Chờ tới lúc Cận Lăng tỉnh lại, đã là chạng vạng hai ngày sau. Mở to mắt nhìn bốn phía chung quanh, chỉ thấy mình nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái, chăn gấm trên người cùng đầu giường treo sa trướng thêu tinh mỹ, có thể giúp gia đình năm nhân khẩu sống tốt qua mấy tháng, càng miễn bàn đến bài trí thoạt nhìn xa xỉ trong phòng này.
Cận Lăng chống thân ngồi dậy, động tác kinh động một người ghé sấp ngủ bên giường hắn.
” Ngô…”
Bi Liên dụi dụi mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn nhân nhi đã tỉnh phát ra một tiếng thét chói tai.
” Cận đại ca! Ngươi tỉnh rồi! Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi!”
Tận lực bồi tiếp một cái ôm nhiệt tình đến mức có thể xiết chết người.
” Cận đại ca, ngươi làm ta lo lắng gần chết!”
Bi Liên lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt.
” Ngươi biết không? Khi ta cùng Thanh Phàm đuổi tới chỗ các ngươi gặp chuyện, thấy hai người toàn thân là máu ôm nhau, ta rõ là sợ tới mức hồn cũng bay một nửa, sợ các ngươi…”
Bi Liên nói nghẹn ngào.
” Đúng rồi, Liên nhi, Mạt đâu! Hắn ở đâu?”
Cận Lăng tựa hồ nhớ tới cái gì, hoảng loạng nhấc chăn xuống giường.
” Cận đại ca! Ngươi không được lộn xộn!”
Bi Liên luống cuống tay chân ngăn cản Cận Lăng muốn xuống giường, kiên quyết ấn hắn tiếp tục nằm lại giường.
” Ca ca ta một thân kim cương bất tử, hắn chịu toàn là thương ngoài da, nhánh cây kia cũng không đâm đến chỗ hiểm, chính là mất máu quá nhiều mới hôn mê bất tỉnh. Hắn sáng nay đã tỉnh, cũng ầm ĩ muốn tới xem ngươi, nhưng đại phu nói, trên người ngươi tuy không có thương gì, nhưng trong thân thể đã bị tổn hại. Hiện tại cái ngươi cần chính là tuyệt đối tĩnh dưỡng, cho nên hai người các ngươi tạm thời không thể gặp mặt….”
Bi Liên cẩn thận giúp Cận Lăng kéo hảo chăn.
” Liên nhi, ta…”
” Cận đại ca, ta đều biết, mọi thứ ngươi làm đều vì ca ta.”
Nữ nhân rõ là nước, Cận Lăng hôm nay thật sự mở mang kiến thức.
” Nhưng ngươi trốn tránh chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta cũng tưởng ngươi đã… Ngươi không thấy, bảy năm nay mỗi ngày của đại ca ta trôi qua thế nào đâu… Cận đại ca, ngươi lần này khó khăn lắm mới trở lại, cũng đừng tái rời khỏi. Ngươi mà tái biến mất, ca ta hắn…”
” Nhưng…”
” Nga, đúng rồi, Cận đại ca, thấy ngươi tỉnh ta cũng vui mờ đầu, ngươi hẳn là đói bụng rồi! Ta đi phân phó phòng bếp chuẩn bị điểm cho ngươi, ngươi chờ nhé!”
Nói xong, Bi Liên liền hấp tấp chạy ra chuẩn bị.
” Ta nói Liên nhi, ngươi cũng nói với ta một chút…”
Nhìn bóng dáng Bi Liên, Cận Lăng không khỏi cười khổ. Nhiều năm như vậy, tính tình Bi Liên thật sự là một chút cũng chưa thay đổi!
Bất quá nghe Bi Mạt không có việc gì, quả thực làm Cận Lăng nhẹ nhàng thở ra. Nuốt vào một ngụm cháo thịt dễ tiêu Bi Liên sai người bưng tới, Cận Lăng thẹn thùng nhìn Bi Liên.
” Liên nhi, ngươi, ngươi có thể đừng chằm chằm nhìn ta được hay không…”
” Ách… Cận đại ca, ta, ta không phải cố ý…”
Bi Liên cũng có chút ngượng ngùng, bản thân là mẹ hai cái oa nhi, còn chằm chằm nhìn nam nhân đến ngẩn người, hơn nữa người này còn là người trong lòng của đại ca mình! Rõ là mất mặt chết đi được!
