Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 89: Phiên ngoại 4.2




Nghe nữ quỷ oán than một hồi Huyền Mặc cũng hiểu được phần nào câu chuyện, hắn nhìn qua hai đứa bé đang hoảng sợ dưới đất. Hai đứa nhìn rất đáng yêu đôi mắt to tròn cực kỳ đẹp, Thẩm Xuyên đã bao năm không còn thương trẻ mà nhìn thấy hai đứa này tâm cũng cũng động, tiến lại gần nhéo má hai đứa an ủi: "Không sao rồi đừng sợ nữa, người xấu bị bắt rồi."


Hai đứa nhỏ lén nhìn, thấy nữ quỷ khuôn mặt vặn vẹo không ngừng kêu gào lại ôm chặt lấy nhau. Bộ dạng quấn quýt của hai đứa nhỏ làm Thẩm Xuyên mỉm cười.


"Các ngươi là kẻ nào, tại sao lại bắt ta, không để cho ta giết hắn?! Hắn khiến ta trở thành như vậy, cướp đi đôi mắt của ta, hại chết con ta chẳng lẽ hắn không đáng xuống địa ngục?"


Huyền Mặc bình tĩnh nói: "Những người ngươi giết đều không phải là kẻ ngươi muốn giết, kẻ đó hiện tại vẫn còn đang vui vui vẻ vẻ sống ở một nơi ngươi không hay biết, những người vô tội này chết thay hắn có đáng sao?"


"Vậy thì ta sẽ giết hết tất cả người trong thiên hạ! Rồi có ngày sẽ giết đến hắn, bắt hắn đền mạng cho con của ta!"


"Chỉ sợ chưa đến lúc đó ngươi đã bị giết chết rồi."


"Ha ha ha." Nữ quỷ cười lớn, dựa vào giọng nói mà oán hận hướng về phía Huyền Mặc: "Đám người các ngươi đừng tỏ vẻ làm người tốt nữa, lại định khuyên ta cái gì mà buông bỏ thù hận, quay đầu là bờ. Vậy thử hỏi bờ bên kia của ta là nơi đâu? Các ngươi chỉ biết khua môi múa mép, ta sẽ không bao giờ tha cho kẻ kia đâu!"


Huyền Mặc cười: "Ta khuyên ngươi, bắt ngươi từ bỏ hồi nào? Ta còn định giúp ngươi trả thù là đằng khác."


Nữ quỷ thoáng giật mình sau đó cười hỏi lại: "Ngươi dựa vào cái gì mà giúp ta?"


"Dựa vào ta là..." Huyền Mặc sợ hai đứa nhỏ kinh hãi dùng thuật truyền âm.


Nữ quỷ thoáng thất sắc.


"Đi theo ta, ta giúp ngươi trả thù."


Nữ quỷ ngơ ngác một chút rồi cười điên dại, sau đó lại quỳ xuống dập đầu cảm tạ rồi thu vào trong một cái túi bên cạnh hắn. Huyền Mặc nhìn qua túi bên hông rung nhẹ lên rồi cất Thanh Trừng của mình lại. Thẩm Xuyên kéo hai đứa nhỏ đứng dậy đi ra ngoài tìm cha mẹ chúng.


Hai đứa trẻ hình như là huynh đệ, đều rất ngoan từ đầu đến cuối đều không khóc không nháo im lặng đi theo Thẩm Xuyên. Đứa lớn nắm chặt tay tiểu đệ của mình một lúc lại quay qua hỏi: "Tiểu Thuần đau chân sao? Có đau nhiều không lại đây ca ca cõng."


Tiểu Thuần lắc đầu mỉm cười: "Đệ không sao thật mà, huynh xem đệ còn có thể chạy nhảy được."


Tiểu Thuần vừa nói vừa nhảy lên không ngờ đau đến nhăn mặt lại, đứa bé kia khổ sở cốc đầu nó một cái rồi ngồi xuống: "Lại đây ca ca cõng nhanh lên."


Tiểu Thuần bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn trèo lên lưng ôm chặt lấy cổ đứa lớn: "Ca ca thật là. Đệ đã nói mình không sao rồi mà."


Vừa đến gần cha mẹ hai đứa đã ôm chặt lấy chúng vào lòng khóc nức nở, mãi một lúc sau mới quay ra kéo hai đứa bé quỳ xuống cảm tạ. Thẩm Xuyên xua xua tay vẫn còn tức giận nói: "Thôi thôi thôi đi. Có mỗi mấy câu thoại làm trâu làm ngựa, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng nói nhiều không thấy chán sao? Thật sự muốn cảm tạ, sau này gặp lại đừng vừa nhìn thấy đã nói ta là kẻ độc ác là được rồi!"


Người chồng xấu hổ xin lỗi liên tục.


Đứa bé lớn hơn cứ nhìn chăm chú Huyền Mặc khiến hắn đành phải mở lời hỏi trước: "Có gì muốn nói với ta sao?"


"Đệ muốn hỏi làm sao để trở nên mạnh như huynh vậy?"


Huyền Mặc cười: "Đệ muốn mạnh như ta để làm gì?"


