Như Tiểu Lam ngồi trên ghế tựa, hai cẳng chân buông xuống giữa không trung, không ngừng đong đưa.
Ở trên cái bàn trước mặt nàng đặt đầy đồ ăn, nhưng mà nàng lại không hề động qua.
Bụng phát ra thanh âm "cô lỗ cô lỗ" kháng nghị.
"Thanh Mặc Nhan tên này... Tại sao vẫn chưa trở về." Như Tiểu Lam bĩu môi.
Bình thường khi hắn không trở về đều sẽ sai người truyền lời cho nàng đầu tiên, nhưng mà hôm nay hắn lại không truyền tin tức về, cũng không biết phải chờ tới lúc nào.
Nhìn đồ ăn trên bàn, đã lạnh hết.
Như Tiểu Lam cân nhắc, có nên ăn vụng một ít hay không.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của Huyền Ngọc.
Thanh Mặc Nhan đã về rồi!
Như Tiểu Lam từ trên ghế tựa nhảy xuống, chạy vội ra phía cửa.
Thanh Mặc Nhan vừa mới dẫn người bước vào sân, đang phân phó vài chuyện với Huyền Ngọc.
Như Tiểu Lam nhảy xuống bậc thềm, chẳng mấy chốc đã chạy tới.
Gió đêm thổi qua, mang đến một mùi máu tanh nồng đậm.
Như Tiểu Lam không khỏi dừng bước chân.
Trên người Thanh Mặc Nhan vẫn mặc kiện cẩm bào sáng nay, nhưng lúc này trên y phục hắn lại trải rộng vô số vết bẩn, lấm tấm nhiều điểm, có mấy chỗ thậm chí đã chuyển thành màu đen, giống như nhiễm phải mực nước.
Chờ đến khi tới gần Như Tiểu Lam mới phát hiện ra, kia không phải mực nước, mà là vết máu.
"Thanh Mặc Nhan!" Như Tiểu Lam không chút nghĩ ngợi, bổ nhào qua ôm lấy thắt lưng hắn: "Ngươi bị thương sao?"
"Không có." Thanh Mặc Nhan thu lại lệ khí trên người: "Đây đều là máu của người khác."
"Thật sự?" Như Tiểu Lam bán tín bán nghi, đưa tay nhỏ bé ra kéo cổ áo hắn.
Thanh Mặc Nhan ngây người nửa ngày mới kịp có phản ứng, nàng là đang muốn kiểm tra thế thân phù hắn mang trên người.
Hắn lôi thẻ bài gỗ từ trong cổ áo ra cho nàng xem.
Như Tiểu Lam thấy thẻ bài gỗ nguyên vẹn không có tổn hao gì, lúc này mới thấy yên lòng.
Huyền Ngọc cuối cùng cũng hiểu ý, tự giác biến mất không thấy đâu.
Thanh Mặc Nhan cúi người bế Như Tiểu Lam, đi lên bậc thềm.
Bụng Như Tiểu Lam kêu cô lỗ một tiếng.
Động tác Thanh Mặc Nhan dừng lại: "Buổi tối chưa ăn no?"
"Là chưa ăn a." Vẻ mặt Như Tiểu Lam đau khổ: "Ngươi lại không trở về..."
Nàng còn nhớ rõ lần trước ăn vụng bị Thanh Mặc Nhan uy hiếp không ngừng, dọa nàng không dám ăn mảnh một mình nữa.
Ở nơi nàng không nhìn thấy, Thanh Mặc Nhan lộ ra tia cười vui vẻ.
Cảm giác có người chờ hắn về... Thật sự không tệ.
Sai người hâm nóng lại đồ ăn, Thanh Mặc Nhan cởi y phục đầy máu ra đi tắm.
Bởi vì trên người Như Tiểu Lam cũng bị dính chút máu, cho nên Thanh Mặc Nhan không cho phép nàng cự tuyệt, trực tiếp kéo nàng tới thau tắm.
Từ sau khi thân thể Như Tiểu Lam lớn lên, mỗi lần tắm rửa cùng hắn nàng sẽ đều biến trở về với hình dạng mèo hương.
Giống như chỉ cần làm như vậy, da mặt nàng mới có thể bớt đỏ hơn.
Xôn xao một trận tiếng nước chảy, Thanh Mặc Nhan từ trong nước đứng lên.
Đôi móng vuốt nhỏ của Như Tiểu Lam bám chặt vào cạnh thau tắm, đột nhiên thấy thân mình bị nhấc lên.
"Chít chít!" Nàng vặn vẹo thân thể, quay đầu đi.
Thanh Mặc Nhan một đầu tóc ướt buông xõa chỉ mặc kiện trung y màu trắng trên người, vạt áo rộng mở lộ ra cơ bắp rắn chắc, mặt trên vẫn còn mấy giọt nước đang năn xuống, nhìn qua quả thực...
Như Tiểu Lam nuốt nước miếng một cái.
Thanh Mặc Nhan dùng một tay kéo thân mình ướt đẫm của mèo hương, để nó tựa vào trên người mình.
Hai bên tai Như Tiểu Lam đỏ hết cả lên, nhưng mà cũng may hiện tại nàng chỉ là động vật nhiều lông, dù cho có đỏ như tôm chín cũng không sợ bị người khác nhìn ra.
Theo bản năng, nàng khẽ xê dịch thân thể.
Không thể dựa vào hắn gần như thế.
"Lộn xộn cái gì." Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm không vui của người nào đó: "Gió thu lạnh, ngươi muốn sinh bệnh sao."
