Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 89: Ăn vụng




Edit: hanna

Sau khi Dương Bách Hằng đến y quán chỉ cảm thấy so với không khí bên ngoài, trong y quán mát mẻ sảng khoái vô cùng, thực làm cho hắn ta hận không thể sống mãi trong y quán như vậy, khỏi phải lượn đi khắp nơi. Đêm hè luôn oi bức nóng nực lại còn nhiều muỗi, nào có thoải mái bằng sống ở trong Hồi Xuân đường.

Chỉ tiếc... băng trong Hồi Xuân đường chỉ có ban ngày mới cung cấp thôi.

Lúc này mặt trời cũng ló rạng, Dương Bách Hằng lau một đầu mồ hôi tuôn ra vì bước nhanh, vừa vào cửa liền uống hết một chén ô mai trước, nhất thời cảm giác khí nóng toàn bộ đều biến mất, cả người thả lỏng hơn rất nhiều.

Cũng chỉ đợi một lát, người trong Hồi Xuân đường càng lúc càng nhiều.

Trong đó ngoại trừ người đến khám bệnh, một phần rất lớn là tới y quán bọn họ mua nước ô mai cùng chè đậu xanh.


Sau khi thời tiết nóng như đổ lửa, nước ô mai của y quán tiêu nhiệt rất hiệu quả, người có chút cảm giác say nắng tới Hồi Xuân đường ngay cả một bát thuốc thanh nhiệt giải nóng cũng không thèm mua mà trước tiên mua một bát nước ô mai uống, nhất thời liền cảm thấy nóng bức triệt tiêu, quay người rời khỏi y quán.

Nước ô mai Tiết đại chưởng quỹ tự tay bào chế quả thực là một bài 'thuốc hay' giải nhiệt mà.

Trong cái thời tiết như thế, nước ô mai đã coi như soán ngôi vượt qua cháo bát bảo trong cửa hàng bọn họ, quang vinh leo lên danh hiệu nhất tuyệt của Lâm An thành.

May mà phương pháp làm nước ô mai không khó, Tiết Thanh Linh mỗi ngày không ngừng nấu một nồi lại một nồi nước ô mai, Bùi Sơ lại có thể lập tức làm lạnh nước ô mai vừa mới bắc ra, bởi vậy y quán bọn họ mới có thể liên tục cung cấp không gián đoạn nước ô mai trong ngày.


Điều này cũng dẫn đến việc... tất cả hàng xóm láng giềng trên con phố quanh đây đều phải nhanh chân chạy đi mua mấy bát nước ô mai về sớm. Nước ô mai còn mua may bán đắt hơn so với dược liệu trong của hàng nhiều... Cho nên ở cửa hàng phân ra một nhân viên chuyên môn canh quầy bán nước ô mai kia.

Người địa phương khác đi ngang qua y quán bọn họ, sau khi tưởng là quán cháo thì thôi đi, lại vô tình hiểu nhầm bọn họ thành bán thêm trà lạnh. Tiết Thanh Linh nhìn về những người hiểu lầm đi hỏi kia mà luôn thấy mệt tâm thực sự. Chỉ là nước ô mai và cháo bát bảo không giống nhau, cháo bát bảo ăn hay không thì chẳng có vấn đề gì, song nước ô mai rẻ tiền mà ngon hiếm thấy, giữa thời tiết như này uống một chén, quả thực có thể giúp được rất nhiều dân chúng lao khổ giữa đỉnh mặt trời chói chang nhường kia tiêu nhiệt giải nóng.


Bởi vậy cậu và Bùi Sơ mới cùng nhau quyết định không ngừng bán nước ô mai trong y quán.

"Quên đi quên đi, bán trà lạnh thì thành tiệm bán trà lạnh đi... Mấy ngày nay hình như tiền bán nước ô mai còn nhiều hơn so với tiền thuốc..."

Tiết Thanh Linh cầm bàn tính nhỏ của mình cạch cạch gảy mấy lần, tự giễu cợt bản thân nói. Cho dù có một đại thần y ở đây, tiền thuốc nhà cậu cũng không thể chiến lại được với tiền bán nước ô mai a.

