Ta Nữ Chính Biết Ngươi Nữ Phụ

Chương 13




Dạo gần đây số lần mẹ Từ Vĩ gọi điện cho cô ngày càng nhiều “hôm nay Từ Vĩ bận việc nên ngày khác con ghé Từ gia nhé”. Làm sao cô có thể không biết, Từ Vĩ “bận việc” chính là lên cơn bệnh. Sau khi dời viện cô cảm thấy tình trạng bệnh của Từ Vĩ đang dần nặng lên, dù được người nhà chăm sóc rất tốt nhưng nhìn Từ Vĩ ngày càng gầy đi, ngày càng lộ ra điểm suy yếu, mệt mỏi, nhìn mỗi lần anh phải cố uống hết đống thuốc cô cảm thấy vô cùng chua xót, khó chịu trong lòng. Đằng sau nụ cười vui vẻ thiên thần đó là những lần lên cơn bệnh đau khổ dấu cô. Thử hỏi làm sao cô không nhận ra ánh mắt mệt mỏi, tiều tụy của mẹ Từ Vĩ, làm sao cô không thấy không khí ảm đạm ở Từ gia ngày càng nhiều...

--- ------o0o---- -----

Ánh nắng chói chang mùa hè đã không còn gay gắt, những cơn mưa rào ngày càng lác đác, thay vào đó là những cơn gió thu đầu mùa. Hôm nay không khí oi bức kèm theo cả bầu trời mây ngột ngạt cũng giống như tâm trạng Lưu Phong vậy. Cô cũng cần lắm một cơn mưa giải tỏa khó chịu trong lòng.

Màn đêm buông xuống là thời điểm yên bình nhất trong ngày cũng là lúc bữa tiệc sa hoa, giàu sang bắt đầu. Bước mình vào câu lạc bộ Dark Night, đây là nơi rất thân quen với cô. Ngày xưa để giải tỏa uất hận, nỗi đau của mình Lưu Phong luôn tìm đến đây. Dark Night không giống những điểm ăn chơi khác, phong cách nơi này lấy tông đen làm chủ đạo, sang trọng, nhưng yên tĩnh đến tăm tối của những kẻ gặm nhấm cô đơn. Sẽ không có tiếng nhạc điên cuồng làm con người rơi vào cạm dỗ, buông thả bản thân mà là âm nhạc chậm rãi, tùy hứng của nghệ nhân nào đó.

Mạc Phi nhìn cô gái đang ngồi bên quầy rượu, chậm rãi nhấm nháp ly Diva Vodka, hàng mi dài che phủ đôi mắt diễm lệ, hờ hững lắng nghe bản nhạc của nghệ nhân. Lưu Phong không biết từ lúc cô bước vào đã thu hút biết bao ánh mắt say mê. Cô như một bướm đêm xinh đẹp quyễn rũ không ai dám chạm vào phá hủy sự xinh đẹp đó.

Sau khi bàn bạc với đối tác ở một nhà hàng gần đây, Mạc Phi vô tình vào Dark

Night uống vài li rượu. Đúng chỉ là vô tình ghé qua. Đã từ rất lâu rồi đây là nơi người đó hay liếm láp vết thương, đau đớn trên người. Không ai biết người đó thương tích đầy mình, người đó cũng không biết hắn luôn theo dõi, quan tâm, đau lòng vì nỗi cô đơn của cô. Cũng không biết sau mỗi lần cô say không thể đứng nổi hắn luôn là người bên cạnh, nâng đỡ bước chân cô.

Đêm nay Lưu Phong dời nơi này rất trễ. Bước ra khỏi Dark night, nhìn bóng dáng mỏng manh, xinh đẹp xiêu vẹo đi bên lề đường, Mạc Phi liền đi theo phía sau. Cô không lấy xe, từ chối những chiếc taxi đi qua và cả những lời mời gọi dụ dỗ. Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến một con đường lớn, vắng tanh không một bóng người, lâu lâu có vài chiếc siêu xe bay qua với tốc độ ánh sáng, gào thét trong gió.

Bất ngờ Lưu Phong xoay người lại, nhìn con người yên tĩnh như bóng đêm đó

- Anh không định bước lên đi cùng ư???

Mạc Phi không ngờ cô đột ngột lên tiếng vậy. Anh đi theo bóng lưng cô là một thói quen, chỉ khi nào thấy đèn ngủ phòng cô sáng lên rồi tắt hắn mới yên tâm dời đi. Nhưng hôm nay cô lại quay lại nhìn hắn

- Em không định kêu xe về ??

- Không lẽ anh lại sẽ đưa tôi về như mọi lần???

Hai người đối diện cách nhau chục mét, họ nói chuyện không lớn, nhưng là do màn đêm quá yên tĩnh.

Mạc Phi nhìn đôi mắt xinh đẹp đó – “thì ra là em biết”

- Uhm, anh dự tính như vậy...

- ....

Lưu Phong xoay người lại bước đi tiếp.

Thì một hơi ấm áp nhàn nhạt mùi bạc hà bao chùm cả người cô. Lưu Phong nhìn chiếc áo khoác đen ghi của Mạc Phi trên vai, rồi ngước nhìn qua nụ cười nhạt nhưng lan đến tận ánh mắt của người kế bên

- Nhưng anh đổi ý rồi

Cô chưa từng nói với Mạc Phi rằng

- anh cười lên như vậy rất đẹp trai

- Cám ơn, anh sẽ cố phát huy

Hai người tiếp tục bước đi tiếp trên con đường đó, nhưng đã không còn là một người cứ vô tình bước đi, một người đau lòng dõi theo.

- Cám ơn anh...

- Là anh tự nguyện.