” Nhưng, ngươi thật sự rất đẹp! Ta, nhịn không được, nhịn không được liền….”
Ý thức được đề tài này thật sự rất xấu hổ, Cận Lăng vội vàng hỏi.
” Liên nhi, ta hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều, tuy đại phu không cho phép, nhưng ta vẫn muốn xem Bi Mạt một chút mới an tâm…”
” Không được….”
Bi Liên kiên quyết phản đối.
” Nhưng….”
Cận Lăng sốt ruột, chẳng lẽ Bi Liên có chuyện gì giấu giếm mình?
” Chính là đại phu đã ngàn vạn lần dặn dò, trong vòng ba ngày tuyệt đối không thể cho các ngươi gặp mặt! Nguyên nhân rất đơn giản, các ngươi là tiểu tình nhân đại nạn không chết, vừa thấy mặt chắc chắn sẽ nhiệt tình như lửa, càng không thể vãn hồi, hơn nữa đại ca của ta tính tình xúc động, hắn cũng sẽ không quản thương trên người mình nghiêm trọng bao nhiêu, chắc chắn sẽ cùng cùng ngươi…. Ách… Ôn tồn một phen… Đến lúc đó không chỉ là hắn phải chịu khổ, thân mình của ngươi cũng quá yếu ớt, chưa thích hợp… A…. Được yêu thương…. Cận đại ca ngươi hiểu được đúng không….”
Cái này làm mặt Cận Lăng “sáng lạn ” như chân trời ráng đỏ, hoá ra bảy năm không gặp, Bi Liên cái gì cũng chưa đổi, chính là công phu ngoài miệng biến hảo, trước kia cũng chỉ có bị nàng…
” Hảo, đừng nghĩ nhiều như vậy, hảo hảo ngủ một giấc, ba ngày thôi! Thoáng một cái qua ngay!”
Bi Liên thay Cận Lăng đắp hảo chăn, tới cửa đi ra ngoài. Cận Lăng thả lỏng khó thấy, mắt vừa nhắm thì nặng nề say ngủ.
Bi Liên ngoài cửa nhìn lén trộm cười, nàng phải đi xem tình hình Thanh Phàm bên kia thế nào, Thanh Phàm bên kia “nhiệm vụ” nặng nề hơn, muốn ngăn cản cái đại ca ngang bướng kia cũng không đơn giản như thuyết phục Cận Lăng, nàng phải đến hỗ trợ.
Đợi lâu như vậy, cũng cuối cùng chờ đến mây tan trăng sáng.
” Ta mặc kệ! Hôm nay vô luận thế nào ta cũng nhất định phải nhìn thấy Lăng!”
Bi Mạt nhịn hai ngày đã tới ranh giới hỏng mất, y rõ ràng biết Cận Lăng ở ngay bên trong Huyễn Hiên Các, nhưng chính là bị Thanh Phàm ngăn đón không cho gặp.
” Ta nói ngươi tránh ra! Bằng không đừng trách ta không để ý tình cảm huynh đệ!”
Bi Mạt dùng cánh tay bọc tầng tầng băng vải rút kiếm ra chỉa vào Sở Thanh Phàm.
Sở Thanh Phàm không khỏi cười khổ, chuyện đánh uyên ương này cũng thật không dễ làm.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, một trận gió thuận thế thổi vào, ánh mắt Bi Mạt hướng bên kia cửa nhìn lại, chỉ thấy tóc dài màu bạc lướt nhẹ trong gió.
Bang một tiếng, kiếm trong tay Bi Mạt rơi xuống đất.
Sở Thanh Phàm theo ánh mắt Bi Mạt nhìn lại, thấy Cận Lăng thẳng đứng ngược sáng cạnh cửa, ánh sáng tỏa sau lưng hắn quấn thành một vầng hào quang mê người. Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả Sở Thanh Phàm cũng nhìn ngây người.
” Mạt…”
Cận Lăng nhào vào ngực Bi Mạt, Bi Mạt gắt gao ôm thân mình gầy yếu hơi phát run kia, phảng phất như muốn đem hắn nhu tiến trong xương cốt, từng cái hôn thương tiếc dừng ở trên mặt Cận Lăng.
Sở Thanh Phàm thức thời lui ra ngoài, đồng thời còn không quên đóng cửa giúp hai người.
