Đoàn Triết vội vàng bỏ chạy, không thèm quan tâm đằng sau.
Cái quái gì vậy? Tự mình uống say rồi cái gì cũng không nhớ rõ. Đã thế tối hôm qua còn dám "ăn đậu hũ" của ta. Nếu như nói ra chẳng khác nào bảo ta cực kỳ để ý đến chuyện đó à.
Cái quái gì vậy chứ?
Đoàn Triết nghĩ về nụ hôn đó, càng nghĩ càng tức giận. Cậu độc thân hơn 20 năm, tình sử như tờ giấy trắng, cho nên nụ hôn đó.... là nụ hôn đầu của cậu đó! Về sau làm sao có thể tìm được bạn gái nữa?
Đoàn Triết giận đến mức muốn lật bàn.
Cậu đột ngột quay lại, bước thẳng.
Bỗng nhiên có một chiếc xe đạp từ trong hẻm xông ra.
Không biết vì sao, gặp đèn đỏ lần đầu thì sẽ gặp đèn đỏ lần nữa, gặp xui lần đầu ắt sẽ có lần sau.
Đoàn Triết chính là cái tên xui xẻo như vậy đó.
Trước đây, cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ bị một chiếc xe đạp đâm bay, chỉ kém chút nữa là sẽ đạt tới trình độ biểu diễn lộn ngược ra sau của Thomas.
Cái quái gì vậy? Chạy xe đạp kiểu gì mà như phóng một chiếc McLaren thế, bị ma dí hay gì?
"Này, anh..."
Đoàn Triết còn chưa nói xong, người kia chỉ nhìn cậu một cái, rồi nghênh ngang rời đi.
"Này..."
Dưới chân truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, còn có cảm giác có nước chảy xuống từ chân cậu, trong gió lạnh, vì lạnh mà tê rần. Đoàn Triết nhất thời cảm giác cái chân này đã không còn thuộc về mình nữa rồi.
Là ai vậy?
Đoàn Triết muốn cố gắng đứng lên, nhưng chân cậu có lẽ thực sự không thuộc về cơ thể nữa, cử động hoàn toàn không theo ý muốn.
Đoàn Triết trong lòng cảm thấy bất bình, cảm giác muốn khóc.
Khóc cái rắm! Đàn ông đàn ang gì động một chút là khóc vậy!
Đoàn Triết vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tô Dương đang đứng ở phía đối diện.
Hắn đã ở đây từ lúc nào?
Hắn đứng ở đó làm gì?
Vì sao lại có cảm giác mất mặt trước hắn thế này?
Đoàn Triết nhìn Tô Dương, vẻ mặt hoàn toàn thất thố, người kia giống như không có ý định giúp cậu.
Này, cậu có thể giúp tôi không?
Không giúp.
Kỳ thật, Tô- phúc hắc, lạt mềm buộc chặt- Dương đang chờ Đoàn Triết nói, ngạo kiều thật khó dỗ, đành phải chịu đựng một chút.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, một lát sau, Đoàn Triết không còn cách nào khác đành phải nói: "Cái đó... người anh em à, giúp tôi một chút nha?"
"Vậy có thù lao gì không?"- Tô Dương cười hỏi.
Còn muốn thù lao sao?! Đoàn Triết đột nhiên cảm thấy hối hận khi mở miệng.
Mày không thể là thanh niên của xã hội chủ nghĩa trong thời đại mới sao? Làm như vậy làm sao có thể kế thừa tư tưởng Mác- Lênin và kiến tạo nên một Trung Quốc với chủ nghĩa xã hội mới? Xây dựng nên quê hương xinh đẹp?
"Coi như tôi nợ cậu, cậu giúp tôi đứng lên trước đã."
"Được thôi."- Tô Dương sảng khoái mà đáp ứng.
Cái tên này chắc chắn là cố ý!