Thanh Mặc Nhan trực tiếp khép trung y lại, đem Như Tiểu Lam bọc vào trong trung y.
"Nhanh biến trở lại, giúp ta lau tóc." Hắn mệnh lệnh.
Trời ạ trời ạ, mặt nàng đang kề sát với làn da hắn, tình huống này... Tư thế này... Bảo nàng làm sao dám biến trở về a.
Cảm giác được vật nhỏ trong lòng đến cử động cũng không dám, Thanh Mặc Nhan thấp giọng cười ra tiếng.
"Không chịu làm việc, lát nữa sẽ không có cơm ăn."
Bụng kêu cô lỗ một tiếng, giống như đang chứng minh cho nàng thấy một hiện thực tàn khốc
Như Tiểu Lam nghiến răng.
Bảo nàng biến về hình người, nhưng lại ôm nàng như thế, hắt tuyệt đối là cố ý.
"Nhanh lên." Thanh Mặc Nhan dùng đầu ngón tay chọc nhẹ trán nàng.
Biến thì biến, dù sao cũng không phải lần đầu tiên mất mặt.
Một trận bạch quang hiện lên, khuôn mặt tiểu nha đầu đỏ bừng xuất hiện ở trước mặt Thanh Mặc Nhan, thân thể vẫn còn duy trì tư thế thân mật trên ngực hắn.
Thanh Mặc Nhan nói muốn nàng lau tóc cho hắn, nhưng lại ôm nàng không chịu buông tay.
Như Tiểu Lam ghé vào trên ngực hắn không dám động, cả buổi mới dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan sáng lấp lánh, bên trong mang theo một loại cảm xúc nàng nhìn không thấu.
Thanh Mặc Nhan đột nhiên nắm lấy tay nàng, đem nó đặt lên trên ngực trái của hắn.
Cảm nhận được không? Vật nhỏ, nó vì sự tồn tại của ngươi mới đập kịch liệt như thế, mặc kệ là ai, cũng đừng mơ tưởng nhìn trộm, mơ tưởng nhúng chàm...
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, nàng cũng không rõ đây là loại cảm giác gì, từ trước đến nay nàng chưa từng trải qua nó.
Ngực tựa như bị một cây búa gõ vào liên tục, làm nàng hoảng hốt muốn chạy trốn khỏi trước mắt hắn.
Ở thời điểm nàng nhịn không được muốn né tránh, Thanh Mặc Nhan đã buông tay nàng ra, chậm rãi kéo kiện y phục sạch sẽ phủ thêm cho nàng.
"Ăn cơm sớm một chút để còn nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta phải đến Thanh Thủy trại." Hắn thản nhiên nói, ngữ khí thoải mái, giống như một màn xấu hổ vừa rồi chưa từng tồn tại qua.
Như Tiểu Lam chớp mắt, cả buổi mới từ trong trạng thái hoảng hốt tỉnh táo lại.
Vừa rồi ta đã xảy ra chuyện gì?
Thời điểm đi ngủ, nàng trộm ấn lên ngực chính mình.
Cái loại cảm giác kỳ quái này thật giống như khiến cho cả người nàng muốn bay lên.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam ra khỏi trấn từ sớm, đi đến Thanh Thủy trại.
Dọc theo đường đi, Như Tiểu Lam bất an duỗi đầu nhìn ra bên ngoài, bởi vì nàng thấy được thân ảnh Ngàn Thương, mặc phục sức nữ tử, trên đầu mang đấu lạp, an tĩnh khoanh chân ngồi ở một bên càng xe.
Sử Đại Thiên cũng đi theo, hắn ngồi ở một bên sườn khác, thường thường nhìn trộm đánh giá Ngàn Thương.
"Vì sao mang bọn họ đến?" Nàng hỏi.
"Chúng ta phải đến Loạn Thạch cốc, nhưng lại không rõ tình huống ở đó, mang theo Ngàn Thương có thể phòng ngừa vạn nhất." Thanh Mặc Nhan trầm giọng nói.
"Kia còn Sử Đại Thiên thì sao?" Người này chủ yếu dùng để gây trò cười đi?
Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Tiểu nhân cũng có tác dụng của tiểu nhân."
Thời điểm xe ngựa gần đến Thanh Thủy trại, bọn họ gặp Thái Nghĩa Minh.
Thái Nghĩa Minh hiển nhiên đối với việc Như Tiểu Lam có mặt ở đây rất là kinh ngạc.
"Thanh công tử, như vậy không ổn đâu, sao ngươi có thể mang Như cô nương theo, Loạn Thạch cốc cũng không thể so sánh với những khu rừng bình thường, nếu gặp nguy hiểm sẽ rất dễ mất mạng."
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: "Đã nhiều ngày trôi qua mà Thái công tử vẫn chưa nghe được tin đồn gì?"
Mấy ngày nay, việc bọn họ xông vào động lợn rừng, công khai tự do ra vào, còn hái được không ít dược liệu quý hiếm đã truyền đi khắp nơi.
Đặc biệt mọi người đối với vị tiểu phu nhân bên người Thanh Mặc Nhan kia, càng là ôm tâm tư tò mò.
"Như cô nương nàng... Chẳng lẽ thật sự có thể nhận biết ra dược liệu quý hiếm từ phía xa?"
Thanh Mặc Nhan gật đầu: "Cho nên muốn đi Loạn Thạch cốc, cần phải có nàng dẫn đường."