Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 67: Bệnh đến giai đoạn cuối




Edit: Hanna

Bùi Sơ thầm nghĩ đâu thể mỗi lần hôn môi đều chạy đi thay quần áo chứ, "Bởi vì bộ y phục hôm nay của em đã rất đẹp rồi."

"Chả lẽ bộ y phục lần trước của em không đẹp sao?"

"Đẹp chứ, cả hai đều đẹp, chúng ta đừng tiếp tục xoắn xuýt thêm về cái loại vấn đề kỳ quái này được không... Tiểu Bùi Đại phu cũng chỉ là một nam nhân bình thường thôi, rất khó kiềm chế mà." Tình cảm nồng nhiệt đột nhiên tới thì tự nhiên hôn môi thôi, làm sao có thể dừng giữa chừng mà đi thay quần áo... Hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ có người thương ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

Về lý do lần trước có thể dừng lại, chẳng lẽ ép hắn phải thừa nhận lúc đó mình là một con gà không kinh nghiệm lại rất xét nét về lần đầu tiên sao?

Tiết Thanh Linh nghe lời hắn nói mà hai má đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ lâng lâng, ở trong lòng thấy may mắn vì đang ở trên nóc nhà, tiếng nói chuyện của bọn họ cũng không lớn, người khác hẳn là không nghe thấy được, nếu không cậu chắc chắn sẽ xấu hổ muốn chết.

"Em cũng đâu muốn chàng phải kìm nén đâu..."

Bùi Sơ: "..." Thật mong một ngày nào đó có thể thực sự thoát cương a.

Chuyện cầu thân cần phải bàn bạc càng sớm càng tốt mới được.

Để sớm đến Tiết gia cầu thân, Bùi Sơ quyết định vẫn nên mau chóng đẩy nhanh tốc độ tu sửa bố trí căn nhà mới của mình cho xong. Hiện giờ vừa vặn trong y quán có thêm một đại phu, một ngày hắn cũng có thể dằn ra thêm một chút thời gian, đi làm chút chuyện cho nhà mới tương lai của hắn. Chỉ là... nếu như vậy thì không thể không thông báo chuyện này cho Tiết Thanh Linh biết.

Nhỡ đâu hắn đi sửa chữa nhà mới không nói với Tiết gia tiểu công tử một tiếng, đối phương lại tưởng hắn bỏ trốn, bị bắt về được chẳng phải sẽ tra tấn hắn hay sao? Nào là lạnh lùng bỏ đói hắn mấy ngày, nào là chỉ có thể nhìn Tiểu Thương ăn thịt, bị ép ăn canh suông thảm không còn lời nào miêu tả.

Suy nghĩ đến đây, Bùi Sơ liền ôm giám công nhỏ ấm vù vù bên người vào trong ngực, trước tiên khẽ khịt mũi một cái để hạ thấp tính cảnh giác của đối phương, sau đó bỏ lại một đạo thiên lôi: "Sau này đến tối có lẽ ta sẽ không ở lại y quán nữa."

Rõ ràng là giám công nhỏ tội nghiệp bị thiên lôi của hắn bổ cho một cái, đôi mắt trợn to, trong mắt viết đầy dòng chữ 'Chàng cư nhiên nói với em chàng muốn vượt ngục...'

"Vì, vì sao thế?"

"Vốn là muốn tạm thời không nói cho em biết, mà sợ em hiểu lầm nên thôi hay là vẫn nói ra thì tốt hơn. Ta mua một tòa nhà trong thành Lâm An, an cư lạc nghiệp mà. Cho nên không thể ở lại trong y quán nữa, có hiểu không?

"Ở đâu vậy?"

"Tạm thời không thể nói cho em ở chỗ nào, bởi vì trước mắt căn nhà này có chút vấn đề, ta còn phải tìm người đến trùng tu kiến trúc, lên kế hoạch xây dựng lại một chút. Hiện giờ bên trong một thứ đồ dùng cũng không có, trống toang hoác không thích hợp để em đi nhìn thử. Đợi đến khi ta dọn dẹp xong sẽ dẫn em đi xem đầu tiên, thế nào?" Trong lòng Bùi Sơ không muốn để Tiết Thanh Linh có ấn tượng thất vọng với căn nhà kia, nên là dọn dẹp trước một chút rồi hẵng nên dẫn người đi xem.

