Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 39




Giữa chiến trường đầy gió bụi, mây mù xám xịt, hai nam nhân cao lớn đối đầu nhau khai triển kĩ thuật kiếm. Mà mỗi kiếm xuất ra đều vận hết lực hòng đoạt lấy mạng đối phương.

Bụi bay mù mịt cả một khu vực rộng lớn.

Nam tử hắc y bào Vĩnh Dương một tay ôm Huyết Tử, tay kia còn phải liên tiếp đỡ kiếm của Trịnh Phi Vũ tấn công đến. Thỉnh thoảng đông một kiếm tây một kiếm giết kẻ địch xung quanh.

- Bao nhiêu đó là quá đủ cho nhường ấy năm ta gọi ngươi một tiếng “hoàng huynh”, từ lúc này ta sẽ không nương tay!

Trịnh Phi Vũ ánh mắt sắc lạnh đứng hiên ngang nhìn Vĩnh Dương vừa trúng một chưởng của hắn mà hộc máu.

- Đừng cố chấp nữa, mau buông tay đi, Vĩnh Dương!

Huyết Tử nhíu mày liễu nhìn đến nam nhân đang quyết giữ lấy nàng mặc dù đã trọng thương. Vết chém năm ngày trước là quá nặng, đến nay vẫn chưa lành hẳn.

- Nàng quan tâm ta?

Vĩnh Dương một bộ điềm tĩnh như không mỉm cười ôn nhu nhìn người trong lòng.

- Ngươi hà tất phải thế!

Huyết Tử tinh thần hỗn loạn nhưng điềm đạm khuyên ngăn.

Vĩnh Dương này nhìn bên ngoài thì đậm chất mưu mô và không từ thủ đoạn, nhưng nàng biết rõ, hắn cũng chính là như Trịnh Phi Vũ đối nàng thật tâm. Những ngày qua trong doanh trại của hắn, nàng thật không chịu ủy khuất gì. Ngay cả lúc Hoàng thái hậu muốn khó dễ đến tìm nàng sỉ nhục thì cũng bị hắn thẳng thừng, không câu nệ mà mời người rời đi khiến Thái hậu tức giận đòi tuyệt thực.

Lí do Hoàng thái hậu tìm nàng là quá rõ ràng, nhưng qua đó nàng vô tình còn biết được thêm một chuyện nữa.

Vĩnh Dương vốn có thể cứu Thập Nhất ra khỏi vương phủ của Trịnh Phi Vũ nhưng hắn đã không tiến hành. Vì như thế sẽ đánh rắn động cỏ, hắn sẽ không thuận lợi mà cướp nàng đi. Chấp nhận hi sinh Thập Nhất là chuyện mà hắn đã dự tính trước, chỉ vì cố chấp muốn giành lấy một người mãi mãi không thuộc về hắn như nàng.

Vĩnh Dương cùng lúc bị chuyện quân chuyện nhà quấn lấy, một chút cũng không thảnh thơi.

- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta không phải người tốt đâu!

Nhân lúc Trịnh Phi Vũ bận rộn giết mấy tên giặc cỏ xung quanh, Vĩnh Dương cũng chém chết một tên gần đó rồi hướng tai nàng nói nhỏ.

- Viên dược ta cho nàng uống lúc sáng không chỉ khiến nàng mất hết sức lực mà còn là một viên độc dược đúng nghĩa. Nếu không có thuốc giải, thì hôm nay ta chết nàng cũng không thể sống!

- Ngươi làm như vậy cuối cùng để nhận được điều gì? Hạnh phúc? Mãn nguyện?

- Chỉ cần có nàng thì tồn tại ở đâu cũng đều như nhau!

“Keng!”

Một đạo kình phong cực lớn kèm theo lực kiếm vô cùng mạnh mẽ bất ngờ ập đến khiến Vĩnh Dương ôm Huyết Tử bị đẩy lùi cả một đoạn. Lần này Trịnh Phi Vũ thực sự ra chiêu vô tình.

“Xoẹt!”