Liên nhi, chính nàng trông người không sát, cũng không nên trách ta bỏ của chạy lấy người…
” Ngày đó trên người đều là máu, ta rất sợ hãi, cái loại cảm giác muốn đem tim thô bạo cắt ra một nửa… Ta không muốn, ta không muốn lại…”
Tựa vào ngực Bi Mạt, tay Cận Lăng đặc biệt khó thấy chủ động ôm thắt lưng Bi Mạt.
Bi Mạt ngồi dựa vào trên giường lớn, ôm Cận Lăng trong ngực.
” Mạt, ngươi, ở đây giống như Ma Cư bảy năm trước…”
“….. Bảy năm qua, trừ ngươi ra, không ai tiến vào nơi này. Chỗ này như cấm địa trong lòng ta, không thể để bất luận kẻ nào phá hư… Trước kia ta từng một lần cho rằng ta mất đi ngươi, ta cảm thấy ít ra cũng muốn giữ lại hồi ức của chúng ta… Ngươi còn nhớ chậu hồ điệp lan ngươi muốn ta chăm sóc không? Nó ở ngay chỗ ấy, bên cạnh đoạn kiếm ngươi lưu lại bên bờ Tuyệt Tình Nhai…”
” Ngươi hảo ngốc, ngươi liền giữ nó bảy năm như vậy…”
Cận Lăng đau lòng vuốt ve mặt Bi Mạt.
” Ngươi không phải càng ngốc hơn? Lại trốn ta bảy năm… Ta cũng không biết mấy năm nay ta sống thế nào. Ta thấy hồ điệp lan liền nghĩ đến ngươi, ta tự tay chăm sóc chúng, ta luôn ảo tưởng, có phải khi đám hồ điệp lan đó nở, ngươi sẽ lại trở về…”
“Xin lỗi… Mạt…. Ta….”
Nước mắt Cận Lăng lướt qua hai má.
Bi Mạt hôn môi Cận Lăng.
“Lăng, ta chờ bảy năm, ta muốn ngươi, hiện tại muốn ngươi, cứ đợi nữa ta chắc chắn lại nổi điên!”
Cảm thấy nhiệt độ kinh người phát ra do *** trên mình Bi Mạt, nhìn ánh mắt Bi Mạt vì dục vọng mà càng lúc càng nóng rực.
“Xem ra bọn Liên nhi không cho chúng ta gặp mặt rõ là quyết định chính xác…”
“Ta… Ta biết…”
Không chỉ mặt, ngay cả cổ cùng da thịt trước ngực Cận Lăng cũng đỏ ửng mê người, càng làm cho Bi Mạt khó có thể tự kiềm chế.
“Thương thế của ngươi chưa hảo, đừng lộn xộn!”
Cận Lăng vội vàng né tránh Bi Mạt tiến công muốn đem hắn ép xuống dưới thân.
” Vậy còn không bằng ngươi giết ta đi, Lăng!”
Bi Mạt nghiến răng nghiến lợi nói.
” Ngươi nằm… Nằm…”
Đem Bi Mạt đè lại trên giường, tiếp theo chân tay lóng ngóng cởi bỏ quần áo trên người.
” Lăng, ngươi…”
” Không được nói, ngươi nói một chữ nữa, ta liền đi khỏi!”
Mặt Cận Lăng sắp hồng thấu, có trời mới biết đây chính là lần đầu tiên trong đời hắn chủ động.
Dùng nụ hôn trúc trắc hôn ngực Bi Mạt, thân mình tuyết bạch đồng dạng run rẩy vì ***.
” Trời ạ! Lăng, ngươi rõ là yêu tinh ông trời phái xuống tra tấn ta, ngươi…”
Tiếng ồm ồm thở dốc cùng rên rỉ trêu người toát khắp Lăng Vũ Cư, ngay cả hồ điệp lan ngoài phòng cũng không khỏi xấu hổ…
****************
” Thương khẩu vẫn nứt ra…”
Cận Lăng đau lòng khẽ vuốt băng vải sấm máu.
” Ta bảo ngươi đừng lộn xộn, ngươi vẫn cứ…”
Cận Lăng cũng nói không được nữa, nhưng nhớ tới kết hợp khiến người ta mặt hồng tim nổ vừa rồi, trên mặt Cận Lăng hiện lên chút nét cười mê người.
” Thấy bộ dạng vừa rồi của ngươi, thánh nhân cũng phải phát cuồng. Ta thà rằng thương khẩu vỡ ra đau chết cũng không muốn chết vì nghẹn!”