Đứa bé ấp úng nhưng đôi mắt lại sáng rực: "Để lỡ sau này lỡ có xảy ra chuyện như hôm nay, đệ có thể bảo vệ được cha mẹ... bảo vệ được Tiểu Thuần."


Tiểu Thuần ở bên cạnh cũng nhảy lên nói: "Đệ cũng vậy đệ cũng muốn mạnh hơn để bảo vệ Tiểu Vũ ca ca."


Huyền Mặc xoa đầu hai đứa nhỏ: "Mạnh hay yếu không phải chuyện một sớm một chiều là được đâu, như vậy đi..."


Huyền Mặc lôi từ trong người ra một đóa hoa bỉ ngạn đỏ đặt gần phía vai của hai đứa bé, bông hoa lập tức thu lại tạo thành một hình xăm nhỏ trên vai.


"Nếu sau này gặp chuyện nguy hiểm vật này có thể cứu hai đứa một mạng."


Hai đứa nhỏ vui vẻ nhìn đóa hoa trên vai liên tục cảm ơn Huyền Mặc.


Thẩm Xuyên nhỏ giọng hỏi mẹ hai đứa: "Hai đứa này là huynh đệ ruột sao?"


"Không phải." Mẹ đứa bé thở dài: "Tiểu Vũ là do chúng ta nhặt được đem về nuôi, về sau mới sinh Tiểu Thuần nhưng hai đứa rất yêu thương nhau rất hòa hợp, cũng thật là tốt."


Huyền Mặc ở bên cạnh nói xen vào: "Hai đứa nhỏ này về sau... Ừm... có như thế nào đấy thì hai người rộng lượng với chúng một chút."


Người cha cũng cười cười đáp: "Miễn hai đứa nó thấy vui vẻ là được."


Nhìn cả nhà bốn người họ rời đi, Thẩm Xuyên mới quay qua Huyền Mặc hỏi: "Ngươi lúc nãy nói vậy là ý gì?"


"Ca ca không nhìn ra à? Đứa bé kia rất thích tiểu đệ của mình."


"Ồ?"


"Tiểu Thuần cũng rất thích ca ca của nó."


Thẩm Xuyên ngạc nhiên: "Ngươi tinh ý như vậy từ lúc nào?"


"Ta có lúc nào không tinh ý sao?"


Thẩm Xuyên thở dài tiếc nuối nói: "Nhìn hai đứa trẻ còn nhỏ mà đã thắm thiết như vậy... thật là ghen tỵ."


Huyền Mặc giật giật khóe môi quay qua nhìn Thẩm Xuyên: "Ca ca nói vậy lẽ nào cảm thấy chúng ta chưa đủ thắm thiết, chưa đủ mặn nồng?"


"Ta không có ý đó, ta chỉ thấy Tiểu Vũ kia thực sự rất tốt, rất..." Thẩm Xuyên đang định nói tiếp thì nhìn thấy ánh mắt bất thường của Huyền Mặc, cậu vội vàng ngậm chặt miệng lại nhưng đã muộn. Huyền Mặc đẩy cậu sát vào tường, mặt cúi sát lại nhìn chằm chằm hỏi: "Nói đi nói lại cũng là ca ca chê ta nhạt nhẽo, không biết vun đắp tình cảm phải không?"


Thẩm Xuyên cười gượng: "Ta... ta không có ý đó thật mà... Ưm."


Huyền Mặc giữ chặt người lại cúi xuống cắn lên môi Thẩm Xuyên, hắn cắn rất mạnh làm Thẩm Xuyên cảm thấy trong miệng đau rát. Nhưng hắn vẫn không buông tha ép cậu vào bừa một phòng trong khách điếm, đẩy Thẩm Xuyên nằm lên trên bàn.


Huyền Mặc gằn giọng nói: "Hôm nay ta cho ca ca xem phu quân của ngươi có đủ 'mặn nồng' hay không."


Thẩm Xuyên linh cảm chẳng lành muốn đẩy hắn ra nhưng chân tay mềm nhũn, chẳng mấy chốc đã theo động tác của hắn mà thở dốc. Huyền Mặc quả thật nói được làm được, Thẩm Xuyên đã thấm đẫm hai từ 'mặn nồng' này của hắn.


Chỉ khổ cho chủ khách điếm, đột nhiên một căn phòng liên tục phát ra những tiếng kì lạ suốt thời gian dài, làm nơi đó bị đồn là bị quỷ ám đành phải đóng cửa.


Thẩm Xuyên sức cùng lực kiệt, cậu uể oải nhìn gương mặt đã ngủ say của hắn rồi sờ nhẹ lên giận dỗi trách: "Ngươi thật là... dù như nào đi chăng nữa ta cũng chỉ yêu mỗi ngươi thôi... lại đi so đo với một đứa trẻ."


Nói xong từ từ thiếp đi, mà Huyền Mặc đáng lẽ đã ngủ say lại cong môi lên mỉm cười, ôm chặt lấy Thẩm Xuyên vào trong lòng.


---TOÀN VĂN HOÀN---