Linh chi ba trăm năm cũng không phải là nói là lấy được, Diệp Sở còn phải trợ giúp Bạch Báo đem sát khí tạm thời áp chế, bằng không thì quả thật là sống không qua tối nay!
Để Bạch Huyên ôm Dao Dao đứng xa hơn một chút, tay hắn lại đặt lên người Bạch Báo, thủ pháp thành thạo, dưới quá trình vũ động của ngón tay Diệp Sở, cả người Bạch Báo chầm chậm dựng lên, sát khí trên người lão bất ngờ phụt ra, bắn tới Diệp Sở.
Sát khí dày đặc phóng mạnh về Diệp Sở như vậy khiến Bạch Huyên hết hồn hết vía. Nhưng khiến Bạch Huyên ngạc nhiên chính là Diệp Sở chỉ huơ tay, vẻ ra một loạt cung tròn thì sát khí chỉ vòng quanh lấy người hắn. Sát khí xám đen không ngừng thẩm thấu vào trong người Diệp Sở, cái trán gã vì vậy mà từ từ cũng biến thành màu xám đen.
Khác với Bạch Huyên đang sợ hãi, mắt Bàng Thiệu thầm ánh lên quang mang kỳ lạ. Hắn quả thật là lần đầu tiên trực tiếp nhìn thấy Diệp Sở đối kháng sát khí đến như vậy, Diệp Sở lại có thể để cho sát khí nhập thể mà không hề sợ hãi thì rốt cuộc là hắn có thủ đoạn gì? Hay là thực lực Diệp Sở đã cường hãn đến mức không sợ sát khí rồi?
Nhưng lập tức Bàng Thiệu liền loại bỏ phỏng đoán đó đi. Diệp Sở dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chỉ sau một năm ngắn ngủi như vậy mà tu luyện tới cảnh giới có thể ngăn cản sát khí trong mộ Đại tướng quân được.
"Chẳng lẽ Diệp Sở là cái loại biến thái đó sao?" Tim Bàng Thiệu đập lên thình thịch, không khỏi nghĩ tới cái đám người nghịch thiên trên đời đó. Bọn họ quả thật là có thủ đoạn đặc thù đối với sát khí, nhưng hắn cũng không có nghe nói kẻ nào có thể tự nhiên luyện hóa sát khí, trực tiếp thu nạp vào cơ thể được như vậy nha.
Huống chi Bàng Thiệu cũng không cảm thấy tên Diệp Sở này có thể trở thành nhân vật như vậy! Cả thiên hạ đều biết kia muốn tiến vào hàng ngũ đám người đó quá khó khăn, Diệp Sở mặc dù cường hãn nhưng cũng không thể nào cường hãn đến độ có thể đi vào cái hàng ngũ kia được!
Một lúc lâu sau, Diệp Sở mới thu hồi ngón tay đang vũ động, lúc này trán của hắn cũng đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đến vài lần. Nhưng khi sát khí không còn tràn vào người của hắn nữa thì cái trán vốn ảm đạm kia đã biến mất. Điều này khiến Bàng Thiệu không khỏi tấm tắc xưng kỳ, nghĩ thầm tên này quả thật bất đồng với người khác, lại có thể dẫn sát khí vào người mà không tổn hao gì cả.
"Tốt rồi! Trong vòng vài ngày phụ thân ngươi sẽ không có chuyện gì nữa! " Diệp Sở lau mồ hôi trán nhìn Bạch Huyên cười đáp, đôi tay ôm chầm lấy Dao Dao chạy tới. Ngón tay xoa xoa chiếc mũi nhỏ xinh của cô bé, chọc cho cô nhóc cười khanh khách không ngừng.
Cô nhóc lớn lên răng trắng môi hồng, bừng bừng sức sống, quan trọng nhất là nàng có thể phát hiện ra vẻ đẹp trai tràn đầy mị lực của gã cho nên Diệp Sở rất thích!
Thấy những nốt đen trên người phụ thân đã biết mất nhiều, hơi thở cũng vững vàng, trên mặt đã có vài phần huyết sắc. Bạch Huyên bèn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lúc này mới tin tưởng Diệp Sở quả thật có biện pháp cứu trị lấy cha mình.