Thân ảnh bạch y vừa lướt qua, lòng Vĩnh Dương bất chợt lạnh buốt. Hơi ấm dễ chịu vừa còn trong vòng tay nay đã bị người thành công đoạt mất, lại chính xác nhận thêm một kiếm nữa ngay bụng.

“Hộc!”

Vĩnh Dương gập người dùng thân kiếm làm trụ đỡ, lần nữa ói máu tươi. Nhưng rất nhanh đã đứng dậy cao ngạo chùi đi vết máu trên miệng, ngước mắt nhìn đôi bạch y trước mặt với ánh mắt tràn đầy căm hận.

Bên kia, Trịnh Phi Vũ vui mừng khôn siết ôm chặt thân hình đã bao nhiêu ngày nhung nhớ đến phát điên. Tuy nhiên hoàn cảnh bây giờ không cho phép hắn thể hiện tình cảm, đành nghiến răng gọi một tiếng:

- Đinh Nhân Sâm!

Thân ảnh sam áo nhiều màu từ đâu nhanh như gió đã xuất hiện, nhìn thấy Huyết Tử ánh mắt sáng rỡ.

- Bảo an nàng tốt! Nàng hiện trúng độc, ngươi nhanh nhanh bắt mạch!

Trịnh Phi Vũ nói rồi tin tưởng giao Huyết Tử lại cho Đinh Nhân Sâm, muốn hắn mau chóng mang nàng về giải độc. Thế nhưng, giữa chiến trận loạn lạc như thế này đến thì dễ, đi khó ngàn lần, kẻ địch đầy rẫy khiến Đinh Nhân Sâm dù cố gắng vẫn không thể vượt qua.

Đằng sau, Trịnh Phi Vũ và Vĩnh Dương thực sự quyết đấu trận đấu sinh tử. Xoay một vòng, cả hai đồng loạt đã chém trúng đối phương một kiếm. Ngay sau đó liền nhún chân tung cước mạnh mẽ, bụi bay mù, áo choàng chũng bị khí tức ở chân đối phương thổi bay về sau. Nhưng thể lực bây giờ đã khác, Trịnh Phi Vũ vẫn là người chiếm thế thượng phong, khinh công bay lên rồi bất ngờ vút kiếm chém xuống. Vĩnh Dương bên dưới đỡ được, hai thanh kim loại chạm vào nhau phát ra âm thanh chói tai. Nhưng lực kiếm của Trịnh Phi vũ quá mạnh khiến Vĩnh Dương phải khụy một chân xuống đất, một lúc vận lực mới có thể đẩy kiếm phía trên ra.

Ngay lúc đó, Vĩnh Dương lại lần nữa trúng đòn, nhận một cú đá quá lực của Trịnh Phi Vũ lên ngực.

Nhân cơ hội chiếm thế hơn, Trịnh Phi Vũ ra đòn chí mạng, một kiếm đâm ngay bụng của người mà bao năm qua hắn vẫn gọi “Tam hoàng huynh!”.

- Tam vương gia vong mạng rồi, mau rút quân!

Lời nói không biết từ nơi đâu vang đến nhưng rõ ràng và rành mạch vô cùng. Đám quân phản loạn nghe thấy liền như rắn mất đầu bỏ chạy tán loạn.

- Ta muốn quay lại!

Huyết Tử dứt khoát nói với Đinh Nhân Sâm.

- Không được, nàng hiện trúng độc không thể chần chừ!

- Mau đến đó!

Bị Huyết Tử khuất phục, Đinh Nhân Sâm vẫn là mang nàng trở lại nơi Trịnh Phi Vũ cùng Vĩnh Dương.

Gió lạnh thổi lùa từng cơn cuốn tung bụi mù, quất vào mặt người đến bỏng rát.

Quân phản loạn bỏ chạy, quân triều đình truy đuổi, chân thành một khắc trước còn nhiễu loạn tiếng la hét, tiếng xung phong tiến lên, tiếng gươm đao kịch liệt chạm vào nhau nay bất ngờ vắng lặng.