Tô Dương đỡ Đoàn Triết đến ghế đá bên cạnh, ngồi xổm xuống, bóp chân Đoàn Triết một chút. Đoàn Triết đau đến nhe răng trợn mắt.
"Đau lắm à?"- Tô Dương nhẹ giọng hỏi.
"Vớ vẩn"- Đoàn Triết hít sâu một hơi.
"Chắc là bị gãy xương rồi"- Sắc mặt Tô Dương có chút không ổn.
Hắn dừng một chiếc xe lại, đỡ Đoàn Triết lên xe, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng và dịu dàng hơn rất nhiều.
"Đến bệnh viện trung ương."
*
Lúc này các bác sĩ gần như đã tan làm, Tô Dương đưa Đoàn Triết đến phòng khám gấp.
Lúc Tô Dương đỡ Đoàn Triết đến trước mặt bác sĩ, Đoàn Triết mới nhận ra tên này có việc gì mà phải vội vàng dữ, như đang chăm sóc cho mình vậy.
"Xắn quần lên đi."- Tô Dương ngồi xổm xuống, muốn xem vết thương của cậu.
Đoàn Triết một hơi xắn quần lên đến đầu gối. Chân của Đoàn Triết rất trắng, mịn màng và thanh tú, trên bắp chân còn có một vết sẹo đã đóng vảy lớn bằng móng tay. Đầu gối bị rách da, máu chảy xuống bắp chân, trông thật quyến rũ.
Tô Dương nhìn chằm chằm vào chân của Đoàn Triết, trầm mặc không lên tiếng.
Đoàn Triết bị nhìn đến không thoải mái nên ngượng ngùng mà rút chân lại: "Nhìn cái quái gì vậy?"
"Khụ, không có gì."- Tô Dương mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Lúc này, bác sĩ đến phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, Tô Dương lập tức đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Bác sĩ ngồi xổm xuống xem xét, lấy một ít thuốc bôi cho Đoàn Triết.
"Bác sĩ, có sao không ạ?"- Tô Dương hỏi.
"Không có chuyện gì, chỉ cần bó chặt bắp chân trong một tuần là có thể lành lại."
Đoàn Triết thở phào nhẹ nhõm, mới nãy Tô Dương còn nói rất nghiêm trọng doạ cậu hết hồn.
"Chỉ cần kê một ít thuốc là được. Về nhà nghỉ ngơi hai ngày, trong khoảng thời gian này, việc di chuyển sẽ có phần bất tiện, người bên cạnh cậu là bạn học sao? Nhờ cậu ấy chăm sóc cậu nhiều một chút."- Bác sĩ đưa đơn cho Đoàn Triết.
"Cô ơi, chúng cháu không phải là bạn học."- Tô Dương vẻ mặt không vui.
Bác sĩ dùng ánh mắt sắc bén qua cặp kính nhìn thẳng vào Tô Dương: "Không đúng, các cậu là bạn cùng tuổi mà? Cùng học chung một trường à? Bạn bè đồng trang lứa phải nên giúp đỡ lẫn nhau, cậu như thế này làm sao có thể là thanh niên của chủ nghĩa xã hội thời đại mới? Cậu như vậy thì làm sao có thể kế thừa tư tưởng của Mác- Lênin, xây dựng Trung Hoa theo chủ nghĩa xã hội mới? Tạo nên quê hương tươi đẹp..."
Tô Dương không thể nói nên lời.
Đoàn Triết vốn định nói không cần phiền hắn, nhưng chợt nhớ đến bạn cùng phòng của cậu ăn cây táo rào cây sung, suốt ngày chỉ lo bạn gái mà bỏ quên bạn bè, cả ngày không thấy tăm hơi đâu. Tô Dương đã giúp cậu nhiều như vậy, thêm một chút nữa cũng không chết ai.
Cùng lắm thì việc mày lưu manh đùa giỡn tao sẽ được bỏ qua.