Tiết Thanh Linh bị đạo thiên lôi của hắn bổ cho kinh hãi đến nỗi lỗ tai như ong ong lên, nghe lời đối phương nói sẽ an cư lạc nghiệp trong Lâm An thành, trong tim cậu tất nhiên là cực kỳ vui mừng. Đối phương đã từng nói sẽ ổn định trong Lâm An thành trước, sau đó sẽ đến nhà cậu... "Vậy, vậy cũng tốt... Phải mất bao lâu mới sửa xong?"

"Ta phải đi xem trước đã."

"Em hãy cố gắng chịu đựng một chút, đừng lo lắng. Ta sẽ tận lực tăng tốc. Dù sao ta cũng muốn nhanh chóng đến nhà em cầu thân mà..."

"Dạ..."

Sau khi từ trên nóc nhà nhảy xuống, Tiết Thanh Linh cảm giác mình đang như đi trên mây. Ngày hôm nay lỗ tai cậu đã nghe được quá nhiều lời nói dễ nghe, lúc này cuối cùng cũng có một loại cảm giác chân thực, rằng đối phương thực sự sẽ đến nhà cậu hỏi cưới.

Trong lòng Tiết gia tiểu công tử mừng thầm, thực sự là quá cao hứng. Nếu không phải bị gông xiềng của lễ nghi cẩn trọng quấn thân, cậu thực là muốn chạy ra ngoài thét to vài tiếng.

Những chuyện trong lòng này cậu lại không thể nói cho người khác nghe, chỉ có thể vừa rửa dâu tằm vừa cười khúc khích tại chỗ.

Bùi Sơ rửa dâu cùng với cậu, nhìn bộ dáng lơ đãng lại âm thầm vui vẻ của Tiết Thanh Linh kia, không khỏi có chút lo lắng cho bình rượu dâu của mình, "Em đừng có mà lỡ tay biến rượu của ta thành giấm chua đấy..."

Mấy tháng sau hắn không muốn uống mấy bình rượu ủ thất bại đâu. phihan.wordpress

"Chàng yên tâm đi." Tiết Thanh Linh khịt mũi, "Hôm nay tâm tình em rất vui vẻ, đột nhiên nhớ ra hình như mấy năm trước chôn vài bình rượu ngon dưới mái hiên bên kia, đợi một lát em đào lên cho chàng xem là giấm chua hay là rượu."

"Thật sao?" Đôi mắt Bùi Sơ sáng lên, bỗng ném mấy quả dâu trong tay xuống, đi đến bên người Tiết Thanh Linh, giúp cậu xoa bóp vai, thận trọng dụ dỗ hỏi: "Em có cần tỉ mỉ suy nghĩ lại xem em còn chôn rượu ở nơi nào không?"

Chú chuột mập thích đếm tiền của Tiết gia này quả nhiên cũng thích đi tàng trữ đồ vật.

"Cái này à... Đợi lần sau tâm tình em tốt lại nghĩ tiếp đi..."

Bùi Sơ: "..."

"Vậy thì thôi."

Giúp Tiết Thanh Linh xử lý quả dâu mất một chút thời gian xong, bên ngoài y quán đã liên tiếp có bệnh nhân tới tìm. Hắn với Dương Bách Hằng cùng nhau khám chữa bệnh cho bệnh nhân, tốc độ cực kỳ nhanh. Trong đó có một người bị bệnh tương đối nghiêm trọng, Bùi Sơ dẫn tới phòng châm cứu để thực hiện châm cứu cho người đó. Bên kia hạ nhân cũng bắt đầu bắc ấm sắc thuốc lên, hôm nay coi như bệnh nhân tạm thời không có lộc uống thuốc do Tiết gia tiểu công tử sắc rồi.

Có người vị giác không quá nhạy bén thì không phát hiện được, mà người có vị giác nhạy thì lại vô cùng khó hiểu: "Sao tự dưng thấy thuốc hôm nay không đúng lắm, sao không còn dễ uống nữa nhỉ?"

Người bên cạnh nghe hắn ta nói vậy liền cười nhạo hắn: "Thuốc bắc còn có lúc dễ uống sao? Thuốc ngươi uống lúc trước chẳng lẽ không đắng à?"

