Ta ở Bắc Đại đánh nhau với Thanh Hoa

Chương 27: Ngoại Truyện 11: Thẩm Lâm




Hương nước chanh nồng nàn giữa cái nắng thiêu đốt, chàng trai ném trái bóng cuối cùng vào rổ. Một giây im ắng trôi qua, "Chúc mừng trường y đã giành được chức vô địch giải đấu bóng rổ này!", là tiếng reo hò của vô số người tụ tập lại.

"AAAAAAAAA! Thẩm Lâm!"

"Thẩm Lâm đẹp trai quá!"

"Thẩm Lâm aaaaaaa! Thật đáng kinh ngạc!!"

Thẩm Lâm cảm ơn về chiếc khăn của người bạn cùng lớp.

"Thẩm Lâm vừa rồi ném quả 3 điểm trông thật đẹp trai."- Bạn học không khỏi khen ngợi.

"Cảm ơn." Thẩm Lâm mỉm cười, đôi mắt đào hoa như ẩn chứa ý cười không dứt.

"Thẩm Lâm, có muốn cùng ăn tối không?"- Đội trưởng hỏi.

Thẩm Lâm nhận lấy lon soda đội trưởng đưa cho, nói: "Cảm ơn nhưng không đâu, có người đang đợi ở nhà."

Sau khi Thẩm Lâm nói lời xin lỗi, cậu liền cầm khăn trùm đầu và rời đi không ngoảnh lại.

"Thẩm Lâm đã đi chưa?"- Một trong những người đồng đội hỏi.

"Rồi, có người đang ở nhà đợi nó."

"Ở nhà? Không phải nhà nó ở ngoại thành sao? Là bạn gái của nó hả?"

"Chắc vậy."

Ánh chiều tà vô cùng nhẹ nhàng, dát trên mặt người đàn ông một lớp ánh vàng. Khuôn mặt của người đó rất thanh tú, giống như một con búp bê ở bên cửa sổ, nhưng bức tranh trước mặt lại đối nghịch với dáng vẻ của anh ta. Nét vẽ đậm nét hoang dã đang phác thảo một tòa lâu đài cổ kính, tựa như mọi thứ đều chìm vào bóng tối.

"Anh ơi!"- Cánh cửa phía sau mở ra như không ảnh hưởng gì đến người đàn ông nọ, anh ta dường như vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Thẩm Lâm đi ra sau lưng Trần Thanh, vòng tay qua cổ anh, nhìn bức tranh trước mắt mà sửng sờ.

"Anh ơi, anh đang vẽ vườn bách thảo ở ngoại ô phía nam kia à?"- Thẩm Lâm hỏi, thật ra nếu là người khác vẽ, cậu sẽ không nhận ra đó là vườn Bách Thảo.

Trần Thanh "Ừm" một tiếng, sau khi hoàn thành xong nét vẽ cuối cùng, cả người mới thả lỏng ra.

"À Thẩm Lâm, em về rồi."- Giọng anh nhẹ nhàng, như bay vào lòng người.

Thẩm Lâm tựa cằm vào vai Trần Thanh không nhúc nhích, Trần Thanh cũng để cậu làm nũng như một đứa trẻ hư.

Một lúc sau, Thẩm Lâm hỏi: "Anh à, tối nay anh muốn ăn gì? Em làm cho."

"Tối nay đi ăn ngoài đi, không phải hôm nay em thắng sao?"- Trần Thanh hỏi.

"Thật á?"- Hai mắt Thẩm Lâm sáng lên, hệt như một chú thỏ nhỏ đầy chờ mong.

Trần Thanh không nhịn được cười vỗ một cái lên đầu chú thỏ nhỏ, thằng nhóc này thật quá dễ dàng thoả mãn.

Trần Thanh và Thẩm Lâm gặp nhau vào một ngày hè. Khi đó Trần Thanh bảy tuổi còn Thẩm Lâm mới lên năm.

Mẹ anh giới thiệu: "Trần Thanh, đây là con của dì Vương, từ nay về sau đó sẽ là em trai con."