Bi Mạt hơi pha trò, tay cũng không nhàn rỗi, khảy khảy tóc bạc ướt đẫm mồ hôi của Cận Lăng.
” Mạt, có chuyện ta muốn nói với ngươi…”
Tựa như mèo con ghé sấp trước ngực Bi Mạt, Cận Lăng khẽ nói.
” Chỉ cần không phải muốn rời khỏi ta, ngươi nói gì ta cũng nghe.”
” Thương lần này của ngươi đều bởi vì ta… Đều bởi vì ta tùy hứng làm hại, ngươi… Ngươi không trách ta sao?”
Cận Lăng chua xót.
” Đồ ngốc, mạng của ta bảy năm trước sớm đã là của ngươi rồi, điểm tiểu thương ấy tính cái gì!”
Bi Mạt có phần tức giận nhéo nhéo mũi Cận Lăng.
” Mạt, xin lỗi, ta vốn không muốn đem ngươi hại thành như vậy…”
Cận Lăng bụm miệng Bi Mạt, để y nghe mình nói cho hết.
” Ta trước kia luôn trốn tránh ngươi, lúc sau dù là bị ngươi phát hiện cũng không muốn trở về cùng ngươi, thật ra bề ngoài chỉ là một nguyên nhân ta để tâm…..”
” Ngươi đừng tức giận… Bảy năm trước sau khi ta Thôi công hoán huyết cho ngươi, đích xác có ý niệm nhảy xuống Tuyệt Tình Nhai tìm chết… Lúc sau là lão tiền bối đã cứu ta, hắn hao hết chín thành công lực bức độc cho ta, tuy có thể tạm thời cứu về tánh mạng của ta, nhưng hàn độc một ngày chưa sạch, mạng của ta liền một ngày treo trên sợi tóc…”
” Ta thấy ngươi hồi tỉnh, nhìn ngươi thiếu chút nữa nhảy vực vì ta… Ta cầu lão tiền bối, cầu hắn đem ngươi đánh tỉnh, mắng tỉnh… Sau đó tiền bối nghiên cứu tạo ra thảo dược áp chế hàn độc cho ta còn thu ta làm đồ đệ truyền thụ y thuật. Năm năm sau hắn rời khỏi. Ta liền một mình….”
Cảm thấy thân thể người ôm mình cứng đờ, Cận Lăng biết Bi Mạt đau lòng vì hắn. Hắn nắm tay Bi Mạt tiếp tục nói.
” Thật ra, bảy năm nay, ta không lúc nào không nhớ tới ngươi, thậm chí ta cố ý đi đến chỗ đông người, chính là muốn nghe tin tức của ngươi. Ngươi chắc chắn thấy khó hiểu tại sao ta không đến tìm ngươi. Bởi vì ta sợ, ta sợ hàn độc này phát tác… Mỗi lần phát tác, cũng cũng tựa như đi quỷ môn quan một chuyến, ta sợ ta không thấy nổi ánh sáng ngày mai… Thật ra ta không sợ chết, nhưng ta sợ ngươi không chịu nổi…”
” Loại đau đớn sinh ly tử biệt thấu triệt nội tâm này, bảy năm trước một lần là đủ rồi…. Nếu chúng ta gặp lại, kia quả thực tựa như cho ngươi một chút hy vọng sau đó lại làm ngươi rơi vào vực sâu tuyệt vọng… Ta sợ ngươi sẽ chịu không nổi sự rời khỏi của ta… Ta sợ ngươi lại theo ta mà đi… Ta…”
” Lăng, ngươi thật ích kỷ.”
Bi Mạt tiếc thương hôn Cận Lăng trong ngực.
” Nhưng lại đáng yêu đến khiến người ta phát cuồng! Ngươi liền nhẫn tâm nhìn ta làm một cái xác không hồn trong thế giới không có ngươi? Sau đó lừa chính mình nói ta rất vui vẻ?”
” Đúng, Mạt, ta rất ích kỷ. Nếu ngươi muốn ta ở lại bên cạnh mình, ngươi phải đáp ứng ta, tuyệt đối không được chết sớm hơn ta.”
Cận Lăng chống thân ngồi dậy.
” Cho dù là một ngày, một giờ, một phút, một giây cũng không được! Loại thống khổ mất đi ái nhân ta không muốn đã trải qua nữa, ta không muốn…”
” Hảo, ta đáp ứng ngươi!”
Bi Mạt chăm chú vào Cận Lăng.
