Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 58: Phỏng tay




Edit: Hanna

Ngoài cửa sổ mây trắng tầng tầng, sắc trời bỗng dưng tối sầm lại một chút. Trong phòng đốt huân hương, khói trắng lượn lờ trên đỉnh lò hương nhàn nhạt bốc lên trên rồi biến mất. Một sợi chỉ mềm màu vàng vươn ra từ cửa sổ chạm trổ hoa văn, dưới ánh sáng lúc tối lúc hửng ngoài trời, sợi chỉ cũng không hiện ra rõ ràng lắm, như thể chỉ cần chớp mắt một cái nó liền lập tức biến mất.

Một nha hoàn mặc áo màu hồng mời Bùi Sơ ngồi xuống ghế. Sau khi hắn ngồi xuống, nha hoàn kia liền đi tới một chỗ cách hắn không xa rồi đứng yên, cùng lúc mắt luôn dõi theo hắn.

Giữa khí trời ngột ngạt như vậy đã phải tiễn mấy vị đại phu đi, tất cả đều không thấy khả quan, người trong tiểu viện cũng thấy tâm phiền ý loạn. Hà Hương vốn ban đầu còn lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, nhưng vào thời điểm thấy Bùi Sơ ra tay, đôi mắt liền sáng lên. Đối phương một thân bạch y phiêu phiêu như thần tiên, mái tóc dài màu đen như tơ lụa xõa trên trước ngực và sau vai, một thân thẳng tắp như văn nhân nhã sĩ, cả người chỉ có hai màu đen trắng như thủy mặc, khiến người ta cảm thấy phong nhã vô song.

Ngón tay thon dài của hắn đặt lên trên sợi chỉ mềm, tư thế ưu nhã tuyệt đẹp. Đầu tiên tay phải chậm rãi nhấc lên, ống tay áo rộng khẽ rơi xuống, hắn lại nhẹ nhàng vén ống tay áo lại, giống như chuẩn bị gảy đàn. Dây đàn khẽ gợn sóng, như thể ngay lập tức sợi chỉ quấn vàng mềm mại kia có thể phát lên âm thanh trang nhã.

Hà Hương nhìn thấy cảnh tượng kinh diễm trước mắt, kinh diễm ban đầu qua đi, chỉ còn lại cảm giác não nề.

Chưa từng nghĩ tới nhân vật như này thế mà cũng tới đây mua danh chuộc tiếng. Lúc trước tiễn đi mấy vị đại phu, không phải là lắc đầu nói không chữa được thì cũng chỉ là đoán mò, có chẩn ra được mạch tượng thì cũng đơn giản là một kẻ lừa đảo giảo hoạt mà thôi, thiếu điều kêu gia nhân trong nhà đuổi ra ngoài. Không biết vị bạch y đại phu trước mắt này có thể chuẩn ra mạch tượng như thế nào đây.

Tiết Thanh Linh ngồi trên một tấm ghế nhỏ trước bàn tròn bên cạnh, cầm trên tay một quyển sách be bé. Sách đã lật ra một nửa, trải phẳng trên chiếc bàn tròn, giữa bàn bày một bộ ấm chén, phía sau cậu là lò hương khói trắng lượn lờ. Tiết Thanh Linh một mực xem cảnh tượng trước mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của người mặc bạch y, thần sắc trên mặt vừa chần chừ vừa căng thẳng, như thể người bắt mạch bằng sợi chỉ kia không phải Bùi Sơ mà chính là cậu mới đúng.

Trước khi bắt mạch Bùi Sơ đưa quyển sách nhỏ này cho cậu, để cho cậu gϊếŧ thời gian lúc hắn khám bệnh. Đồng thời Bùi đại phu còn nói sau khi hắn chẩn bệnh xong sẽ còn dựa vào nội dung trong sách để kiểm tra cậu.

Chẳng qua lúc này Tiết Thanh Linh đang ngồi đây, làm gì có thể dành ra tâm trí đi xem quyển sách nào nữa.

Cậu cực lực thở nhẹ lại, nhìn chằm chằm bóng lưng người trước mắt, lẳng lặng chờ đợi kết quả, sắc trời bên ngoài như càng tối sầm lại.