Năm đó, hoa lài lặng lẽ nở, Trần Thanh và Thẩm Lâm đã gặp nhau vào mùa hè năm đó.

Năm sau, Thẩm Lâm vào tiểu học. Thằng nhóc này luôn dồi dào tinh lực, cảm giác như nó tới trường không phải để học, mà là để bình định trường học.

Lần đầu tiên đánh nhau thì Trần Thanh tới dọn dẹp. Thẩm Lâm vừa nhìn thấy Trần Thanh liền không kìm được mà khóc lớn, như chịu nỗi ấm ức không nguôi.

Lên cấp hai, Thẩm Lâm cũng biết tự kiềm chế bản thân, nhưng thành tích không được tốt cho lắm. Trước ngày thi chuyển cấp, Trần Thanh vẫn luôn phụ đạo cho cậu, vì vậy cậu mới vừa đủ điểm đậu.

Ở trung học, nam sinh bắt đầu dậy thì, ngày càng đẹp trai hơn và có nhiều người theo đuổi hơn. Trần Thanh nghe nói, Thẩm Lâm có một người bạn gái nhưng năm đó anh đang bận chuẩn bị cho kỳ thi đại học của mình nên đã không hỏi.

Khi Trần Thanh vào đại học, mối quan hệ giữa hai người họ dường như bị xa cách, có lẽ Thẩm Lâm đã đổi bạn gái rồi.

Sau đó Trần Thanh đi du học, học ngành mỹ thuật mà anh yêu thích nhất. Có lẽ bằng cách này, anh mới có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng mình.

Rồi anh trở về Trung Quốc và gặp lại Thẩm Lâm.

"Anh ơi, anh đang nghĩ gì vậy?"- Giọng của Thẩm Lâm kéo dòng suy nghĩ của anh trở lại.

"À, không có gì."- Trần Thanh cười, "Đây là nhà hàng Trung Quốc mới mở, em cứ gọi món tuỳ thích."

"Anh còn không biết em thích ăn gì sao?"- Khoé mắt Thẩm Lâm cong cong, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.

Trần Thanh bất lực lắc đầu gọi vài món trong thực đơn.

Gặp lại Thẩm Lâm, Trần Thanh rất ngạc nhiên. Thằng nhóc năm nào giờ đã trưởng thành, dần trở nên nam tính hơn, không giống như trong trí nhớ của anh. Thằng nhóc thô tục chuyên đánh nhau năm đó dường như đã biến mất.

Nhưng tiếng gọi "Anh ơi" của Thẩm Lâm đã đập tan suy nghĩ của anh. Thằng nhóc đó vẫn như thế, cậu bé mà anh nhớ về vẫn ở đó.

Họ dọn đến ở cùng nhau. Với danh nghĩa là anh em, mọi thứ dường như đã đi vào nề nếp, vô cùng bình thường.

Cảm xúc nhiều năm bị đè nén trong lòng. Có vẻ chuyện này cũng không tệ, chỉ cần nhìn Thẩm Lâm thế nãy cũng ổn rồi.

Mối quan hệ tưởng như bình thường này cuối cùng cũng tan vỡ. Đó là vào một đêm Thẩm Lâm say rượu, được vài bạn học nam và nữ đưa về.

Trần Thanh nhíu mày nhìn Thẩm Lâm uống say không còn biết trời trăng gì, còn cô bạn gái bên cạnh chân tay luống cuống nhìn anh.

"Em là bạn gái của nó?"- Trần Thanh hỏi.

Cô gái nhỏ do dự, nhưng vẫn gật đầu.

Không hiểu sao trong lòng như có ngọn lửa rực lên. Trần Thanh cố nén cơn lửa giận trong lòng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể nói: "Vậy em về trước đi, ở đây có anh lo liệu rồi.

Thẩm Lâm uống say như ấn phải công tắc gì đó, vô cùng nghịch ngợm. Quãng đường từ phòng khách đến phòng tắm đều loay hoay không thôi.

