Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

Chương 29




Đoạn Ngọc Giác hoàn toàn thắng lợi, Dịch Khanh Văn lại phải ra về trong thất bại. Trận thi đấu được bắt nguồn từ mối ân oán từ xưa giữa giống cái và á giống cái đã kết thúc. Kết cục sau cùng là điều tất cả mọi người đều muốn thấy, hiệu trưởng lúc đó còn nghĩ làm thế nào để Đoạn Ngọc Giác bỏ qua việc bắt á giống cái phải xin lỗi mọi người trước mặt toàn để quốc thì Đoạn Ngọc Giác đã đưa ra yêu cầu bỏ qua việc này. Sự độ lượng và khí phách này đến cả hiệu trưởng cũng rất là tán thưởng, cho nên khi Đoạn Ngọc Giác đưa ra ý muốn chậu ‘Hoa Lily’ kia, hiệu trưởng không chút suy nghĩ liền đồng ý, còn cười đến đặc biệt hòa ái, “Tốt, coi như lễ vật thầy tặng cho em”.

Đoạn Ngọc Giác sửng sốt một chút, sau đó trịnh trọng nói: “Cảm tạ”.

Lễ vật của trưởng bối, tất nhiên phải cảm tạ, hiệu trưởng nhìn bộ dáng trịnh trọng của Đoạn Ngọc Giác thì thiện cảm đối với cậu lại tăng lên không ít. Hiện nay hài tử lễ phép biết giữ ân tình ở trong lòng dù sao cũng không nhiều lắm, trẻ con sinh ra quá ít, cho nên mỗi hài tử đều được cưng chiều trong lòng bàn tay, đặc biệt là giống cái có nhân số thưa thớt; trường học của bọn họ cấp một chỉ có tổng cộng một lớp dành cho giống cái, còn là một lớp học nhỏ, điều này cũng đủ để thấy giống cái ít ỏi đến thế nào.

Hiệu trưởng cười đến từ ái, tự tay đem chậu ‘Hoa Lily’ kia đưa cho Đoạn Ngọc Giác, một tay nắm chặt tay Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác thân thể cứng lại một chút, sau đó lập tức thanh tĩnh lại, trưởng bối chính là cần tiểu bối thông cảm a ╮(╯_╰)╭.

Hiệu trưởng đặc biệt yêu thích Đoạn Ngọc Giác nên nguyện ý cùng cậu nói mấy câu, chủ nhiệm cấp một luôn luôn nghiêm túc cũng không khỏi nói một câu “Không tệ” với Đoạn Ngọc Giác, điều này làm cho giống cái cùng á giống cái chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của chủ nhiệm cấp kinh ngạc đình chỉ nói chuyện, cho đến khi thấy khuôn mặt của chủ nhiệm biến đen thì bọn họ mới hồi thần lại.

Hiệu trưởng cũng không quên Dịch Khanh Văn, hắn một tay cầm lấy tay Đoạn Ngọc Giác, vừa phất phất tay với Dịch Khanh Văn, nói: “ Dịch Khanh Văn đồng học nắm giữ tương đối tốt kiến thức căn bản, cho dù năng lực thực tiễn không bằng Đoạn Ngọc Giác đồng học, nhưng hắn cũng không phải không ưu tú”, hiệu trưởng cười cười, nói với tất cả giống cái và á giống cái xung quanh, “Các em cần phải học hỏi Dịch Khanh Văn đồng học càng cố gắng hơn nữa”.

“A!”

“Hiệu trưởng! Lúc này ngài còn không quên dặn dò a!”

“Mới không cần đâu!”

Tiếng cười càng lớn sắc mặt Dịch Khanh Văn càng tối đi, hắn miễn cưỡng cười cười với hiệu trưởng cùng các bạn học đang nhìn mình. Nụ cười kia thực sự là vô cùng thê thảm khiến hiệu trưởng không khỏi nhíu mày lại, thầm nghĩ đứa nhỏ này quá coi trọng thắng thua, tố chất tâm lý cũng không tốt, lại nhìn người bên cạnh đang yên lặng không quan tâm thắng thua, khuôn mặt cậu vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như vậy dù cho cuộc so tài thứ nhất cậu không thể trả lời nổi một đề tài, những tiếng trào phúng châm chọc trên khán đài cũng không thể làm cho cậu nhíu mi. Hai cuộc thi sau dù chiến thắng áp đảo thần sắc trên khuôn mặt cậu vẫn không thay đổi, thật có thể nói là hoàn toàn không coi trọng thắng thua.

Ai, hiệu trưởng trong lòng thở dài, hàng so với hàng hàng xấu hơn liền vứt bỏ, người so với người người kém hơn liền bị ghét, nhìn thiên tài Đoạn Ngọc Giác này, bất kể là năng lực hay tố chất tâm lý đều vượt qua các bạn cùng lứa, tâm lý của đứa nhỏ này thậm chí ngay cả người trưởng thành cũng không thể sánh bằng, lại nhìn đứa nhỏ được gọi là thiên tài khác, quả thật là mang một đống tật xấu.

