“Nguyệt Chấn Trảm!”
Đây mới là lá bài tẩy của Diệp Sở. Hắn dám thách thức Diệp Nguyên Vọng, thậm chí có lòng tin tuyệt đối, cũng bởi vì có thể sử dụng thủ đoạn đặc thù mà chỉ Đại tu hành giả mới thi triển được.
Sau tiếng hét lớn của Diệp Sở thì Tinh nguyệt lực quanh thân hắn bắt đầu chuyển động, dung nhập lực lượng vào trong cánh tay, ngưng tụ đến mức tối đa rồi bộc phát, phóng ra sóng xung kích như nổ bom. Lấy Diệp Sở làm trung tâm, luồng sức mạnh ấy càn quét xung quanh như muốn phá hủy hết thảy.
Không người nào có thể tưởng tượng được Diệp Sở lại thi triển được đòn tấn công kinh khủng như thế, ai nấy đều thấy bất ngờ nhìn Diệp Sở đầy kinh ngạc: “Thủ đoạn của Đại tu hành giả! Hắn mới Tiên thiên cảnh thôi mà, sao có thể dùng được?”
Vốn Tình Văn Đình bị hoàng tử Đế quốc ngăn cản thì lúc này đã dịu cơn giận dữ xuống. Nhớ lại trước đây Đàm Diệu Đồng có nói Diệp Sở từng luyện hóa một viên nguyên linh chân nguyên nên nàng cũng hiểu ra được phần nào.
Diệp Nguyên Vọng không thể nào ngờ tới, một cước của y vốn tấn công ngay ngực Diệp Sở nhưng bị kình lực kinh khủng chấn động khiến y phải nhanh chóng thối lui.
Thủ đoạn của Đại tu hành giả quá khủng, dù rằng Diệp Sở không thể phát huy tối đa công lực nhưng chỉ nho nhỏ nhiêu đó thôi đã khiến Diệp Nguyên Vọng muốn hồn bay phách lạc rồi. Đại tu hành giả, đó là tồn tại không cùng một tầng thứ, không phải thứ như Tu hành giả có thể ngăn cản được.
Diệp Nguyên Vọng vận dụng lực lượng bảo vệ thân thể, muốn kháng cự lại sóng xung kích. Nhưng đòn tấn công của Diệp Sở lại kinh khủng ngoài mức tưởng tượng, ý cảnh gần như chém nát hết thảy, đánh lên người Diệp Nguyên Vọng như ngàn quân lao tới.
Diệp Nguyên Vọng không làm được gì hoàn toàn bị đánh bay ra ngoài, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc, miệng phun ra một ngụm máu, thấm đỏ cả mảng đất.
“Thình thịch...”
Cả thân người Diệp Nguyên Vọng nện lên mặt đất vang lên tiếng rõ to, khóe miệng không ngừng tràn máu. Y cố gắng đứng dậy nhưng cơn đau toàn thân đã ngăn lại ý niệm đó.
“Ta đã từng nói với ngươi đừng nên trêu ta nhưng hết lần này tới lần khác cứ nhảy nhót trước mặt!” Sắc mặt Diệp Sở tái nhợt. Vận dụng thủ đoạn của Đại tu hành giả đã phải tiêu hao rất lớn, may là có Tam Âm Thải Văn Sát Chu trong khí hải bổ sung lực lượng nên mới giúp hắn đứng vững tới lúc này, không giống như lần trước thi triển xong thì ngủ vùi.
Mọi người, kể cả Thượng Quan Mẫn Đạt nhìn Diệp Nguyên Vọng mà há hốc mồm, không ai lại nghĩ có chuyện này xảy ra. Tiên Thiên cảnh đánh bại Nguyên Linh cảnh không phải là không có nhưng rất hiếm gặp, đã vậy còn chiến thắng một cách đẹp mắt đến như vậy!
Nhưng nhìn Diệp Sở trước sau vẫn không thấy chút biểu hiện thiên tài tí nào. Nếu hắn thật sự như thế sao hiện giờ chỉ mới đạt Tiên thiên cảnh?