Mặc dù xảy ra trước mắt nhưng Bạch Huyên vẫn cảm thấy có chút khó tin. Ngay cả đan sư cung đình đều không thể giải quyết sát khí nhập thể nhưng Diệp Sở lại có thể giải quyết được. Đây là tên bại hoại mà cả Nghiêu thành nhận định đó chăng? Bạch Huyên cảm thấy mình có một chút nhìn không thấu Diệp Sở!
Nhưng cái này nói lên rằng Diệp Sở cũng không phải là phế vật mà mọi người mắng đó.
"Ngắm ta đủ chưa?" Diệp Sở cười, vỗ vỗ đầu của Dao Dao, nhưng hắn dường như giật mình nhớ ra thốt: "A! Ta biết rồi! Ngươi muốn thực hiện hứa hẹn có phải không?"
Nghĩ đến điều này Diệp Sở không nhịn được nhìn ngắm lấy Bạch Huyên, thân thể đầy đặn mềm mại ẩn sau lớp áo, mười phần hấp dẫn. Tựa như trái đào chín mọng, cả người tỏa ra nhè nhẹ khí chất quyến rũ, mái tóc đen tuyền hờ hững rũ xuống bờ vai, những đường cong cơ thể ma mị kia dù được phủ áo quần phủ lấy nhưng vẫn tỏa ra nét mê người, đây chính là thân thể khiến cho vô vàn nam nhân điên cuồng.
Những lời kia của Diệp Sở khiến tâm trạng Bạch Huyên mới chuyển biến tốt đẹp vì phụ thân đã khỏe hơn trong nháy mắt tiêu tan, hàm răng cắn chặt chỉ dám đứng đó không nói được câu gì.
"Ta biết mình rất có mị lực, được nhiều nữ nhân yêu thương nhung nhớ. Nhưng ta cũng không có gấp gáp nha, ngươi cũng không cần vội vã thực hiện lời hứa như vậy đâu! " Diệp Sở cười đáp.
Bàng Thiệu quả thật là nghe không vô nữa, cảm thấy tên Diệp Sở này quá mức khốn kiếp rồi, được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Dù Bàng Thiệu cũng không thường xuyên thương hoa tiếc ngọc nhưng hắn cũng nhịn không được mà cảm thương lấy Bạch Huyên, nghĩ thầm nàng đụng phải cái tên vô sỉ bại hoại thì chỉ đành trách vận khí không tốt mà thôi.
Sắc mặt Bạch Huyên tái nhợt vẫn chôn chân đứng đó, mặt xám như tro, bị Diệp Sở nhìn chằm chằm nàng cảm giác mình như bị một con ác lang nhìn chăm chú, cả người không được tự nhiên như dao kề lấy người, dáng người mềm mại không khỏi co lại, tránh đi ánh mắt của Diệp Sở.
Thấy Bạch Huyên như vậy Diệp Sở chỉ cười cười, nghĩ thầm thanh danh bại hoại của mình quả thật là đủ để dọa người mà, tùy tiện nói một câu cũng có thể hù con gái nhà người ta hoa dung thất sắc.
"Chậc! Loại chuyện này ta vẫn là thích ngươi tình ta nguyện! Điều kiện như vậy không phải là không thể đổi lại, ta ở Nghiêu thành không có chỗ ở, tòa nhà ngươi lớn như vậy nếu không tính tiền thuê nhà, kèm theo bao ăn uống thì... ta có thể suy nghĩ không làm chuyện đó nha!" Diệp Sở dường như là hết cách thốt lên, đây mới là mục đích thực sự của hắn. Bạch Huyên mặc dù hấp dẫn, Diệp Sở cũng không phải là một tên thanh niên đàng hoàng gì cho cam nhưng cưỡng bức nữ nhân ngủ với mình thì quả thật đúng là hắn chưa làm qua.
Kiếp trước ăn ngủ ở hộp đêm thì hắn cũng chú ý cũng là ngươi tình ta nguyện. Chưa từng có học mấy cái trò khốn như bỏ thuốc để hãm hại nữ nhân. Diệp Sở vô cùng khinh bị chuyện như vậy, một thằng đàn ông xấu xa đến nỗi dùng cái thủ đoạn này để đoạt nữ nhân thì vô dụng đến mức nào chứ?