Bùi Sơ nhắm mắt, ngưng thần tĩnh khí, ngón trỏ đặt lên sợi chỉ quấn vàng mềm mại, nhờ sợi chỉ trên tay để cảm nhận được mạch đập yếu ớt của người bệnh ở đầu bên kia sợi chỉ. Đương nhiên đồng thời hắn cũng phải huy động cả năm giác quan, lắng nghe những động tĩnh nhỏ nhất trong môi trường yên tĩnh như này. Bởi vì cách nhau không xa mà hắn lại có nội lực thâm hậu, kỳ thực hắn có thể dễ dàng tra xét được khí tức của người bên kia.

Nhắc đến loại chẩn mạch bằng sợi chỉ phiền phức mù quáng này phần lớn là do bệnh nhân không tiện gặp đại phu, ước chừng là bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân. Hơn nữa khu viện nhỏ này người ta nhìn liền tinh tưởng hiểu rất có thể là nơi nữ tử ở. Đại phu tới nơi này trong lòng liền có ba phần tự hiểu: người gọi tới nhà khám bệnh chắc chắn là một nữ nhân.

Muốn một đại phu bình thường chuẩn đoán chính xác mạch tượng thông qua sợi chỉ thì quả đúng là chẳng có ai có trình độ như vậy. Chữa bệnh hỏi chẩn cho bệnh nhân cần bốn chữ 'Văn, vọng, vấn, thiết', ba chữ đầu có mức độ quan trọng tương đương nhau. Chỉ dựa vào mạch tượng để chẩn đoán bình thường đã khó rồi, còn phải dựa vào sợi chỉ bắt mạch thì khó càng thêm khó.

Chẳng qua Bùi Sơ ngồi chỗ này, lưu ý quan sát hoàn cảnh xung quanh, nghe được động tĩnh âm thanh từ bốn phía, ngửi được một chút mùi hương ẩn giấu, có thể tra ra khí tức người cách vách, so với các đại phu khác thì giỏi hơn nhiều. Bùi Sơ suy nghĩ một lát, đúng là có thể đoán được bảy tám phần bệnh tình của người bên kia sợi chỉ.

Đại phu trình độ tầm thường đến nơi này ngồi, chỉ cần nhìn thấy sợi chỉ thì khả năng trong lòng đã hoảng loạn rồi. Sau đó bình tĩnh lại, lưu tâm chẩn bệnh, nhìn thấy bố trí đồ đạc trong phòng liền tự chủ trương cho rằng người được bắt mạch là một nữ tử. Cho nên dù không thể phán định chuẩn xác được mạch tượng cũng sẽ dựa theo phương hướng này mà suy đoán bệnh trạng... Thế nhưng, ngược lại, từ góc độ của người bệnh mà nói, phỏng chừng thời gian qua đã có rất nhiều đại phu tới đây chẩn cho, tất cả đều không có kết quả gì, thậm chí còn nghe được những chẩn đoán cực kỳ hoang đường. Như vậy hết lần này tới lần khác, nhất định họ sẽ tràn đầy ngờ vực và tỏ thái độ thăm dò với tất cả các đại phu sau này.

Cho nên, lúc Bùi Sơ ngồi xuống liền đoán: lúc này người đang ngồi ở đầu sợi chỉ kia đại khái không phải là người thực sự muốn cầu y.

Suy luận phản ngược một chút thì đó có thể là nam.

Bùi Sơ ngưng thần tra xét xong, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, quả thực đúng là nam nhân rồi.

Ngón tay rời khỏi sợi chỉ vàng mềm mại, Bùi Sơ gọi nha hoàn trong phòng đưa cho mình giấy bút và mực, đề bút chấm mực xong, viết xuống: Nam, suy nhược chức năng gan,... cùng một đống bệnh trạng và phương pháp trị liệu lên giấy. Viết xong thì đưa tờ giấy cho Hà Hương.

Hà Hương nhận lấy tờ giấy đối phương đưa, đã sớm chuẩn bị tinh thần nhìn thấy nhưng chuẩn đoán tào lao bí đao được viết xuống. Nhưng khi nàng ta định thần nhìn lại, sau khi đọc thêm vài câu, trong lòng liền kinh hãi: mạch tượng và chẩn đoán mà đối phương viết thế mà lại hoàn toàn chính xác.

Nam nhân ở đầu bên kia sợi chỉ ngồi trong phòng riêng là do nàng ta sắp xếp, từ lâu đã cho đại phu khám qua trên người gã có bệnh tình gì, mạch tượng như thế nào, nàng cũng biết rất rõ ràng.