Khi Trần Thanh vất vả cởi áo sơ mi của mình, Thẩm Lâm mở mắt ra, mơ màng nhìn anh, trong miệng lẩm bẩm tiếng "Anh."

Trần Thanh cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Thẩm Lâm có chút bất thường, định hỏi gì đó nhưng lời nói lại bị anh nuốt lại xuống bụng.

Thẩm Lâm hôn anh.

Ngạc nhiên, bất ngờ và xen lẫn một chút vui mừng.

"Thẩm Lâm... em..."

"Anh à, em muốn anh."

Câu nói này hoàn toàn đánh gục lý trí của anh. Mọi thứ dường như vượt khỏi tầm kiểm soát của não bộ. Bọn họ giằng xé nhau trên giường, giống như hai dã thú, bốc đồng, mãnh liệt...

Cuối cùng sự thật của ngày hôm đó là Thẩm Lâm bị bỏ thuốc. Nếu không có Trần Thanh thì đêm ấy nhân vật chính kia sẽ là cô gái nhỏ nọ.

Sau đêm đó, Trần Thanh không bao giờ về nhà. Anh luôn ở mãi phòng làm việc vì không biết phải đối mặt với Thẩm Lâm như thế nào.

Mãi cho đến một tháng sau, vào thời điểm chuyển mùa, Trần Thanh không có quần áo, anh tính toán khi nào Thẩm Lâm không có mặt ở nhà mới định về nhà một chuyến.

Anh lấy quần áo xong chuẩn bị ra ngoài thì số phận giống như đang trêu ngươi con người, anh tình cờ gặp được Thẩm Lâm đang trở về nhà.

"Anh ơi."- Giọng nói Thẩm Lâm có chút khàn khàn, đáy mắt có chút hơi xanh.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lâm, Trần Thanh hoảng sợ.

"Anh ơi, anh đi đâu vậy?"- Thẩm Lâm hỏi.

"Anh..."- Trần Thanh nhất thời không trả lời được, vừa định xoay người rời đi, nhưng lại bị Thẩm Lâm chặn lại.

Thẩm Lâm mạnh đến mức Trần Thanh không thể thoát ra được, nhưng anh vẫn cố gắng dãy ra.

Thẩm Lâm có chút khó chịu, dùng sức kéo Trần Thành vào lòng: "Lại muốn trốn?"

"Anh xin lỗi, anh..."- Trần Thanh còn chưa kịp nói xong đã bị Thẩm Lâm cắt ngang.

"Anh xin lỗi chuyện gì? Anh có lỗi vì đã làm tình với em trai mình?"- Thẩm Lâm hỏi, ôm đầu Trần Thanh, cố gắng làm cho anh ta nhìn thẳng vào mình. Nhưng Trần Thanh vẫn tránh ánh mắt của cậu.

"Anh đúng là đồ nhát gan."- Thẩm Lâm nói, "Thừa nhận rằng anh thích em khó lắm sao?"

Trần Thanh kinh ngạc nhìn cậu, tất cả sự chú ý đều dồn vào nụ hôn của Thẩm Lâm.

Không cần đến sự kích thích của rượu, cũng không có sự duy trì của thuốc, cậu thận trọng tiến lại gần như đang nhấm nháp lấy hương thơm cuối cùng trên đời.

Cuối cùng Trần Thanh nghe rõ:

"Anh ơi, em thích anh, đã từ rất lâu rồi."

"Anh à, em thấy anh bây giờ rất thích ngây người ra nha."- Thẩm Lâm nghiêm túc nói.

Trần Thanh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Làm gì có."

"Em đã thấy anh ngẩn ngơ tới hai lần rồi."

"Không có."- Trần Thanh mím môi, "Ăn xong rồi thì đi thôi."

Thẩm Lâm đi theo Trần Thanh, thừa lúc không có ai chú ý liền lén lút nắm lấy bàn tay kia. Trần Thanh cảm nhận được điều đó, ngoại trừ hơi giật mình theo bản năng thì cũng không bỏ tay ra.