May là, loại thiên tài này cũng chỉ có một mình Đoạn Ngọc Giác, nếu như lại nhiều thêm vài đứa, cho dù người đã có một bó tuổi như hắn cũng không nhịn được mà ghen tỵ.

Hiệu trưởng đã quên khi hắn đi học cũng được xưng là thiên tài đan dược hiếm có.

Dịch Khanh Văn đi tới, hiệu trưởng chủ động nắm chặt tay Dịch Khanh Văn, nói: “Các em đều là nhân tài số một số hai của trường học, Dịch Khanh Văn đồng học chăm chỉ khắc khổ, Đoạn Ngọc Giác đồng học thiên phú xuất chúng, tương lai của các em còn rất dài, phải tiếp tục cố gắng, nỗ lực không chỉ về tri thức, còn có tâm tính của mình”.

Câu nói này rõ ràng là nhắc nhở Dịch Khanh Văn, Dịch Khanh Văn thân thể cứng đờ, tức giận trong lòng càng sâu.

Dứt lời, hiệu trưởng cũng không cho bọn họ thời gian phản ứng, nói với hết thảy giống cái cùng á giống cái trước mặt: “Tương lai của đế quốc đều nằm trong tay các em, các em có lòng tin khiến cho đế quốc phồn vinh hưng thịnh hay không?”

“Có!” Vừa nhắc tới đế quốc, khuôn mặt đùa giỡn của mỗi một người đều trở nên đoan trang nghiêm túc, bọn họ từ nhỏ đã được giáo dục như vậy, vì bảo vệ đế quốc có thể hi sinh tất cả, mà hiện tại, hiệu trưởng nói với bọn họ ‘Tương lai của đế quốc đều nằm trong tay các em’, đây không phải là một loại tán thành hay sao?

Chỉ có sắc mặt Dịch Khanh Văn vẫn không tốt, hắn thấy tên kia được giống cái cùng á giống cái vây quanh, nhìn chủ nhiệm cấp luôn luôn nghiêm túc lạnh lùng cũng lộ ra thần sắc tán thưởng với Đoạn Ngọc Giác, nhìn trên mặt lão sư cũng là tự hào và thưởng thức, lại nhìn ánh mắt từ ái của hiệu trưởng, tim của hắn giống như như bị ngàn vạn con sâu thiêu đốt, trong lòng tràn ngập điên cuồng và không cam lòng.

Là của ta! Tất cả những điều này đều phải thuộc về ta! Người thắng phải là ta! Người bây giờ được tất cả mọi người tán thưởng cũng phải là ta, là ta!!

Trong lòng lẫn lộn trăm vị, đố kị điên cuồng giống như ma quỷ bao phủ tâm hồn hắn, hủy đi hết thảy những cảm xúc tốt đẹp, mặt trái luôn ẩn sâu giống như cỏ dại từ từ sinh trưởng trong con người hắn, Dịch Khanh Văn cúi đầu, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Những thứ này đều thuộc về ta, sớm muộn cũng sẽ thuộc về ta!

Thiên phú tốt hơn ta thì thế nào? Chỉ cần ngươi biến mất, người có thiên phú tốt nhất chính là ta…

Dịch Khanh Văn nhìn Đoạn Ngọc Giác, trong con ngươi không khỏi lộ ra một tia tàn nhẫn, Đoạn Ngọc Giác cảnh giác quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo khiến Dịch Khanh Văn cả kinh, đôi mắt vẩn đục cũng xuất hiện mấy phần thanh minh.

Ta làm sao vậy, dĩ nhiên muốn giết người! Dịch Khanh Văn nỗ lực muốn xóa đi ý nghĩ vừa rồi, nhưng không biết vì sao, cái ý nghĩ đó giống như mọc rễ trong lòng hắn.

Mọi người tấp nập từ trong giả lập thoát ra, ngồi trong phòng học vẫn không ngừng thảo luận về trận đấu, có mấy giống cái tâm tình kích động còn vây quanh bên người Đoạn Ngọc Giác. Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, mấy á giống cái thần sắc xấu hổ đứng bên ngoài cửa, khiến cho phòng học trong nháy mắt tự nhiên yên tĩnh lại.

Dịch Thanh đỏ mặt, hỏi: “Xin hỏi chúng tớ có thể vào được không?”

“Xì xì…” Giống cái mặt trẻ con không chút khách khí nở nụ cười, “Không cho cậu tiến vào! Giả khách khí cái gì a, vừa nãy còn vỗ lưng tớ một cái đến bây giờ vẫn còn đau đây này!”

Nghe giống cái mặt trẻ con nói như vậy, không khí ngột ngạt trong phòng trong nháy mắt liền tan biến, Dịch Thanh không chút khách khí phất tay với những người ở sau lưng, nói: “Vào đi”, rồi quay mặt nói với giống cái mặt trẻ con, “Tớ đánh cậu đó! Có bản lĩnh thì cậu cắn lại a ~”.

