Tà Noãn Sàng Nam Nô

Chương 20: Đuổi theo




Gió lướt qua mình rất nhanh, Bi Mạt mở hai tay ra, hắn từ trước tới giờ cũng không biết hoá ra rơi xuống cực nhanh cùng tử vong sắp đối mặt có thể gây cho hắn cảm giác sung sướng như thế, chỉ cần có thể nhìn thấy Cận Lăng, trả giá gì hắn cũng không tiếc.

Lăng… Lăng…

Tâm Bi Mạt liên tục hò hét.

Bỗng nhiên một đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh Bi Mạt như tia chớp, một sức kéo cực đại lôi hắn lại, Bi Mạt tựa như một hòn đá bị ném về đỉnh Tuyệt Tình Nhai.

Phịch một tiếng hướng thụ mộc trăm năm trên vực, Bi Mạt bị bắn ngược ra sau ngã rạp trên đất, khóe miệng tràn ra máu tươi. Xem ra chấn động vừa rồi lại khiến cho thân thể hắn thương tổn thêm một bước.

” Vì… Vì sao phải cứu ta….”

Không cam lòng ngẩng đầu nhìn lão giả đứng phía trước hắn.

” Hỗn đản… Ngươi trơ mắt nhìn Lăng cứu ta… Lại không ngăn cản hắn… Hiện tại ta muốn đi tìm Lăng.. Ngươi cũng không nên ngăn cản ta…”

Bi Mạt ngọ ngoạy muốn đứng lên.

‘ Ba’

Một cái tát đánh Bi Mạt mới chống nửa thân mình dậy ngã lại trên mặt đất một lần nữa.

Bi Mạt chằm chằm nhìn người trước mắt, không cam lòng thử đứng lên một lần nữa.

‘ Ba’

Lại một cái tát hướng Bi Mạt đánh tới.

Cứ như vậy, hai người lặp lại động tác trên như máy móc, mãi đến lúc Bi Mạt vô lực không thể đứng lên mới thôi.

Bi Mạt suy sụp xoay người nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời xanh thẳm xa xa, bây giờ đã là cuối xuân, mưa phùn vẫn rả rích liên tục rốt cuộc chấm dứt, thời tiết hôm nay khó có được hứng khởi như thế, trong không khí bồng bềnh hương thơm hồ điệp lan dìu dịu.

” Lăng… Lăng của ta…”

Hai tay bịt lấy mắt, không thấy biểu tình trên mặt Bi Mạt. Hắn không muốn người khác thấy hắn thế này, dù lúc đối mặt với thi thể người nhà bị phá thành mảnh nhỏ hắn cũng không lộ ra vẻ mặt này.

” Hãy nghe ta nói xong mấy câu, nếu ngươi vẫn quyết định muốn đi chết, ta sẽ không tái ngăn cản ngươi.”

Trầm lặng thật lâu, lão giả nói.

” Thật ra mãi cho đến thời khắc cuối cùng, ta cũng không nói cho Cận Lăng phương pháp cứu ngươi. Nhưng khi ta thấy hắn vì không có cách cứu ngươi mà lựa chọn cùng ngươi chết, ta không có cách nào mới…”

” Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, Cận Lăng cứu ngươi là sự thật, độc trên người hắn dù lúc ấy có giải dược tức khắc cũng không thể cam đoan có thể hoàn toàn giải hết, huống chi đã qua gần tám ngày, ta thấy hắn lành ít dữ nhiều…”

Nước mắt liên tục tràn ra xuyên qua kẽ tay Bi Mạt, bất quá hắn chỉ lẳng lặng nghe. Con người, chỉ cần còn sống thì luôn phải đối mặt với sự thật…

” Hiện tại chảy ở trong thân thể ngươi chính là máu của hắn, mạng ngươi là do hắn đưa cho, nếu hắn nguyện ý đem sinh mệnh bản thân cho ngươi, chính là không muốn ngươi chết, muốn ngươi phải tiếp tục sống sót. Sống sót, ngươi hiểu chưa?”

Lão giả luôn luôn bình tĩnh cũng kích động lên.

” Chỉ cần hắn một ngày không đồng ý cho ngươi chết, ngươi phải thay hắn mà sống. Huống hồ trên lưng ngươi mang nhiều trách nhiệm như vậy, nếu ngươi chết, ai tới gánh thay? Là người cha mất đi nhi tử của Cận Lăng? Hay muội muội yếu ớt của ngươi? Hoặc là bằng hữu nhiều năm cùng ngươi vào sinh ra tử?”

” Ngươi thiếu hắn nhiều lắm, chờ ngươi lo xong những thứ đó, tự mà nghĩ xem muốn sống hay chết…”

Rời bỏ Bi Mạt, lão giả lưu cho hắn một không gian yên tĩnh, lão coi như là người từng trải, đương nhiên biết chữ tình này đả thương người, nhưng thế giới không thể chỉ quay vì tình yêu, sự thật chung quy vẫn là sự thật, cho thanh niên này một chút thời gian tiếp nhận kết quả tàn khốc thử xem..