Dưới đất cát vàng, một nam nhân hắc y bào vẫn gắng gượng chống kiếm đứng dậy nhưng sức lực không đủ, bất lực ngã xuống. Dù máu và cát dính bẩn cả y bào nhưng gương mặt tuấn tú đến mức yêu nghiệt vẫn không bị che lấp. Vĩnh Dương nằm ngửa người nhìn lên trời cao mỉm cười khiến người khác không hề có lấy chút nào cảm giác người này đang trên đường đến gặp Phán Quan âm phủ mà là thưởng thức cảnh đẹp trời đông.

- Hừ, cuối cùng thì ta cũng bại dưới tay ngươi, Trịnh Phi Vũ!

- Đây chính là cái kết mà ngươi tạo ra! Những thứ nếu không thuộc về mình thì không nên dục tâm đoạt lấy!

Vĩnh Dương bất ngờ bật cười, thân mình hơi co rút, từ khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ tươi tô đậm cho bức tranh thê lương, ảm đạm ngày đông. Hắn nhìn đến bóng bạch y nữ tử đang tiến lại gần, muốn nói thật nhiều nhưng hơi sức không còn.

- Ta đã sai!

Hắn nhìn theo từng cử động của Huyết Tử, hắn thấy nàng đẩy Đinh Nhân Sâm ra, vô lực ngồi quỵ xuống cạnh hắn. Hắn rất vui, mỉm cười nói:

- Nàng cũng sai rồi!

Cố hít một ngụm khí, hắn yếu ớt cố gắng phát thành tiếng:

- Nàng sai khi đã cho rằng vì bản thân từ chối ta nên ta mới dốc tâm đoạt lấy, nhưng, ta thực sự, thực sự rất yêu nàng. Còn ta sai...- Vĩnh Dương bất chợt cười lạnh, nụ cười như mỉa mai chính bản thân mình- vì trong kế hoạch trước đó không hề dự đoán đến có sự xuất hiện của nàng. Ta, vốn dĩ phải lấy lòng binh sĩ, kéo họ về phía mình để làm mạnh thế lực, nhưng... Ta không lấy lòng người để giành thiên hạ mà một mực muốn giành thiên hạ để lấy lòng người, nên mới dẫn đến kết cục như hôm nay.

Một câu này của Vĩnh Dương thật sự đả kích đến Huyết Tử và khiến những người có mặt phải kinh ngạc suy ngẫm.

Đúng vậy, muốn tạo phản, điều kiện đầu tiên là phải lấy được lòng dân chúng, quan lại và các tầng lớp khác để họ tình nguyện đi theo ủng hộ. Đấy chính là “lấy lòng người để giành thiên hạ”. Thế nhưng có câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, gặp Huyết Tử tuy không thể khiến Vĩnh Dương từ bỏ cơ đồ tươi sáng mà hắn tự huyễn hoặc nhưng ý nghĩa của việc hắn làm đã khác. Hắn muốn vượt qua Trịnh Phi Vũ, muốn có quyền lực, muốn bá chủ cả giang sơn này cốt chỉ để lấy được lòng Huyết Tử nàng mà thôi.

Nói rồi hắn cong tay lấy từ trong đai áo ra một viên thuốc, hướng Huyết Tử nói:

- Đây là thuốc giải!

Huyết Tử kinh ngạc nhận lấy, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt hẳn đi.

- Tại sao ngươi...

- Cảm giác nàng sống... mà luôn day dứt khi nhớ đến ta, khiến ta hạnh phúc hơn khi thấy nàng không cam tâm chết cùng... chỉ có thế...

Tưởng như thời gian đã trôi qua thật lâu nhưng chỉ vỏn vẹn chưa đầy nửa khắc...

Vĩnh Dương chưa nói hết lời thì hơi thở cuối cùng đã vụt mất, bàn tay vừa đưa thuốc cho Huyết Tử nặng nề rơi xuống làm cuộn lên một tầng bụi.

Một cơn gió lạnh nữa lại ùa đến, che lấp đi giọt nước trong suốt như thủy bích ấm áp rơi vào lòng bàn tay thô ráp...

Mưa...