"Đắng thì vẫn đắng, nhưng mà không khó uống như vậy..."

...

Bùi Sơ tranh thủ ngồi trong y quán vẽ mấy bản vẽ thiết kế kiến trúc Bùi phủ tương lai. Sau khi đi tham quan căn trạch viện kia vài vòng, hắn đã nhớ kỹ từng ngóc ngách kẽ hở trong nhà. Bùi Sơ vốn là kẻ chỉ cần nhìn qua thì không thể quên được, cực kỳ tỉ mỉ vẽ lại từng chi tiết nhỏ của căn trạch viện kia lên tờ giấy. Một hai ngày trôi qua, trong đầu hắn đã có kế hoạch kiến tạo sơ bộ rồi.

Hiện tại trong căn nhà kia trống rỗng, ngoại trừ nền móng căn bản thì cái gì cũng không có, mà tiền viện và hành lang cũng cần sửa chữa tu bổ lại một lần nữa. Đầu tiên hắn phải đi tìm thợ thủ công trong thành đến giúp hắn sửa lại. Mấy thứ như cửa sổ này nọ nếu cần đổi cũng phải đổi mới hết. Tiếp đến mấy loại cây cảnh vốn có trong sân như trúc, tùng, cau này nếu chết héo thì phải dẹp đi, đồng thời ở phải trồng thêm bổ sung vào vị trí, cành lá cũng cần tỉa tót lại cho đẹp. Còn có cái đình nhỏ bị sụp mất một góc ở bên hồ kia liền dứt khoát hủy bỏ, xây lại một cái tiểu đình mới bên hồ. Rồi đến hòn non bộ nữa cũng cần làm lại... Bùi Sơ còn muốn dỡ hết mấy gian phòng ở phía sau xuống nữa cơ.

Viện phía đông tạm thời lưu lại để làm một phòng chơi đàn, một phòng chế dược, một phòng sách, một phòng đọc phẩm sách, và một phòng trà. Xa hơn một chút liền đào một vườn thuốc, bên cạnh lại dựng một giàn nho, thêm một cái xích đu? Bên này lại trồng một ít thực vật dây leo có hoa thơm khác để ngăn cách khu vực này ra...

Ngoại trừ những thứ trên thì đồ như tranh chữ, đồ trang trí, đồ sứ lọ hoa, bàn tủ đồ dùng linh tinh khác,... Bùi Sơ định tự mình động thủ.

Làm một tên đệ tử Vạn Hoa cốc, hắn không thể chỉ biết mỗi y thuật và cầm kỳ thi họa được, hắn cũng còn phải biết làm thủ công nữa.

Lúc trước toàn bộ Vạn Hoa cốc là do bọn hắn tay không kiến tạo ra, không nói đến việc xây dựng một Tam tinh vọng nguyệt lâu, chứ bản lĩnh tự mình tu sửa lại nhà mình, bản thân hắn thừa sức.

Ngoài trừ việc trị bệnh cứu người chơi sáo, Tiểu Bùi đại phu còn có thể xây nhà đấy.

Một hai canh giờ sau buổi trưa, Bùi Sơ nói với Tiết Thanh Linh một tiếng rồi rời khỏi Hồi Xuân đường, đi liên hệ với thợ thủ công, sau đó đi mua một ít gỗ về. Ngoại trừ mua được số gỗ cần thiết, hắn còn dự định đi chặt một ít gỗ về. Trên núi có không ít gỗ quý, chỉ có điều sau khi chặt gỗ xong còn phải xử lý qua, sẽ mất nhiều thời gian thêm một chút.

Sau khi hắn giao tiền cọc xong, hắn nhờ người vận chuyển gỗ đến quý phủ trước đây của Trương gia trên hẻm Vĩnh Định.

Bùi Sơ bước ra khỏi cửa hàng, đang định đi mua một ít giấy mực, đi ngang qua một cái hẻm nhỏ thì thấy được một thanh niên mặc áo dài màu xám trắng thần sắc uể oải, vẻ mặt tiều tụy lại như vừa sầu não chán nản, dáng vẻ thất thần dùng xe kéo kéo một chiếc quan tài phía sau.

