy nên cho dù là buổi tối, trong thôn trấn vẫn thắp nhiều ánh đèn sáng choang.
Làm vậy để cho những người đi hái thuốc ở trong rừng có thể thấy được ánh đèn trong trấn, tránh bị lạc đường.
Trên đường trở về Thanh Mặc Nhan đều nói chuyện rất nhỏ, Như Tiểu Lam mẫn cảm chú ý tới cảm xúc hắn có chút hỗn loạn.
Chính là hy vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng lớn hơn.
Thật vấn vả mới tìm được tin tức của quỷ thảo, không nghĩ tới cuối cùng lại gặp phải vấn đề nan giải khác.
"Thanh Mặc Nhan, không bằng chúng ta vụng trộm đi hái quỷ thảo đi." Như Tiểu Lam lại gần nhỏ giọng nói: "Dù sao chúng ta cũng có Ngàn Thương ở đây, đôi mắt ta còn có thể nhìn thấy rõ mọi vật trong đêm, nhất định sẽ giúp ngươi tìm được quỷ thảo."
Thanh Mặc Nhan không phải chưa từng nghĩ qua biện pháp này, chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa biết vị Độc phu nhân kia là người như thế nào, cho nên trước tiên cần phải phái người đi tìm hiểu một chút rồi mới có thể tính tiếp.
Nếu đúng như lời Phùng Toàn Sơn nói, thủ đoạn của nữ nhân này cực kỳ tàn nhẫn và ngoan độc, hắn cần phải nghĩ ra một đối sách vẹn toàn rồi mới bắt tay vào hành động.
Trở lại tòa nhà, mọi người rửa mặt thay quần áo, chưa kịp đi nghỉ ngơi, đã thấy bên ngoài có người gõ cửa.
"Công tử!" Huyền Ngọc đứng ngoài cửa gọi nhẹ.
"Có việc gì?"
"Có người gửi thiệp mời đến, mời người cùng tiểu phu nhân đi dự tiệc." Huyền Ngọc tiến vào đưa thiếp mời lên, thần sắc có chút bất an.
Như Tiểu Lam ngáp ngủ liên tục, nhưng mà vẫn nỗ lực chống mí mắt lên nhìn.
Trễ như vậy rồi ai còn đến mời khách đi dự tiệc đây?
Khi Thanh Mặc Nhan cầm thiếp mời lên thì có chút sửng sốt.
"Độc phu nhân?"
Như Tiểu Lam giật mình, cơn buồn ngủ biến mất không thấy bóng dáng đâu.
"Ai?" Nàng không nhận biết được văn tự của Hạ Quốc, cho nên nhìn không hiểu trên thiếp mời viết cái gì.
Thanh Mặc Nhan cẩn thận nhìn tấm thiệp mời trong tay: "Đến đưa thiệp là người như thế nào?"
"Nhìn hẳn là người biết võ." Huyền Ngọc suy nghĩ nói: "Chắc hắn vẫn đang còn chờ ở bên ngoài đi, phu nhân nhà hắn nói nhất định phải mời người qua đó bằng được."
Thanh Mặc Nhan hơi híp mắt.
Hắn còn chưa kịp phái người đi điều tra nàng, vậy mà nàng đã tự tìm tới cửa trước.
Này có tính là thất sách hay không? Hay là do bọn họ không cẩn thận để lộ ra tin tức gì đó...
"Công tử?" Huyền Ngọc thấy Thanh Mặc Nhan nhìn thiệp mời đến xuất thần, liền cúi đầu gọi: "Người thật sự muốn đi?"
"Đương nhiên muốn đi." Thanh Mặc Nhan đứng lên.
"Ta cũng phải đi cùng!" Như Tiểu Lam vội vàng nhảy từ trên giường xuống.
Nếu nói thật lòng, nàng cũng không hẳn là muốn đi, giờ phút này ở trên giường ngủ mốt giấc ngon lành mới là lựa chọn chính xác nhất.
Nhưng mà Độc phu nhân lại chỉ tên muốn nàng đến, nếu như không đi... Nàng cũng không muốn giống như Thanh Thủy trại, bị độc phụ kia huyết tẩy.
Thanh Mặc Nhan nhéo mặt nàng, trong tươi cười mang theo chút vui mừng.
Một lần nữa thay y phục, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam ra xe ngựa, đi theo tên đưa thiếp mời kia đến chỗ Độc phu nhân.
Từ cửa sổ xe có thể nhìn thấy cảnh đêm ở bên ngoài.
Hai bên đường Thạch Phường trấn treo vô số đèn lồng không đếm được, trên đường có một số ít người còn đang mua bán.
Chính là buổi đêm vẫn còn có vài thương nhân đi tới đi lui mua dược liệu, một ít người hái thuốc trở về trong đêm khuya, bởi vì số lượng không nhiều lắm, cho nên bọn họ dứt khoát trực tiếp mua bán dược liệu ở đây luôn.
Xe ngựa đi qua giữa trấn, tiếp tục hướng về phía trước.
Cảnh sắc bận rộn bắt đầu trở nên vắng vẻ.
Ngay cả hai hàng đèn lồng bên đường cũng dần thưa thớt đi, màn đêm như một tấm vải màu đen, bao vây hết thảy vào bên trong.
Trong bóng đêm, mắt mèo của Như Tiểu Lam sáng lấp lánh lên, nàng lui đến bên người Thanh Mặc Nhan.
"Nhìn thấy cái gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Từ sau ngày đó hắn nhìn thấy thế giới trong mắt nàng, hắn không khỏi chú ý hơn đến mỗi hành động khác thường của nàng.
"Quá nhiều oán khí." Như Tiểu Lam nhỏ giọng nói thầm: "Có chút lạnh."