“Gặp quỷ rồi!” Bàng Thiệu thầm mắng, trong lòng càng thấy luẩn quẩn. Tên này còn bại hoại hơn cả mình, không ngờ bây giờ lại mạnh đến thế này. Diệp Nguyên Vọng là ai chứ? Tính ra cũng được xem như nổi bật trong những anh tài trẻ tuổi ở Hoàng thành, vậy mà thua đau trước Diệp Sở?
Diệp Sở cố sức giữ thân thể đứng thẳng mà đi tới bên cạnh Tình Văn Đình. Lúc này hắn nhận ra hoàng Tử đế quốc và mấy tên Đại tu hành giả không còn bao vây họ nữa.
“Đi thôi!” Diệp Sở nói chuyện với Nhược Thủy và Văn Đình, hắn nhận ra bọn người này không hề có ý tốt.
Hoàng tử Đế quốc nhìn Diệp Sở, mỉm cười thân thiện: “Diệp Sở công tử thật sự khiến bổn Vương kinh ngạc. Với thực lực Tiên thiên cảnh có thể sáng tạo ra kỳ tích, có điều còn một việc xin Diệp Sở công tử giải đáp!”
“Nói!” Diệp Sở chau mày, đáp gọn lỏn.
“Diệp Sở có thể nói cho ta biết, Tam Âm Thải Văn Sát Chu đã đi đâu được không?” Lời nói của hoàng tử Đế quốc vừa dứt thì những Đại tu hành giả khác cũng chăm chú nhìn Diệp Sở.
Hắn cũng không trả lời ngay lập tức mà ánh mắt quét đám người một vòng, thấy trong đó xuất hiện không ít kẻ mạnh.
Hoàng tử Đế quốc có Thiên địa chi khí là chuyện không cần phải bàn, những Đại tu hành giả khác cũng không ít, có năm sáu người, đã vậy còn có đám người quan sát bên ngoài. Mặc dù lúc này bọn họ không bước ra xuất thủ, nhưng nếu như có thể được chia một hớp canh thì ắt hẳn sẽ không ngại ra tay đối phó với hắn và Nhược Thủy.
Diệp Sở liếc mắt sang nhìn Nhược Thủy, thấy nàng hô hấp khó khăn liền biết rõ thương thế không hề nhẹ. Điều này hoàn toàn nằm trong dự tính. Không phải ai cũng có thể chất khác thường, kẻ tu hành bình thường bị Tam Âm Thải Văn Sát Chu ăn mòn thân thể không chết đã là may mắn, trọng thương là chuyện không thể tránh khỏi.
Đám người hoàng tử đế quốc dám chất vấn, hiển nhiên bọn họ cũng biết Nhược Thủy đã nỏ mạnh hết đã, bằng không sao lại dám manh động hổ báo thế kia?
Tình Văn Đình cũng không tồi, nhưng dù sao một mình nàng cũng chỉ chống đỡ được hoàng tử, không thể đối phó đám còn lại. Bàng Thiệu chỉ mang đến một Đại tu hành giả, Diệp Tĩnh Vân có lẽ sẽ nể mặt mũi Tình Văn Đình mà giúp phe mình nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ.
Diệp Sở cũng hiểu được, lúc này bọn họ vào thế yếu nhưng món đồ trân quý thì lại nằm trong tay. Đấy là bọn kia còn không biết sắt đen trong tay hắn, nếu biết thần hiệu của nó sợ rằng còn điên cuồng hơn nữa.
“Ngươi cũng muốn ra tay cướp đoạt với bọn họ sao?” Diệp Sở quay sang nhìn Kỷ Điệp, thấy nàng đang nhìn chằm chằm Nhược Thủy.
Kỷ Diệp liếc sang nhìn Diệp Sở, giọng nói êm tai nhưng vô cùng lạnh lùng: “Dưới phần mộ ta đã nói, ta chỉ cần Kim sách.”