” Mạng của ta là ngươi cấp, khi nào nó kết thúc đương nhiên do ngươi quyết định! Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.”
” Gì?”
” Để ta bồi bên cạnh ngươi, để ta giữ thân thể ngươi mãi đến lúc hoàn toàn băng lãnh, sau đó để ta tự tay mai táng ngươi, cuối cùng để ta nằm bên cạnh ngươi theo ngươi mà đi!”
” Đồ ngốc! Tại sao phải như vậy…”
Mọi thứ lại trở về chỗ cũ, Cận Lăng rốt cuộc ngăn không được nước mắt tràn ngập vành mắt.
” Ta… Ta sợ ta rất nhẹ… Cuốn một cái liền bay xa…”
” Để nghe ngươi mắng ta ‘ đồ ngốc’ một lần nữa, ta sẽ liều mạng đuổi theo ngươi!”
Ánh trăng thanh sáng xuyên qua song cửa sổ, khoác trên người đôi tình nhân ôm nhau, yên lặng tặng cho họ một lời chúc phúc thượng thiên…
*************
Một tháng sau? Đại sảnh yến khách của Bi Ma sơn trang.
Trong đại sảnh truyền đến từng trận râm ran đàm đạo, đây là cuộc “rầm rộ” Bi Ma sơn trang vắng lặng nhiều năm khó gặp, thật ra đại sảnh to như vậy cũng chỉ an vị sáu người, Cận Lăng, Bi Mạt, Thanh Phàm, Bi Liên, còn có hai bảo bối lanh lợi của Thanh Phàm cùng Bi Liên, nam oa Bi Lẫm năm tuổi cùng nữ oa Sở Huyễn Y ba tuổi. Sở dĩ nói là rầm rộ, chính là do bọn người hầu trong sơn trang lần đầu tiên nghe trang chủ đại nhân sang sảng cười, còn hiếm thấy hơn chuyện nguyệt thực nữa.
Đương nhiên, Bi Lẫm thừa tự Bi gia là sự thật mặc định, vì Bi Mạt không thể vì muốn có hài tử mà mà phản bội Cận Lăng, đương nhiên trọng trách sinh hạ người thừa kế Bi Ma sơn trang liền rơi xuống đầu Bi Liên cùng Sở Thanh Phàm.
” Đại ca thật sự quá xấu! Ta đã sinh hai tiểu quỷ nghịch ngợm khiến người ta đau đầu rồi, hắn còn muốn ta sinh thêm nam oa họ Sở! Hắn rõ là không biết nữ nhân sinh hài tử có bao nhiêu vất vả! Thanh Phàm cũng thương tiếc nên không muốn ta sinh nữa, ai ngờ hắn lại tính kế gài chúng ta! Lần này hảo! Cận đại ca ngươi giúp ta báo thù! Để hắn bị trầy trụa nhiều như vậy! Rõ là đáng đời!”
Bi Liên ở trên bàn cơm hướng Cận Lăng phun ra nỗi lòng thầm kín.
” Nói như vậy, Liên nhi, ngươi có thai?”
Cận Lăng kinh hỉ hỏi.
” Ân.”
Bi Liên mắc cỡ gật gật đầu.
” Ba tháng, sau khi đại ca chạy đi tránh ta trả thù, sau đó tìm được Cận đại ca! Ca! Ta nói lần này bất kể trai hay gái đều là một lần cuối cùng! Ngươi không được tính kế chúng ta nữa.”
” Mạt, ngươi có thể nào tính kế muội muội ruột như vậy!”
Cận Lăng cũng dùng đũa gõ tượng trưng Bi Mạt một chút.
” Ta cũng không đem nó làm gì. Ta chỉ hạ trong rượu Thanh Phàm, đem họ nhốt cùng nhau.”
Bi Mạt nói xong cười ha ha.
” Là bản thân ngươi đau lòng vì Thanh Phàm khó chịu, tự mình hiến thân mà! Còn trách ta! Bất quá Thanh Phàm cũng không tệ, một buổi tối lập tức có hiệu quả!”
” Ca, ngươi!”
” Bi Mạt, ngươi!”
Vợ chồng hồng thấu mặt, đồng thời xuất thanh ngăn Bi Mạt nói tiếp.
” Hừ, nếu Cận đại ca là nữ nhân, ta thấy ca ca cũng không cam tâm làm hắn chịu loại đau khổ này!”
Bi Liên thở hồng hộc nói.