Không biết qua bao nhiêu thời gian, chỉ thấy thái dương liên tục dâng lên lại liên tục hạ xuống, Bi Mạt vẫn giữ tư thế ban đầu.

Không gián đoạn, trong đầu liên tục hiện lên từng mảnh hồi ức ở cùng Cận Lăng, gặp nhau, cười vui, bi thương, sợ hãi… Vọt tới như cào núi lấp biển.

” Để ta nhớ thêm một chút đi… Lăng… Về sau những thứ đó…. Kí ức trước kia chúng ta ở cùng nhau, sẽ khóa sâu trong trí nhớ của ta, ta sợ ta lại nhớ đến, sẽ vô pháp làm theo ý nguyện của ngươi, tiếp tục sống ở trên thế giới này, ta sợ ta sẽ trốn tránh trách nhiệm trên lưng, ta sợ ta chờ không nổi lại muốn đi tìm ngươi…”

Bi Mạt chống thân thể đứng dậy, hướng dưới chân núi đi đến.

*************

Tìm được ái mã lâu ngày không thấy dưới chân núi, con ngựa này rất thông minh, vẫn trung thành canh giữ dưới chân núi chờ đợi chủ nhân trở về. Bi Mạt xoay người lên ngựa, kéo cương ngựa lại quay đầu nhìn Thương Tuệ Sơn.

” Lăng, nếu đây là ý muốn của ngươi, ta sẽ sống tiếp, bất quá đó chỉ là một cái xác không hồn thôi, ngươi đem tâm của ta mang xuống đáy Tuyệt Tình Nhai, từ nay về sau không còn chuyện gì có thể làm ta động tâm nữa…”

Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa phi nhanh như mũi tên hắc sắc, mà còn ở lại nơi đó, vẫn là từng trận hương hoa hồ điệp…

*********

” Làm như vậy thì ngươi vừa lòng?”

Lão giả quay đầu nhìn thanh niên sắc mặt tái nhợt tiều tụy.

” Khục…. Khục….”

Sau một trận ho khan đáng sợ, người trẻ tuổi khẽ nói.

” Cám ơn tiền bối, chỉ cần hắn có thể sống tiếp, thì ta đã cảm thấy mỹ mãn..”

Lão giả nhìn bóng dáng gầy yếu của người trẻ tuổi, phát ra tiếng thở dài không ai phát hiện, kết quả này chính là ngươi mong muốn sao? Hiện tại ngay cả lão nhân này cũng chưa có biện pháp xác định…

Bảy năm sau.

Vật đổi sao dời, thời gian bảy năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn nhiều, nhưng thời gian năm có thể làm một thế giới thay đổi rất lớn, cũng có thể làm một người thay đổi không ít.

Tạm thời không nói đến cái khác, đề tài mọi người đàm luận nhiều nhất chính là thiên hạ đệ nhất trang, Bi Ma sơn trang.

Đây đích thật là một kỳ tích.

Tiền thân Bi Ma sơn trang nghĩa đạo lập nghiệp, thế lực liên tục lớn mạnh, thậm chí một dạo uy hiếp đến triều đình, hoàng đế tiền triều coi như cái đinh trong mắt, từng hai lần phái binh tiêu diệt, muốn diệt trừ cấp tốc, đáng tiếc đều kết thúc thất bại.

Sau khi đập tan lần công kích thứ hai, Bi Ma Trại lại kỳ quái biến mất suốt một đoạn thời gian, trên giang hồ lại thêm một sức mạnh cường hãn lấy thương mại là chủ, Lăng Vũ sơn trang, nhanh chóng độc quyền vận chuyển đường bộ, nội hà vận tải đường thuỷ cùng hải vận, ở đại đô hoàng triều cùng các thành thị buôn bán nổi danh đều có chi nhánh, có được một loạt khách ***, tửu phóng, sòng bạc, bố trang (trang vải vóc), chiếm đoạt các đối thủ với tốc độ kinh người, độc bá nhất phương, trở thành thần thoại thời loạn lạc.

Ngay lúc hoàng đế ngu ngốc vô năng, một lòng chỉ biết cướp đoạt ức hiếp dân chúng, đối mặt các bộ lạc ngoại tộc như hổ rình mồi xâm lấn quan ngoại lại cẩu thả cầu hòa, liên tục chèn ép phái kháng chiến cùng dân đói khởi nghĩa, nhất thời dân chúng lầm than.

Những thứ đó chính là đoạn mở đầu cho việc thay đổi triều đại. Chính quyền các nơi rục rịch, ai có thể lôi kéo Lăng Vũ sơn trang thực lực mạnh mẽ, người đó có thể mượn khởi nghĩa nông dân ngồi lên ngai vàng hoàng đế.