"Cạch"- Cánh cửa bị đẩy ra. Thẩm Lâm sững sờ khi nhìn thấy người đi tới.

"Hở? Thẩm Lâm?"- Giọng điệu giống như bạn học của Thẩm Lâm.

"A, tiểu Phương, trùng hợp thế."

"Đây là anh trai cậu hả?"- Người bạn cùng lớp hỏi.

Trần Thanh mặt không biến sắc rút tay về, nhưng hành động này lại đánh mạnh vào lòng Thẩm Lâm.

Thẩm Lâm liếc nhìn Trần Thanh, ngập ngừng một chút: "À... không, là bạn tra..."

Trần Thanh nhéo cậu đầy hung dữ.

Thẩm Lâm lập tức nói: "Đúng rồi, là anh của tôi."

"Hửm, vậy thôi, cậu vừa ăn xong à? Tụi tôi đi trước, gặp lại sau, bye nha."

"Bye."

Trên đường về, họ không nói gì với nhau đến khi về đến nhà.

Mối quan hệ của họ giống như loài hoa thảo, không bao giờ nhìn thấy mặt trời (1).

(1) Vào ban ngày, hoa anh thảo chỉ vươn ra những búp nhỏ, còn về đêm, đoá hoa này mới rực nở. Với đặc tính chỉ nở vào ban đêm, hoa anh thảo được coi là biểu tượng cho tình yêu lặng thầm.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Lâm phá lệ lần đầu tiên ngượng ngùng: "Mẹ bảo ngày mai chúng ta trở về."

Trần Thanh ngạc nhiên một hồi, sau đó đồng ý: "Ừ."

Thẩm Lâm mím môi nói: "Anh ơi, em xin lỗi." Xin lỗi vì đã nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.

"Ừm."- Trần Thanh ậm ừ. Anh không có ý trách Thẩm Lâm, chỉ là có chút không bằng lòng.

"Anh, anh đã tha thứ cho em chưa?"- Hai mắt thỏ con phát sáng nhìn anh trai của mình.

Trần Thanh thở dài sờ đầu thỏ nhỏ: "Được rồi, anh không trách em, đi ngủ đi."

"Em muốn ngủ với anh!"

Thẩm Lâm và Trần Thanh cùng về nhà, mẹ của Trần Thanh và mẹ của Thẩm Lâm đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, còn hai ông ba thì đang trò chuyện trong phòng khách.

Thẩm Lâm vừa về đến nhà liền cảm thán: "Thơm quá!"

"Mẹ biết mi thích món này mà."- Mẹ Thẩm Lâm mỉm cười.

"Con cảm ơn mẹ."- Thẩm Lâm chạy đến bên mẹ, hành động như một đứa trẻ bị chiều hư.

"Con về rồi à?"- Ba Trần Thanh nhìn con trai cười.

"Dạ."- Trần Thanh cười dịu dàng.

"Công việc của con dạo này thế nào? Có chăm sóc tốt cho em trai không?"- Ba Trần Thanh hỏi.

"Dạ tốt."- Trần Thanh đáp. Ở bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng mẹ Thẩm Lâm đang mắng cậu: "Mi có thể học hỏi người anh trai Trần Thanh của mi được không?"

Trên bàn ăn, Thẩm Lâm ngồi đối diện với Trần Thanh, chân cậu thỉnh thoảng như vô tình như cố ý chạm vào chân Trần Thanh.

"Trần Thanh, con đã già đầu rồi, chừng nào mới chịu tìm bạn gái?"

"Con không có nhu cầu đâu mẹ."- Trần Thanh nói, "Hiện tại con chưa muốn kết hôn vội."

"Nếu bây giờ không chịu kết hôn thì sau này không tìm được đâu."- Mẹ Trần Thanh nói.

"Thật sự không vội mà. Hiện giờ con đang rất tốt."- Trần Thanh có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của người đối diện lúc này không tốt.

"Tiểu Lâm thì sao? Con đi học có yêu đương gì không?"- Mẹ Trần Thanh lần nữa quay qua trêu chọc Thẩm Lâm.