Nói xong, nàng im lặng luôn, quay người đi ra ngoài. Diệp Sở mặc dù khiến nàng thấy kinh ngạc, nhưng chưa đến mức khiến nàng phải bận tâm. Tên này sợ rằng sau này không qua lại gì với mình, với lại nàng cũng chẳng muốn liên quan gì tới hắn. Đấy chính là sự lạnh lùng của Kỷ Điệp, đối với người không quan hệ trong mắt nàng hệt như sương khói thoảng qua.
Thấy nữ nhân này trưng bộ dạng không thèm chấp, khiến Diệp Sở xấu hổ vuốt vuốt mũi, nghĩ thầm đẹp trai không phải vạn năng.
“Diệp Sở, ta tin tưởng Tam Âm Thải Văn Sát Chu không có trên người ngươi nhưng chỉ có nhìn thấy tận mắt mới khiến mọi người toại nguyện.” Hoàng tử đế quốc nói: “Như thế nào đây, để ta lục soát toàn thân, bằng không hôm nay ngươi khó rời đi.”
Diệp Sở nhìn hắn nói: “Ta không có thói quen để nam nhân sờ soạng, ngươi kiếm được mỹ nhân thì nói chuyện tiếp.”
Hoàng tử cười to: “Quả nhiên phong lưu thành tính. Nếu như hoàn cảnh bình thường thì sẵn sàng đáp ứng nhưng hiện tại nơi khỉ ho cò gáy thế này, kiếm đâu ra mỹ nhân, cho nên đành phải xin lỗi thôi!”
Nhìn thấy hoàng tử Đế quốc đi dần về phía Diệp Sở, Tình Văn Đình quát lên: “Ngươi thử động tay xem!”
Tình Văn Đình khu động Thánh quan, uy nghiêm trấn áp toàn trường.
“Thánh nữ điện hạ, ta không muốn đối địch với ngươi, nhưng người đừng mong chèn ép ta. Mặc dù tông phái ngươi cường đại nhưng đế quốc không dễ chịu như thế, huốn hồ tông phái người lại cách xa nơi này, lực uy hiếp với đế quốc rất nhỏ. Nếu ngươi thật sự ra tay thì cùng lắm ta chơi với ngươi, ai cũng có thiên địa chi khí cả, ngươi nghĩ có thể chiếm ưu thế sao?” Hoàng tử đế quốc nhìn Tình Văn Đình, giọng nói nhàn nhạt.
Không sai! Y ngại Tình Văn Đình nhưng không sợ nàng, chỉ cần không giết nàng cướp đoạt đồ vật vốn không thuộc về Tình Vân Đình thì không hề sợ tông môn trả thù. Tiểu bối tranh đấu với nhau mà tông môn lại can thiệp thì hẳn thanh danh của nơi đó sẽ không hiển hách như hiện tại. Nhờ cách hành xử như thế khiến đám trẻ không dựa thế lớn hiếp nhỏ, từ đó khiến tông môn trường tôn không suy.
Giống như y vậy! Nếu như y lăn lộn bên ngoài mà bị chèn ép thì hoàng thất chưa chắc sẽ ra mặt.
Nhưng Đại tu hành giả khác thì lại càng không sợ, bọn họ cướp đoạt đồ xong chạy trốn thì ai có thể tìm ra? Muốn có được bảo vật thì phải cầu trong nguy hiểm thôi, đạo lí ngàn đời vốn đã vậy.
Chân nguyên nguyên linh Đại tướng quân mà! Nếu chiếm được sẽ khiến thực lực tăng nhanh, vọt lên một bước tiến không hề nhỏ.
Có hoàng tử Đế quốc ra mặt, bọn họ mới dám bao vậy đám người Diệp Sở. Ba kiện bảo vật trân quý nhất thì Nhược Thủy và Tình Văn Đình thì mỗi người được một món, thêm vào đó lão giả Bàng gia nhận được hai kiện Nhật Nguyệt chi khí, nên cho dù không lấy được chí bảo thì chiếm được một món Nhật Nguyệt chi khí thì đã không hề tồi.