” Còn nói chúng ta lợi hại! Nếu Cận Lăng là nữ nhân, tốc độ sản xuất hài tử của các ngươi chắc chắn nhanh hơn chúng ta!”
Sở Thanh Phàm cũng nhịn không được trêu chọc hai câu, chung quy cũng không thể bị người đem làm trò cười!
” Các ngươi!”
Cận Lăng hồng thấu mặt.
” Không được nói lung tung!”
” Có nghe hay không, tẩu tử bảo các ngươi mau mau câm miệng.”
Một tràn lại một tràn cười vui truyền ra từ Bi Ma sơn trang.
Đêm hè thanh lãng, trăng tròn trên không, tinh tú có vẻ mơ hồ không rõ, vài áng mây nhạt phất qua. Ngoài Lăng Vũ Cư, trên hành lang gấp khúc điêu khắc tinh mỹ lại là Bi Mạt tựa vào lan can cùng Cận Lăng bị Bi Mạt ôm vào trong ngực.
” Mạt, ta thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc đến độ quả thực không thể tin được đây là sự thật.”
” Đồ ngốc, không chỉ là ngươi, phải là ‘ chúng ta’ đều rất hạnh phúc!”
Bi Mạt ôm chặt Cận Lăng. Tuy là giữa hè, nhưng Cận Lăng thể hàn vẫn thích nhiệt độ trên người Bi Mạt.
” Làm sao bây giờ, còn tiếp tục như vậy, ta cũng không cam tâm rời khỏi nơi này đi cầu y giả.”
Cận Lăng nhìn bóng đêm mỹ lệ thở dài.
” Hơn nữa, ta không thích cảnh ly biệt, nếu thấy nước mắt của Liên nhi cùng hai oa nhi, ta càng đi không được.”
” Vậy không cần ly biệt, chúng ta chỉ đi cầu y giả, đợi cho độc trên người ngươi giải xong, chúng ta sẽ trở lại, sau đó cả đời đều ở cùng ngươi.”
Bi Mạt hôn tới hôn lui trán Cận Lăng.
” Ý của ngươi là…”
Cận Lăng ngẩng đầu nhìn Bi Mạt…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Người hầu phụ trách quét tước Lăng Vũ Cư cầm một phong thư xông vào phòng ngủ của Bi Liên cùng Thanh Phàm, Bi Liên nhìn nội dung trong thư liền nhịn không được bổ nhào vào ngực Sở Thanh Phàm khóc lóc.
” Làm sao vậy Liên nhi, nàng đừng khóc nữa! Cẩn thận động thai khí, trong thư viết cái gì?”
” Hu hu, ca cùng Cận đại ca đi rồi, họ đi cầu y giả giải độc, họ nói không thích ly biệt, cho nên tối hôm qua liền xuất phát!”
” Hảo hảo, đừng khóc, đây là chuyện sớm hay muộn, nàng cũng mong muốn độc của Cận Lăng nhanh chóng giải hết đúng không! Nàng cần phải cầu chúc cho họ mới đúng!”
***************
Sở Thanh Phàm cùng Bi Liên ôm hai oa nhi, cùng nhau đi đến đại môn Bi Ma sơn trang, nhìn vết chân ngựa kéo về hướng phương xa, Bi Liên lại nhịn không được lặng lẽ rơi lệ.
” Cha, mẹ, đại bá cùng ca ca thanh tú còn về nữa không?”
Mắt to ngây thơ trong sáng chằm chằm nhìn Bi Liên, Sở Huyễn Y được Sở Thanh Phàm ôm vào trong ngực ngọt ngào hỏi.
” Ngốc!”
Bi Lẫm gõ đầu muội muội một cái.
” Họ đương nhiên sẽ quay lại! Đến lúc đó, ta muốn cướp lấy Lăng Lăng, không cho xú lão đầu kia ( thật ra người nó ám chỉ chính là Bi Mạt…. Đổ mồ hôi…) ăn hiếp hắn!”
” Oa oa…. Mẹ, ca ca khi dễ con!”
Bi Liên vội vàng trấn an nữ oa nhi thút thít, hung hăng gõ đầu tiểu ca ca một cái.
” Ngươi lại ăn hiếp muội muội! Cái gì mà hảo ca ca hả?”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn dần dẹp ra, tiểu quỷ vành mắt hồng hồng, Bi Liên xoa xoa đầu nó.
” Bất quá Tiểu Lẫm nói đúng, họ chắc chắn sẽ trở về!”
Chính văn hoàn