"Dạ có."- Thẩm Lâm nói.

Trần Thanh giật mình, không nhịn được mà đá cậu một cái.

Thẩm Lâm khó chịu thu chân lại, sau đó nói: "Quan hệ tốt lắm, cảm ơn dì đã quan tâm."

Mối quan hệ của chúng ta đáng xấu hổ như vậy sao?

Thẩm Lâm nhìn Trần Thanh, Trần Thanh lại tránh ánh mắt của cậu, vờ như không nhìn thấy.

Tim anh đập rộn ràng.

Sau khi về đến nhà, bọn họ lại lâm vào trạng thái xấu hổ.

"Anh, lần tới chúng ta sẽ chính thức ra mắt với ba mẹ không?"- Thẩm Lâm hỏi.

Câu hỏi này như đánh thức người từ trong giấc mộng, đặc biệt là Trần Thanh.

Quan hệ của chúng ta có thể công khai sao?

Điều gì sẽ xảy ra nếu ba mẹ phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta?

Họ sẽ thất vọng về mình?

Những người xung quanh Thẩm Lâm sẽ nghĩ gì về nó?

Phản ứng của Trần Thanh dường như cho Thần Lâm một câu trả lời. Cậu vẫn tiếp tục hỏi: "Anh không muốn sao?"

Trần Thanh im lặng, anh không dám nghĩ đến hậu quả. Anh giống như kẻ đi đêm, lảo đảo đi trên con đường đầy thuỷ tinh này.

"Chúng ta sẽ nghĩ lại sau."- Trần Thanh đáp. Anh không biết hiện thực sẽ giáng cho anh một đòn như thế nào, nhưng số phận đã xiềng xích anh, kéo anh và để anh lê bước cùng với gánh nặng.

Rốt cuộc thì định mệnh đúng là thứ chó đẻ.

Hiện thực đã đập tan viễn tưởng này thành từng mảnh, khiến những mộng tưởng lãng mạn tan vỡ.

Một cô gái đã tìm đến anh với một bức ảnh. Trần Thanh nhớ cô gái này, là người đã đưa Thẩm Lâm về nhà đêm hôm đó.

Bức ảnh chụp anh và Thẩm Lâm đang hôn nhau.

Cô gái dường như muốn tới chứng thực, hai mắt đỏ bừng hỏi: "Chuyện này có thật không?"

"Ừ."- Thẩm Lâm không chút do dự đáp.

Cô gái có vẻ sợ hãi trước Thẩm Lâm. "Thảo nào đêm hôm đó...", cô gái nhìn Thẩm Lâm, "Thảo nào anh từ chối lời theo đuổi của tôi suốt thời gian qua. Hoá ra anh là gay."

"Cô muốn nói gì thì nói."- Thần Lâm lãnh đạm nói.

Cô gái vô cùng tức giận trước thái độ của Thẩm Lâm. Ả tưởng rằng nếu nắm được nhược điểm của cậu, có thể khiến cậu ở bên ả, nhưng ả không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Trước khi rời đi, ả nhìn Thẩm Lâm một cách đầy hằn học, và bỏ đi với hai chữ "ghê tởm."

Thật không ngờ, ả lại đăng tải bức ảnh lên trang web chính của trường, ngay sau đó khiến cả trường chú ý đến.

Trần Thanh sẽ không bao giờ quên được rằng, khi anh trở về nhà, mẹ anh đã thất vọng khóc nấc lên, còn ba anh thì tuyệt vọng thở dài.

Thẩm Lâm ở một nơi khác cũng không ổn, nghe nói cậu ấy còn bị đánh.

- Anh có sợ không?

Đó là tin nhắn Thẩm Lâm đã gửi cho anh.

- Em đang ở đâu?

- Em đang ở dưới nhà anh.

Trần Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thẩm Lâm đang đứng ở dưới lầu.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Thần Lâm, Trần Thanh đã rơi nước mắt sau một thời gian dài nhịn nhục và cuối cùng cũng gục ngã.