Thần sắc trên mặt Hà Hương biến hóa bất thường, thực khó có thể tin tượng được chuyện trước mắt. Nàng ta dùng ánh nhìn kỳ quái nhìn thẳng vào đại phu mặc bạch y ngồi đó, trong lòng thầm khiếp sợ không thôi. Nàng đi vào trong phòng riêng, nháy mắt một cái liền lui ra ngoài, đi tới bên cạnh Bùi Sơ nói rằng: "Mời đại phu lại chẩn thêm lần nữa."

Bùi Sơ gật đầu, thầm nghĩ có lẽ là phải đổi người. Đúng như dự đoán, bên kia lập tức có tiếng y phục sột soạt sột soạt, đợi đến khi bên kia yên tĩnh lại, Bùi Sơ lại đặt tay lên sợi chỉ một phút chốc, phát hiện lần này là một song nhi. Tập trung phân biệt mạch tượng bệnh tình, nhận ra là bệnh ở lá lách, Bùi Sơ rất nhanh viết ra chẩn đoán của mình về tình trạng cùng với phương thuốc tương ứng.

Hà Hương nhận thêm một tờ giấy trắng từ trên tay hắn, tâm tình liền kinh hoảng không thôi. Một lần còn có thể nói là trùng hợp, cả hai lần đều chính xác thì đã chứng minh: Đại phu văn nhã trước mắt này quả là bản lĩnh hơn người.

Trong lòng Hà Hương do dự hoang mang, nàng ta ra ngoài phòng, gọi người dìu cô nương lại đây.

Bùi Sơ ngồi trên ghế, thấy nha hoàn kia đi ra ngoài mà hoàn toàn không có phản ứng, phỏng chừng chắc là đổi thêm người nữa. Hai người vừa nãy được chẩn đoán không có bệnh gì nặng, không đến nỗi phải gọi rất nhiều đại phu tới xem chẩn, do vậy chắc chắn không phải là chính chủ... Hy vọng sớm mời chính chủ tới giùm hắn, không thì đúng là đang lãng phí thời gian. Nhưng mà hắn cũng nhận được hai điểm trị liệu, không tính là thiệt thòi.

【 kí chủ: Bùi Sơ 】

【 điểm trị liệu: 492 】

【 đếm ngược tử vong: 492 canh giờ 】

Quá nửa ngày, nha hoàn Hà Hương đã trở lại, cung kính nói với Bùi Sơ: "Mời đại phu cẩn thận chẩn thêm lần nữa."

Bùi Sơ nghĩ thầm thời gian thay người lần này lâu như thế thì hẳn là chính chủ rồi.

Hắn nhướn mày nhắm mắt lại, đặt tay lên sợi chỉ, tập trung toàn bộ khẽ thăm dò, huy động năm giác quan trên cơ thể, thầm thu thập thông tin về tình trạng của người ngồi cách vách bên kia sợi dây. Hà Hương bên cạnh vẻ mặt cuối cùng cũng bắt đầu căng thẳng nhìn đại phu bạch y trước mắt, vò nát cái khăn tay, cực kỳ nôn nóng muốn biết kết quả.

Bùi Sơ sau khi cẩn thận phân tính bệnh tình doán đầu bên kia sợi chỉ là một nữ nhân trên dưới hai mươi tuổi. Còn về bệnh thì hẳn là chứng băng lậu, hơn nữa còn bị băng lậu rất nghiêm trọng, nhiệt làm rối loạn hệ thống mạch máu, khiến hành kinh không ngừng chảy máu, còn thêm nhiều triệu chứng khác như đau bụng, mỏi lưng, tinh thần rã rời,... Kết quả là hiện tại khí huyết thiếu hụt, sinh lực suy giảm, trước đây có lẽ đã dùng qua thuốc cầm máu nhưng vẫn không thể thuyên giảm, thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng hơn. (Tham khảo thêm )

Ba thứ Khí, tinh, huyết của đối phương đều hao tổn nghiêm trọng, nếu như không được chữa trị sớm, tuy rằng không ảnh hưởng gì đến tính mạng nhưng sẽ khiến nàng ta... cả đời này không còn khả năng sinh dục.

Tinh, khí, huyết, dịch trong cơ thể là cơ sở vật chất để tạng phủ, kinh mạch, các cơ quan trong cơ thể thực hiện các hoạt động sinh lý, là chất cơ bản cấu thành và duy trì hoạt động sống của cơ thể con người. Sự sản sinh ra các chất này và sự chuyển hóa của chúng trong cơ thể đều phụ thuộc vào các hoạt động sinh lý bình thường của tạng phủ, kinh lạc, cơ thể và các cơ quan. Vì vậy, dù trong điều kiện sinh lý hay bệnh lý, giữa các chất cơ bản này với tạng phủ, kinh mạch, tạng phủ và khí hư luôn có mối quan hệ mật thiết với nhau và ảnh hưởng lẫn nhau.