Lăng Vũ sơn trang vẫn không có bày tỏ thái độ rõ ràng, thời khắc cuối cùng lại quyết định ủng hộ ‘ Hoàng tử điên loạn’, nhi tử thứ tư của hoàng đế tiền triều, nhất thời sức mạnh khởi nghĩa thổi quét cả nước, chỉ huy hậu trường chính là trang chủ Lăng Vũ sơn trang, một người không chút tiếng tăm, mọi người chỉ biết tên hắn là Bi Mạt.

Nội chiến nửa năm, Tứ vương tử thành công giành lấy chính quyền, thay đổi triều đại. Trên đại điển đăng cơ, tất cả mọi người tưởng tượng tân hoàng bộ dáng mất mặt. Ai ngờ tân hoàng trên đại điển chẳng những dáng vẻ đường hoàng, hơn nữa ngôn hành cử chỉ đặc biệt tự nhiên toát ra phong phạm vương giả. Uy nghiêm không để kẻ khác hoài nghi cấp cho những người từng ngờ vực tân chính quyền một đòn phủ đầu. Chỉ dùng thời gian ba năm liền cải biến hậu quả sau chiến tranh, năm thứ năm đã quốc khố dư dật, binh mã cường tráng, nhanh chóng dẹp yên các tộc quan ngoại, bản đồ được khuếch trương, nhân dân an cư lạc nghiệp.

Vì thế kỳ tích thành lập hoàng triều cường thịnh nhất sau khi náo động khởi nghĩa nông dân lần này, cũng là chuyện mọi người say sưa bàn tán nhiều nhất, trăm năm thịnh thế.

Sau khi thế cục ổn định, Lăng Vũ sơn trang đổi tên thành Bi Ma sơn trang, không chút kiêng kị hướng người ngoài tuyên cáo quá khứ của nó. Mà tên ‘ Lăng Vũ ‘ này vẫn giữ lại, trở thành tên khởi cư thất của trang chủ.

Sau khi tân chính quyền thành lập, trang chủ Bi Ma sơn trang lại cự tuyệt mọi sắc phong, nhập triều của triều đình, mọi người với chuyện này cũng suy đoán liên tục. Có người nói là hoàng đế sợ hãi thực lực Bi Ma sơn trang bành trướng quá mức, uy hiếp Bi Mạt không được tiếp nhận sắc phong, có người nói là bởi vì Bi Mạt không có tâm tham dự chính sự, không muốn vào triều làm quan…

Nhưng vô luận thế nào, Bi Ma sơn trang đích thực là thiên hạ đệ nhất trang hữu danh hữu thực, mà trang chủ Bi Mạt còn là đế vương dân gian được mọi người công nhận. Tân hoàng cũng vui vẻ bằng lòng đem sản xuất cùng lưu thông buôn bán giao cho Bi Ma sơn trang lo liệu. Dù trang chủ Bi Mạt không có một quan nửa chức, nhưng vô luận là thanh danh địa vị trên giang hồ hay quyền thế bên trong triều đình, đều có thể dùng từ có ảnh hưởng cực đại để hình dung.

Bất quá vì trang chủ Bi Mạt ít giao du với bên ngoài, hành vi kỳ quái như trường hợp không tất yếu tuyệt đối không lộ diện lại tăng thêm cảm giác thần bí về hắn, nghe nói trang chủ trẻ tuổi lại không có thê thất, các truyền kỳ ‘ lũ lượt dựng lên’ thiếu chút nữa đem cửa Bi Ma sơn trang phá nát.

Đáng tiếc những năm gần đây chưa từng nghe nói qua vị nữ tử có thể lọt vào mắt xanh của trang chủ kia. Lúc bằng hữu, khách nhân nhắc tới chuyện này, người đứng thứ hai sơn trang, Sở Thanh Phàm cũng chỉ có thể cười gượng lắc đầu, ngay cả muội muội Bi Liên của Bi Mạt, cũng chính là thê tử của Sở Thanh Phàm cũng né tránh chuyện này. Vì thế dân gian lại bắt đầu suy đoán tình sử Bi Mạt, trở thành đề tài mọi người thảo luận lúc trà dư tửu hậu, cùng đề mục được kể nhiều nhất trong các trà quán thuyết thư.

Có người thông minh tự nhiên sẽ nghĩ đến đại danh của Bi Ma sơn trang:’ Lăng Vũ’, vì tên ‘ Lăng Vũ ‘ này cũng không vì Bi Ma sơn trang phục danh mà biến mất, ngược lại trở thành tên khởi cư thất của trang chủ, vì thế mọi người liền đoán trang chủ trước kia chắc chắn có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, mà cái nữ nhân may mắn có thể làm vướng bận anh hùng kiệt xuất như thế, trong tên chắc chắn có một chữ ‘ Lăng’ hoặc là chữ ‘ Vũ’…