Diệp Sở cố ý hù dọa Bạch Huyên bất quả là để kiếm cái chỗ ở mà thôi. Hắn cũng không thể ở hoài trên hoa thuyền, trên người Diệp Sở không có đồng nào, nếu không phải cướp tên Bàng Thiệu này một chút thì ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, bây giờ có thể giải quyết vấn đề ăn ở thì sao bỏ lỡ được chứ. Quan trọng nhất là chủ nhà lại xinh đẹp như vậy, có thắp đèn lồng cũng không tìm được một chỗ tốt như vậy đâu nha.
"Á!" Bạch Huyên dường như không kịp phản ứng, tên Diệp Sở có tiếng là lấn nam phách nữ mà sẽ bỏ qua cho mình sao? Nàng biết rõ nàng có sức mê hoặc của mình đối với đàn ông là bao nhiêu.
"Không đáp ứng cũng được thôi! Vậy cứ theo yêu cầu lúc trước đi!" Diệp Sở cười đáp.
"Ta đồng ý!" Bạch Huyên vội vàng đáp, không chút do dự.
Bạch Huyên đáp ứng sảng khoái như vậy đều trong dự liệu của Diệp Sở, dù sao hai cái lựa chọn này thì Bạch Huyên khẳng định sẽ chọn cái thứ hai. Đó cũng chính là nguyên nhân hắn phải hù dọa nàng, nếu lúc đầu hắn nói ra yêu cầu này sợ rằng Bạch Huyên sẽ không đáp ứng.
Bỏ Dao Dao xuống, Diệp Sở vỗ vỗ lấy cái đầu nhỏ của cô nhóc bảo cô nhóc đi đến Bạch Huyên, lười nhác bước theo Bàng Thiệu đi ra khỏi tòa nhà.
"Ngươi bỏ qua một vưu vật như vậy?" Vừa bước ra khỏi đại môn, Bàng Thiệu không nhịn được nhìn Diệp Sở hỏi, trong lòng than thở không thôi, mỹ nhân như thế mà tên Diệp Sở này lại bỏ qua.
"Ta đã nói rồi, ta theo đuổi cảnh giới cao hơn. Ai sẽ giống như ngươi, vô dụng đến mức chỉ có thể dùng thủ đoạn đe dọa dụ dỗ để đoạt lấy nữ nhân chứ!" Diệp Sở nhìn Bàng Thiệu đầy khinh bỉ đáp.
Bàng Thiệu chỉ khẽ cười, không có cãi lại Diệp Sở: "Ngươi mới vừa lục soát trên người lão, có phát hiện gì không?"
"Trên người lão không hề có vật gì cả, có thể là không lấy được thứ gì ở mộ tướng quân, cũng có thể trước khi hôn mê lão đã dấu đi rồi!" Diệp Sở lắc đầu.
"Có thể hắn đã giao cho Bạch Huyên không? " Bàng Thiệu hỏi.
Diệp Sở trợn mắt đáp: "Ta sao biết được?"
"Được rồi! Ta cũng không hỏi nữa, chờ ngươi cứu lão xong thì hỏi! " Bàng Thiệu vẫn không muốn quản chuyện này, có Diệp Sở lo là tốt rồi, bèn đáp: "Mà ngươi dùng thủ đoạn gì để đối kháng với sát khí vậy? Hoàn toàn không sợ sát khí nhập thể nha!"
"Ngưng sát thành đan!" Diệp Sở cười đáp.
"Là cái thứ chó gì thế!" Bàng Thiệu nhíu mày đáp, ngưng sát thành đan là cái gì, hắn nghe không hiểu nên cũng không hỏi nữa, bèn nhún vai nói: "Ngươi đã tìm được địa phương ăn ở, bản thiếu gia cũng không quản nữa. À, mấy hôm nay cho ngươi mượn tiền của bản thiếu gia, sau này nhớ trả lại cho ta!"
Bàng Thiệu oán trách mấy câu đoạn xoay người rời đi, không biết đi tới hoa lầu nào tìm gái rồi.
Sau khi Bàng Thiệu ròi đi, Diệp Sở cười cười, bàn tay xòe ra, trong lòng bàn tay của gã liền xuất hiện một viên tròn màu xám tro. Nếu Bàng Thiệu thấy viên tròn này thì sẽ kinh hãi vạn phần, bởi cái cái viên tròn này toát ra khí tức vô cùng tương tự với khí tức của sát khí trong mộ Đại tướng quân, chỉ là không có cái vẻ cuồng bạo cùng với ăn mòn sinh cơ mà như nó mà thôi.