Vừa nói vừa hướng hắn làm mặt quỷ, giống cái mặt trẻ con tức đến không chịu nổi, liền thật sự nhào qua, kết quả bị va vào bàn một phát, á giống cái Dịch Thanh thấy vậy liền trực tiếp tiến lên giúp đỡ hắn, giống cái mặt trẻ con liền tóm được Dịch Thanh, hai người nháo thành một đoàn, làm cho mọi người trong phòng học đều cười rộ lên, gióp phần trợ uy cho hai người bọn họ.

Vốn là lão sư còn dự định đến xem thử, kết quả là trong lớp của á giống cái không có một ai, trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng á giống cái đến nơi này gây sự, ai ngờ lại nhìn thấy giống cái cùng á giống cái đang nháo vui vẻ, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng không khỏi lộ ra tươi cười.

Tầng ngăn cách giữa giống cái và á giống cái không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, mà hiện tại lại bởi vì hài tử lạnh nhạt trước mắt này mà trở nên thân mật hơn, thật là một chuyện khiến người ta không thể tin được. Lão sư không khỏi nở nụ cười khẽ, đứa bé này là lấy mị lực của cậu để sáng tạo nên kì tích.

Lão sư không đành lòng quấy rầy khung cảnh trước mắt, không gian hài hòa như vậy tất nhiên phải lưu lại cho bọn họ, tuy rằng phòng học không lớn lắm, một ít giống cái đang ngồi trên đùi á giống cái, thân thể nhu nhược đã từng là thứ để á giống cái dùng để công kích giống cái, hiện tại chính vì đều này mà các á giống cái lại trở nên săn sóc giống cái hơn.

Quả nhiên vẫn là hài tử a, thế giới của người lớn cũng không thể ảnh hưởng tới bọn họ, hiệu trưởng nói đúng, đứa nhỏ Đoạn Ngọc Giác này chính là một cục nam châm, cho dù cậu trầm mặc ít nói, thế nhưng chỉ cần cậu lãnh lãnh đạm đạm ngồi ở chỗ đó, tất cả giống cái cùng á giống cái liền tập hợp bên cạnh cậu.

Vốn là đang chơi vui vẻ, đột nhiên truyền đến một âm thanh sắc nhọn, “Tớ không đi!”

Câu nói này liền dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người, chỉ nhìn thấy một á giống cái cái tóc màu xanh lam thân hình so với giống cái cao lớn hơn rất nhiều đang không biết làm sao đứng ở nơi đó, Dịch Khanh Văn sắc mặt không tốt, thế nhưng khi thấy mọi người đang chú ý tới bên này, vẫn là hít sâu một hơi, nỗ lực gượng cười nói: “Xin lỗi, tớ có chút không thoải mái, cậu cứ đi chơi đi, tớ không đi”.

Á giống cái kia trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn đi. Một giống cái ngồi bên cạnh Dịch Khanh Văn khinh thường nói: “Thua liền như thế này, lúc trước hãm hại Tiểu Giác, hiện tại bày cái mặt này cho ai xem?”

Đoạn Ngọc Giác bình tĩnh nói: “Đến giờ nên về nhà rồi, tớ đi trước”.

“Sao lại đi sớm như vậy?” Một giống cái kêu lên, “Không ở chơi thêm một lúc sao?”

“Tớ đói”, Đoạn Ngọc Giác thẳng thắng nói, thu thập xong cặp sách liền rời đi. “Này cậu chờ chúng tớ một chút!” Nhất thời vài giống cái cùng á giống cái liền chạy theo Đoạn Ngọc Giác, một đường giỡn giỡn cười cười đi tới cửa, Dịch Thanh đột nhiên ý vị thâm trường nói, “Nguyên lai đây chính là đói bụng a”.

Trước cửa viện, Mông Kình Nhận đang đứng đó. Dịch Thanh liền trêu chọc nói: “Đói chỗ nào a”.

Đoạn Ngọc Giác cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chỗ nào cũng đều đói”, đi được mấy bước, Mông Kình Nhận tự giác tiếp nhận cặp sách trong tay Đoạn Ngọc Giác, đem một cái hộp đưa cho Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác liếc mắt nhìn, mở hộp ra cắn một miếng, hương vị không tệ.

Thú nhân cao lớn ôn hòa nhìn giống cái gầy yếu, hình ảnh đẹp như tranh, nhìn hai người nhanh chân rời đi, mấy người Dịch Thanh nhìn thấy Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác hỗ động cho nhau, Đoạn Ngọc Giác hình như làm cái gì đó, trong mắt của thú nhân chợt lóe tia bất đắc dĩ, bộ dáng hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày. Hắn lấy ra một chiếc khăn tay lau miệng cho Đoạn Ngọc Giác, bất đắc dĩ sờ sờ đầu giống cái, giúp giống cái vuốt lại mái tóc, mềm nhẹ nói: “Ăn chậm một chút, không có ai tranh với em, đừng ăn nhiều quá, ngày hôm nay mẫu phụ có nấu canh cho em bảo ta mang đến…”

Dịch Thanh đột nhiên cảm thấy chói mù mắt!

Ban ngày tú ân ái, thực sự là hơi quá đáng!

Bất quá, hắn cũng không đành lòng quấy rối họ!