Tất nhiên, đẩy chỉ tính là tiền bán thảo dược mà thôi, nếu cộng thêm tiền chữa trị của Bùi Sơ thì tiền hành nghề y thu vào vượt xa tiền bán nước ô mai đó.

Bùi Sơ đi đến bên cạnh cậu, khuyên bảo: "Điều này chứng minh y quán chúng ta vẫn phải dựa vào Tiết đại chưởng quỹ chống đỡ mà. Phải dựa cả vào đại chưởng quỹ của chúng ta bán nước nuôi y quán nha."
Tiết Thanh Linh vừa nghe lời này của hắn thì nở nụ cười, thả bàn tính trong tay xuống, chạy đến bên người Bùi Sơ, cũng dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Nước này cũng không chỉ có công lao của một mình em đâu, còn phải nhờ Tiểu Bùi đại phu ra tay."

Nếu không có cái máy chế băng miễn phí vô tận Bùi Sơ này thì y quán bọn họ không thể có nhiều nước ô mai ướp lạnh đến vậy được. phihan.wordpress

"Đáng tiếc Tiểu Bùi đại phu học y hơn mười năm, hiện giờ lại chỉ có thể dựa vào bán nước ô mai kiếm sống, thực là làm người ta thổn thức mà thở dài..."

...

Đến tầm xế chiều, một người được đưa vào y quán. Người kia sắc mặt trắng bệch, nằm ở trên cáng hiển nhiên là bộ dáng toàn thân kiệt sức, cả người cậu ta run run rẩy rẩy, trong miệng không ngừng kêu đau, bên cạnh còn có một người nói: "Đại phu, đại phu, ngài mau xem cho hắn một chút mau."
Đường Quế thần sắc lo lắng đưa bằng hữu tốt của mình vào Hồi Xuân đường. Ngày hôm nay không hiểu chuyện xảy ra thế nào, rõ ràng đang an lành ngồi trong phòng đọc sách, đồng môn của cậu ta đột nhiên ngã xuống đất, đầu choáng váng mắt hoa, cả người ớn lạnh, miệng không ngừng rên khó chịu.

Thang Lưu nằm ở trên cáng cảm thấy cả người không thoải mái. Y mấy hôm nay trong lòng vẫn luôn oán giận nắng nóng dằn vặt người, mà y lại là người cực kỳ sợ nóng. Giữa thời tiết như này hận không thể chui luôn vào hầm băng.

Hiện tại thì tốt rồi, y còn chưa kịp tiến vào hầm băng thì đã cảm giác thân thể mình nặng trĩu, đầu trở nên mơ màng, chữ trong sách vở cũng không nhìn được nửa câu.

Y chỉ cảm thấy cả người mình rét run, đồng thời cứ thấy mình hình như bị một luồng nhiệt khí dày đặc làm cho nóng muốn chết, loại cảm giác nóng lạnh song song này làm cho y thấy phát run, lại càng muốn buồn nôn hơn.
Sau khi được người nhấc vào trong y quán, Thang Lưu liền ngửi thấy một mùi thuốc bắc nhè nhẹ trong không khí, nhất thời thấy trong lòng thoải mái hơn không ít. Hơn nữa trong y quán này không nóng không lạnh, so với mặt trời nóng như lửa đốt kia sảng khoái hơn nhiều.

Đường Quế lau đi mồ hôi trên trán, nhắc tới cũng kỳ quái, vừa bước vào Hồi Xuân đường, toàn bộ nóng nực dường như biến mất hết rồi.

Phảng phất như chỉ cần bước vào trong nay, toàn thân toàn tâm đều an tĩnh lại không ít.

-- Là một chỗ đọc sách tốt nha.

Sau khi Bùi Sơ tới đây chẩn đoán cho Thang Lưu, xác định là bị 'âm nhiệt', cũng chính là những ngày trời nóng quá mức, tham lạnh quá độ mà bị gió âm xâm nhập, tạo thành bệnh trạng của bệnh âm nhiệt.

"Hôm nay cậu đã ăn những thứ gì rồi?"

Thang Lưu ối á kêu đau: "Chỉ là một chút đồ bình thường thôi..."
"Có ăn đồ gì sống lạnh không?"

"Có..." Thang Lưu ấp a ấp úng nói: "Ăn một quả dưa hấu lớn thả dưới đáy giếng một buổi tối."