Cuối mùa thu, ban đêm vốn là có chút hơi lạnh.
Thanh Mặc Nhan kéo áo lông cừu bao lấy người nàng.
Xe ngựa rẽ vào một con đường nhỏ trong rừng, lá cây trên đỉnh đầu bị gió đêm thổi kêu sàn sạt.
"Khách nhân tới rồi." Phía trước truyền đến thanh âm nói chuyện.
Xe ngựa ngừng lại.
Như Tiểu Lam đi theo Thanh Mặc Nhan bước xuống xe, chợt thấy một trận gió lạnh thổi qua, trong gió mang theo dày đặc mùi vị rỉ sắt.
Nhích lại gần người Thanh Mặc Nhan, loại âm lãnh này vẫn tốt hơn.
Quả nhiên các loại tà vật vẫn luôn sợ những thứ tà ác hơn cả chúng nó.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay ôm lấy vai nàng, nàng không biết là, đồng dạng, hắn cũng thích nàng tới gần.
Bàn tay dính qua quá nhiều máu, có đôi khi đến ngay cả hắn cũng cảm thấy chết lặng, nhưng mà mỗi khi có vật nhỏ ở bên cạnh hắn, hắn sẽ quên đi bản chất của chính mình.
Cửa phủ nặng nề mở ra hai bên, lộ ra một con đường rõ ràng.
Như Tiểu Lam bất an nhìn về phía sau.
Lần này bọn họ chỉ dẫn theo ba người, Huyền Ngọc, còn có hai tên tử sĩ khác cải trang thành gia đinh.
Bởi vì không rõ thân phận của đối phương, cho nên bọn họ cũng không dám làm quá mức rõ ràng.
Vào phủ, hai tên nam tử trẻ tuổi ăn mặc như gã sai vặt dẫn đường ở phía trước.
Bọn họ cũng không trực tiếp đi vào sảnh chính, ngược lại dẫn người đến hậu viện.
Đèn lồng u ám lay động trong gió đêm, khi đám người Thanh Mặc Nhan đi tới cuối đường, lại nhìn thấy một cánh cửa khác.
Đồng dạng có hai gã nam tử ăn mặc như hộ vệ đang đứng chờ ở đó.
"Thanh công tử, thỉnh vào trong." Hai người tiếp nhận từ hai gã sai vặt, tiếp tục dẫn bọn họ đi vào sâu trong sân.
Căn phòng phía trước sáng trưng, sáng đến mức có chút chói mắt.
Trong không khí tràn ngập hương rượu tinh khiết cùng với tiếng cười duyên dáng của nữ tử.
Hộ vệ mở cửa ra.
Thứ đầu tiên ánh vào mi mắt là một căn phòng rộng rãi, trên sàn là vài chiếc bàn ngồi bệt, trên bàn bày đầy các loại thức ăn nhiều màu sắc.
Ngồi chính giữa gian phòng là một nữ tử thành thục, nhìn qua ước chừng khoảng hơn ba mươi tuổi, yêu diễm say lòng người, đuôi mắt hẹp dài mang theo phong tình vạn chủng.
Ở bên cạnh nàng, có bố gã nam tử trẻ tuổi đang hầu hạ xung quanh, tuy rằng trên người đều mặc cẩm y hoa phục, nhưng mà trên khuôn mặt bọn họ lại không mang theo một tia biểu cảm nào.
Tất cả bọn họ đều đờ đẫn ngồi ở chỗ kia, tùy ý để cho vị nữ tử thành thục chơi đùa.
"Thanh công tử đến quá chậm đi." Buông chén rượu xuống, nữ tử nghiêng mắt đánh giá bọn họ.
Thanh Mặc Nhan đứng yên không nói gì.
"Ngồi đi." Nữ tử chỉ vào chỗ trống ở một bên.
Thanh Mặc Nhan hất góc áo ngồi xuống, Như Tiểu Lam bám sát ở bên người hắn.
Ở cái nơi quỷ quái này, nàng thật sự không dám rời khỏi Thanh Mặc Nhan quá xa, trong mắt người khác, đây là một nơi tửu sắc sinh hương, nhưng mà ở trong mắt nàng, nơi này so với địa ngục còn muốn hắc ám hơn.
Oán khí bay ra dây dưa ở một chỗ, thường thường bay tới, ghé sát vào mặt nàng.
Đám người Huyền Ngọc âm thầm nhíu mày.
Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy những thứ trong mắt Như Tiểu Lam, nhưng mà gian phòng này lại mang đến cho bọn họ cảm giác cực kỳ nguy hiểm, âm lãnh giống hệt với nhà lao ở Đại Lý Tự.
"Chẳng lẽ Thanh công tử không muốn biết tại sao đã nửa đêm mà ta còn mời ngươi đến đây sao?" Nữ tử cười rộ lên, môi đỏ mọng mang theo mị hoặc.
"Ngươi là ai?" Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt phun ra ba chữ.
Như Tiểu Lam co rút miệng, khẽ buông tiếng thở dài.
"Câm miệng! Không được nói chuyện như thế trước mặt phu nhân chúng ta!" Không đợi nữ tử đối diện mở miệng, hộ vệ đứng phía sau bọn họ đã cả giận nói.
"Ngươi là Độc phu nhân?" Thanh Mặc Nhan kéo khóe miệng lạnh như băng.
Độc phu nhân hơi mỉm cười, đồng thời giơ tay lên.
Một trận tiếng kêu thảm thiết từ sau lưng vang lên.
"Chư vị đừng để ý, chỉ là ta chán ghét những tên hạ nhân lắm miệng mà thôi." Độc phu nhân cười nói như chưa từng có chuyện gì, vô cùng mị hoặc