Tôi có thể chịu đựng mọi nỗi đau, nhưng tôi không thể chịu đựng được em phải chịu ấm ức.

Khi Thẩm Lâm đi học trở lại, câu chuyện đã bị truyền đi rất xa. Mọi người đều biết rằng hotboy của Viện Kiến trúc là đồ đồng tính luyến ái.

Những điều tồi tệ dường như đã được tính toán từ trước, dồn con người ta đến bờ vực thẳm.

Nhà trường đã nói chuyện với cậu rất nhiều lần, và thuyết phục cậu thôi học.

Bạn bè dần dần rời xa, những lời cay nghiệt liên tục ập đến, đả kích không ngừng.

"Đúng là một chàng trai tốt, tiếc rằng anh ấy là người đồng tính."

Không sao, cậu có anh trai cậu là được.

Tất cả những điều này đều được thu vào mắt Trần Thanh.

Đợi đến một ngày chiều nọ, Thẩm Lâm từ ngoài trở về nhà và choáng váng khi nhìn thấy chiếc vali trong phòng khách.

Cậu nhìn Trần Thanh như chờ đợi câu trả lời.

"Thẩm Lâm, anh muốn đi Pháp."- Trần Thanh nói.

"Chuyện đã bao lâu?"- Thẩm Lâm cố hết sức bình tĩnh lại.

"Hai ngày trước." Trần Thanh đáp.

"Vì cái gì?" Thẩm Lâm trong lòng có muôn vàn u sầu.

Tại sao anh không nói với em?

Tại sao anh không cùng em đối mặt với nó?

Tại sao lại rời bỏ em?

"Anh xin lỗi, Thẩm Lâm, anh..."- Trần Thanh có thể cảm nhận được nỗi buồn của Thẩm Lâm, nhưng lúc này lại thở dài trước sự bất lực.

"Anh đúng là đồ nhát gan."- Hai mắt Thẩm Lâm đỏ hoe, đây là lần thứ hai Trần Thanh nhìn thấy cậu khóc.

Trần Thanh nắm lấy hai tay Thẩm Lâm, như bắt được tia hy vọng cuối cùng. Anh muốn nói nhưng lại không biết nên nói như thế nào, giống như có một cục bông chặn ngang trong cổ họng.

Bàn tay yếu ớt trượt khỏi cánh tay Thẩm Lâm. Trong lúc tuyệt vọng, Thẩm Lâm nghe thấy Trần Thanh nói rõ ràng: "Thẩm Lâm, cứ như vậy đi."

Bản thân như từ trong cổ họng chỉ vắt ra được một chữ: "Được."

Anh dường như là được, lại như là mất, nhưng chuyện tình cảm làm gì có đúng sai? Anh tựa như đã mất cả thế giới.

Đồng tính luyến ái là có tội sao? Không có tội, chỉ có tội không thể bảo vệ được em.

Hai năm sau.

Đường phố Paris chật ních người. Có những cụ già dắt chó đi dạo trong công viên, có những cô bé đang cho chim bồ câu ăn, và cả những cặp đôi đang nắm tay nhau.

"Dạ mẹ, không sao đâu, tháng sau con về."- Giọng nói của người đàn ông quyến rũ một cách độc đáo, như thể có vô số sự dịu dàng ẩn chứa trong đó.

"Bạn gái? Thôi quên đi, con hiện tại cũng không vội kết hôn." Ngay cả lời từ chối nghe cũng có vẻ nhẹ nhàng hợp lý.

"Thẩm Lâm? Nó đến Pháp làm gì?"- Người đàn ông có chút kinh ngạc.

Ma xui quỷ khiến nào đó khiến anh ngẩng đầu lên và nhìn thấy một chàng trai đang đi ngược sáng về phía mình.

Giống như người anh ngày đêm thương nhớ.

Anh phảng phất nghe được tiếng gọi chỉ xuất hiện ở trong giống mơ, "Anh ơi".

- -----------------------------------------------------