"Ngoại trừ cái đó ra?"

Đường Quế tiếp lời: "Buổi trưa còn mạnh miệng uống hơn ba bình nước lạnh, ở nhà Tôn đại nương ăn hai bát bột đậu đá bào..."

Thang Lưu: "Cái này... cái này cũng đâu có gì đâu."

Bùi Sơ: "Nếu thực không có chuyện gì thì cậu cũng chả cần phải đến y quán, sau này đừng có ăn lạnh vô tội vạ như vậy nữa."

Bùi Sơ sau khi xem chẩn xong liền đi viết một phần tứ nghịch thang cho phù hợp, đi tới trước tủ thuốc bốc thuốc. (Tứ nghịch thang là bài thuốc tiêu biểu hồi dương cứu nghịch, dương khí suy yếu, tứ chi nhiễm lạnh)

Đường Quế đỡ Thang Lưu từ trên cáng ngồi dậy, để cho y ngồi trên ghế y quán. Hai người cùng nhau đợi người trong y quán giúp sắc thuốc cho, hai người họ đều là người muốn sang năm đi thi tú tài, hiện giờ vẫn là hai cậu học trò nhỏ. Đường Quế thi ba lần chưa đậu, lần này trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải thi đậu tú tài, vì thế trên tay cậu ta ngày ngày đều cầm một quyển sách, luôn luôn chăm chỉ học tập.
Thang Lưu rất bội phục sự nỗ lực của Đường Quế, nhưng y không coi là chuyện gì cả, vẫn luôn thừa dịp đối phương đọc sách thì trộm đi tìm đồ ăn ngon. Cho dù đưa bằng hữu tốt vào y quán, Đường Quế vẫn không quên cầm quyển sách trong tay như trước. Hiện giờ thấy tình huống của Thang Lưu đã tốt hơn rồi, cậu cũng không kiêng dè đối phương nữa mà móc ra một quyển sách từ trong ngực, yên lặng đọc thầm nghiên cứu.

Thang Lưu đang bị bệnh cũng ngoáy ngoáy lỗ tai, không nghĩ tới đến y quán rồi vẫn bị buộc phải nghe con mọt sách này đọc thầm.

Bùi Sơ đưa toa thuốc trên tay cho Tiết Thanh Linh, bảo chưởng quỹ nhà hắn đi bốc thuốc, thuận miệng nhắc đây là ví dụ cảnh tỉnh Tiết đại chưởng quỹ nhà hắn đừng có mà tham ăn nhiều đá lạnh.

"Lát nữa canh hạt sen ướp lạnh kia không cho em ăn vụng nữa."
Tiết Thanh Linh bốc thuốc xong, cãi: "Ai nói em ăn vụng? Chàng tận tay bắt được sao? Không được oan uổng chưởng quỹ nhé."

"Hai con mắt ta đều thấy được đây này, em cái con mèo nhỏ tham ăn vụng này! Còn tưởng em cố tình vì ta nấu, ai biết là do muốn tự mình ăn vụng... Ui trời, ăn xong còn không nhớ lau sạch miệng nữa!"

Tiết Thanh Linh giờ mới phát hiện ra cuống quít lau miệng.

Vào những lúc như này cậu cũng rất ước ao một thân võ nghệ cao cường mà Bùi Sơ năm giữ, có nội lực hộ thể, nóng lạnh bất xâm, thân thể so với người bình thường thì khỏe mạnh hơn nhiều.

"Bùi đại phu, em có thể cùng chàng học võ không?"

"Có thể, chỉ là hiện giờ em lớn rồi, có lẽ không luyện ra được tuyệt thế cao thủ gì đâu." Luyện tập võ nghệ này trừ phi là kỳ tài võ học, cốt cách phù hợp, liên tiếp gặp được kỳ ngộ, nếu không thì vẫn phải dựa vào luyện công từ khi còn bé – cũng chính là khổ luyện từ nhỏ đến lớn, mới thể có được thành tựu.
Tiết Thanh Linh bây giờ đã mười tám tuổi, xương cốt cũng đã đủ lớn, có một vài động tác hiện giờ muốn tập thì sẽ phải bẻ lại xương cốt.