Trên đầu thanh niên này đội một cái mũ của nho sĩ, có lẽ là một nho sinh trẻ. Vóc người gã ta rất gầy, da dẻ trắng lợt, đoán chừng là do thường ở nhà đọc sách, không giống như người làm việc chân tay. Lúc này gã ta kéo theo một cái quan tài nặng như vậy có vẻ hơi vất vả.

Gã ta kéo lê cái xe, bánh xe chèn qua một cục đá khiến cho toàn bộ cái xe xóc nảy lên một cái, thanh niên kia cực kỳ hoảng sợ vội vã buông tay cầm xuống, chại đi kiểm tra quan tài của chính mình: "Quan tài của ta ơi, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì a!"

Bùi Sơ có lòng tốt giúp hắn đỡ một chút, sau đó Tiểu Bùi đại phu vốn còn đang thất thần suy nghĩ mấy tấm tranh chữ không nhịn được nhìn vị thư sinh kỳ quái kéo quan tài này thêm mấy lần, hắn do dự một chút rồi hỏi: "Vì sao ngươi lại mua quan tài?"

Xem dáng vẻ của gã ta không giống như trong nhà có người qua đời, hơn nữa từ miệng gã nói ra thì đó là quan tài của gã ta thì phải? Hẳn cũng không phải mua cái quan tài này về đặt ở đầu giường chờ thăng quan phát tài đâu chứ? Hoặc là mua cái quan tài về đặt ở nhà thi thoảng sơn lại, song mới trẻ măng vậy chắc tạm thời không cần mua quan tài về, hy vọng bôi một tầng sơn lên thì có thể sống thêm được vài năm đâu nhỉ?

Thư sinh kia sau khi nghe hắn hỏi vậy, bi thương vô cùng, "Bệnh của ta hiện giờ đã đến giai đoạn cuối, không thuốc nào cứu được. Đây là quan tài ta tự chuẩn bị cho mình."

Bùi Sơ: "..." phihan.wordpress

Khóe miệng Bùi Sơ giật một cái: "Ngươi... bị bệnh đến giai đoạn cuối, không thuốc nào chữa nổi? Ngươi từ đâu biết được chuyện này? Ngươi xem người còn khí lực có thể kéo quan tài về nhà, không hề giống bệnh nhân đến giai đoạn cuối chút nào. Ngươi tìm đại phu xem bệnh qua chưa?"

Thư sinh kia hít sâu thở dài một hơi, khẽ vuốt ve quan tài của mình. Đây là chỗ hắn cư trú sau này đấy, nhân loại trên đời cuối cùng đều sẽ trở về cát bụt mà thôi, "Haizz, ngươi không cần an ủi ta, không cần tìm đại phu, ta tự biết bệnh của chính mình. Mấy ngày qua triệu chứng bệnh của ta rất hỗn loạn, có lúc đầu váng mắt hoa cơm cũng không ăn được, có lúc lại đắng miệng khàn giọng chân run đau thắt lưng... Mà vừa mới rồi lại càng suýt nữa tắt thở, nhìn lại chắc không còn sống được mấy ngày nữa rồi, lập tức sẽ bệnh khí công tâm, hỡi ôi là giời!" (bệnh khí công tâm tương tự như đột quỵ)

Bùi Sơ mặt không hề cảm xúc đứng bên cạnh gã ta, muốn nói rồi lại thôi: "Không gạt ngươi, ta là đại phu, ta thấy ngươi không giống như bị bệnh đến giai đoạn cuối đâu, mà là trúng độc."

"Trúng độc?" Thư sinh kia trợn to hai mắt, "Chẳng lẽ có người hại ta?"

Bùi Sơ: "..."

"Mấy ngày nay ngươi có ăn uống thứ gì khác thường không?"

"Ăn cái gì ư? Vẫn ăn những thứ bình thường hay ăn thôi..."

"Ngươi uống không ít thuốc phải không? Ai khai thuốc cho ngươi?"

"Ta tự mình xem trong sách, đầu ta choáng váng hoa mắt vì vậy uống một thang thuốc thanh vựng tỉnh thần, mà ta sợ dược hiệu không đủ nên bỏ thêm một thang giải thấp ích khí."

(thanh vựng tỉnh thần là thanh tỉnh tinh thần, giải thấp ích khí là loại bỏ ẩm ướt trong người và bổ sung khí lực)

Hết chương 67