Đoàn Triết vung tay, ban thưởng cho Tô Dương sự tha thứ quý giá của cậu.
Tô Dương khó xử mà nhìn Đoàn Triết, Đoàn Triết đáng thương mà nhìn hắn, bộ dáng như cầu được nhặt về.
Ngay lập tức liền chạm đến tim Tô Dương: "Được... Được thôi."
Đoàn Triết vui vẻ theo Tô Dương rời đi.
*
"Không! Tôi không vào!"- Đoàn Triết đóng sầm cửa lại, muốn đánh chết Tô Dương đang kéo cậu.
"Không phải cậu muốn được chăm sóc sao?"- Tô Dương không dám kéo Đoàn Triết quá mạnh.
"Tôi chỉ muốn về kí túc xá ngủ một giấc thật ngon."- Đoàn Triết thề sống chết không từ.
Ký ức về lần bị cưỡng hôn đêm đó dần hiện lên trước mắt.
Vì bố bận đi công tác nên không có ai ở nhà, còn người anh em chung kí túc đang ở thời kì phản nghịch giai đoạn cuối nên bận mải mê yêu đương cùng cô em gái nào đó trên mạng. Vì vậy ta chỉ định ăn ké tên này thôi mà sao lại thành ở ké nơi này luôn rồi!
"Hiện tại kí túc xá đã đóng cửa rồi, mà cậu hiện tại cũng không thể trèo tường vào được."- Tô Dương bất lực nói.
Mày không thể nhấc chân ta lên?
Đoàn Triết phẫn nộ, cuối cùng cũng bị Tô Dương kéo vào cửa.
Đoàn Triết còn chưa kịp nhìn rõ bài trí trong nhà Tô Dương thì đã bị một cục lông mềm mại nhào vào lồng ngực.
Thứ gì đây?
Đoàn Triết suýt không giữ được bình tĩnh thì mới phát hiện ra đó là một chú chó Corgi.
Nhỏ vậy, thành niên chưa thế?
"Đậu Đậu, xuống mau, cậu ấy ôm không được."- Tô Dương ôm chú chó Corgi xuống dưới.
"Gâu!"
Mày nói ai ôm không được?
Đoàn Triết nhìn Tô Dương.
Tô Dương dường như không nhìn ra sát khí của Đoàn Triết, nhẹ nhàng cười nói: "Đói bụng không? Cậu chờ một chút đi."
Tô Dương mà không nói thì cậu cũng không để ý, quả thực Đoàn Triết hiện tại đang đói bụng. Từ chiều đến giờ bọn họ vẫn chưa ăn gì cả.
Đoàn Triết ngồi trên ghế sô pha chơi đùa với cún đợi Tô Dương. Căn hộ này nhìn như chỉ có mình hắn sống, cùng là sinh viên với nhau, tại sao tên này không chỉ được nhận thực tập ở công ty mà còn có cả căn hộ riêng?
Chủ tịch của hội sinh viên Bắc Đại bị đả kích nặng nề.
*
*
Đoàn Triết bị Tô Dương đánh thức.
"Này, dậy đi."
Đoàn Triết dụi dụi mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tô Dương.
Chết tiệt.
Đoàn Triết lập tức nhảy dựng lên, liền bị Tô Dương ấn xuống.
"Cẩn thận chân."- Tô Dương thuận tay ấn vào vai Đoàn Triết, "Cậu sao vậy?"
"Không... không có chuyện gì."- Đoàn Triết đứng thẳng.
Trong nháy mắt kia, cậu suýt chút nữa đã hôn Tô Dương rồi.
"Vậy thì ăn cơm trước đi."- Tô Dương cẩn thận giúp cậu đặt bữa tối lên bàn cà phê trước sô pha.
Là cơm chiên dứa.
Đoàn Triết vừa nhìn thấy, hai mắt liền sáng lên, tất cả ngượng ngùng đều vứt ra sau đầu, mây mù tan biến.