"Có lẽ em chẳng học được nữa đâu, ta sẽ dạy em một bộ dưỡng tâm quyết thôi." Dưỡng tâm quyết này là một bộ tâm pháp tu luyện nội công cơ bản nhất, nguyên chẳng có lực công kích gì, chỉ tương đương với việc dưỡng sinh mà thôi. Tác dụng duy nhất của nó là tu dưỡng cơ thể, kéo dài tuổi thọ. Đổi một cái tên khác chính là Rùa đen thần công, nếu như luyện tập tốt, giả sử như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà nói thì sống hơn một trăm tuổi cũng không thành vấn đề.

Tiết Thanh Linh hiếu kỳ vây đến bên cạnh đối phương, ân cần đấm lưng cho Tiểu Bùi đại phu nhà cậu, thần thần bí bí hỏi: "Sau khi học xong có lợi ích gì không?"
"Lợi ích hử? Đại khái có lẽ là có thể để em uống thêm mấy bát nước ô mai đá lạnh đi?!"

Tiết Thanh Linh: "..."

"Chứ không em còn muốn thế nào?"

Tiết Thanh Linh thở dài một hơi, tức giận nói: "Em còn muốn ăn dưa hấu mùa đông nữa."

Thang Lưu không nhịn được ngoáy lỗ tai lần thứ mười, đoạt lại sách từ trong tay Đường Quế, oán hận nói: "Ta đây bị bệnh nhường này, huynh có thể đừng tiếp tục niệm cái thứ làm ta đau hết cả đầu này được không... Đây là trong y quán, huynh có niệm thêm cũng vô dụng."

Đường Quế thở dài một hơi, "Huynh không hiểu a, năm nay ta bắt buộc phải thi đậu tú tài..."

"Ta là ta thấy huynh phải được danh sư chỉ điểm, cứ tự mình ngu ngốc khổ công đi đọc như vậy cũng vô dụng thôi. Chờ ta khỏi bệnh rồi ra đi cùng với huynh bái phỏng Tống phu tử thử xem..."
Đường Quế nghe vậy cũng tán thành, "Huynh nói cũng đúng."

Chính cậu ta đọc tới đọc lui như vậy, quả là hiệu quả không cao.

Đường Quế thả cuốn sách xuống, cậu ta đọc sách một hồi lâu, lúc này cảm thấy có chút khát, liền nhìn thấy Hồi Xuân đường hình như có bán nước ô mai nên chạy đi mua ngay một bát.

Thang Lưu nhìn bát nước ô mai bên trong còn rải vụn hoa quế của đối phương mà nuốt nước miếng. Bên trong hình như còn có một vài cục đá nhỏ, mùi vị chua ngọt tản ra từ cục đá, kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ta vô tức tiết ra nước bọt.

"Có thể mua giúp ta một bát không?"

Đường Quế: "... Huynh còn dám uống?"

"Không sao đâu, không phải ta đang ở trong y quán sao, uống chút nước ô mai không vấn đề gì đâu..."

Bùi Sơ từ bên này đi ngang qua nghe hai người nói thế thì nhắc ngay: "Trong vòng ba ngày kiêng ăn đồ sống lạnh, đá bào dưa hấu đậu đỏ hay nước ô mai gì cũng đừng có mà nghĩ tới."
Thang Lưu chỉ cảm thấy trong lòng tuyệt vọng.

Hiện tại bao người lui tới trong y quán gần như đa phần là bị nóng trong người, đắc ý uống một bát nước ô mai hoặc các loại thuốc giải nhiệt. Mà y không hiểu kiểu gì lại mắc âm nhiệt, đến bát nước ô mai cũng không húp được một ngụm.

Đường Quế uống hết bát nước ô mai trên tay, lại bắt đầu cầm sách của mình nỗ lực học.

Bùi Sơ thính lực hơn người nghe người này liên miên lải nhải không ngừng niệm đọc sách, bộ dáng thoạt nhìn như rất nỗ lực rèn luyện tiến tới, nhưng mà cẩn thận nghe lại nội dung cậu ta đọc...

Làm cho hắn không tự chủ được nhớ đến một người.

Chính là cái tên đầu đất kéo quan tài về nhà kia...

Hết chương 89