Bùi Sơ nghĩ lại hai lần điều trị ngày hôm nay, đây là chuyện quái gì chứ? Là muốn hắn làm Bùi đại phu chữa hiếm muộn sao?

Hắn nhanh chóng viết phương thuốc trị liệu ra, ngoại trừ dùng dược thang còn phải dùng đến phương pháp châm cứu. Nhưng đối phương lại cẩn trọng nam nữ thụ thụ bất thân đến mức cực đoan như vậy khẳng định hắn không thể tự mình đi châm cứu rồi. Hắn cũng viết phương thức châm cứu ra, bảo bọn họ tự tìm nữ đại phu đến châm cứu. Tuy rằng hiệu quả có khả năng sẽ không quá tốt, nhưng hẳn cũng sẽ không có gì đáng ngại.

Hà Hương lần này hết sức cẩn thận nhận lấy phương thuốc trên tay đối phương. Nàng ta mang tới gian bên cạnh, giao cho một nữ nhân mặc y phục màu trắng ngồi ở bên đó, dưới chân nữ tử kia còn đặt một cái hòm thuốc nhỏ: "Liễu y nữ, ngài xem toa thuốc này một chút."

Liễu Nhược Phiên cũng được người nhà Hà gia mời đến chữa bệnh. Tối hôm qua người Thiên Kim đường bọn họ cũng tới khám cho, nhưng đáng tiếc dù trải qua quá trình trị liệu nhưng bệnh tình đối phương quá mức nghiêm trọng, không hề có chuyển biến tốt, chỉ có thể cầu danh y khác.

Mà cô nương kia lại không muốn để nam đại phu trị cho, nghĩ ra biện pháp dùng sợi chỉ mỏng bắt mạch như thế. Liễu Nhược Phiên vốn cảm thấy cách này chỉ là vô ích, căn bản sẽ không tìm ra được đại phu nào có thể chẩn đoán dựa vào một sợi chỉ. Thật bất ngờ kết quả đúng lại có đại phu có thể bắt mạch thông qua sợi chỉ sao?

Nàng nhận lấy phương thuốc, nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên đó, trong lòng kinh ngạc, liên thanh hỏi: "Là Bùi đại phu trẻ tuổi trong Hồi Xuân đường sao?"

"Hình như... đúng là Hồi Xuân đường."

Liễu Nhược Phiên gật đầu, "Vậy toa thuốc này có khả thi. Đi nấu một thang trước, cho cô nương nhà ngươi uống đi. Ta sẽ dựa vào phương pháp kia châm cứu cho nàng."

Sau khi Bùi Sơ đợi bên kia xác nhận xong liền có người dâng cho hắn tám mươi lượng bạc. Một trăm lượng tiền chữa trị còn lại phải đợi cô tiểu thư Hà gia xác nhận bệnh tình chuyển biến tốt đẹp hơn mới trả cho được.

Tiền chữa trị này cũng coi như tạm được, đoán chừng là do dùng sợi chỉ bắt mạch cũng quá gây khó dễ cho người ta. Còn phần còn lại có lẽ là phí bịt miệng, không muốn người ngoài biết mình có bệnh tình như thế.

Bùi Sơ đếm đếm hôm nay liên tục được vài khoản tiền chữa trị, trong lòng nghĩ thầm đúng là thu hoạch khá dồi dào. Đương nhiên hắn cũng từng nhìn thấy người ra tay rất hào phóng, thu nhập trước đây còn hơn thế này nhiều. Điều đáng tiếc duy nhất là... số tiền này không thể đưa cho Tiết Thanh Linh được. Hắn kỳ thực rất muốn nhìn đối phương cầm bàn tính nhỏ đánh đánh, giống như con chuột lớn co rụt vào trong ổ đếm tiền.

Quan trọng hơn là để cho một kẻ phá gia chi tử như hắn cầm tiền trong tay mà không được tiêu thật khó chịu biết chừng nào. Cầm bạc trên tay muốn phỏng, mà vì muốn thú Tiết gia tiểu công tử về nhà, phỏng cũng phải cầm.