Diệp Nguyên Đức vung trảo nắm lấy cánh tay máu thịt lẫn lộn, dường như đang bị ngàn vạn con mã nghĩ* đang cắn xé của mình. Giết một người không đáng sợ nhưng khi nghe tiếng gào thét đầy thống khổ và thấy cánh tay máu me đầm đìa thì trong lòng ai cũng phải sợ hãi.
*Mã nghĩ: kiến ngựa, một loại kiến lớn hàm sắc và khỏe.
Diệp Nguyên Vọng cũng không cách nào chấp nhận thực tế này. Vốn y cho rằng Diệp Nguyên Đức đủ sức thu thập Diệp Sở nhưng làm sao ngờ được Diệp Sở lại mạnh mẽ đến mức độ này. Đệ đệ y đã sai lầm khinh địch! Giờ phút này, Diệp Nguyên Vọng hiểu được Diệp Sở đã chiếm được thứ tốt khiến người khác phải ganh tỵ dưới huyệt động, nên thực lực mới có thể tăng mạnh đến mức như thế.
Y đến trước mặt Diệp Nguyên Đức, linh khí dung nhập vào thể nội Diệp Nguyên Đức hòng đánh tan lực lượng của Diệp Sở. Nhưng dù y có cố gắng đến đâu thì cũng không thể giảm bớt thống khổ của đệ đệ mình.
“Xua tan sát khí trong người đệ đệ ta ngay!” Diệp Nguyên Vọng âm trầm nhìn Diệp Sở, thanh âm lạnh lẽo.
“Nếu ngươi van ta, có lẽ ta sẽ giúp ngươi!” Diệp Sở nhìn Diệp Nguyên Vọng mà cười khỉnh. Mặc dù sát khí đã được hắn luyện hóa thành linh khí, dung nhập vào thân thể cũng không có tác dụng như sát khí vốn kinh khủng, nhưng lại ẩn chứa thuộc tính của sát khí mà không phải người bình thường có thể khu trừ.
Mặc dù Diệp Nguyên Vọng có thực lực Nguyên linh cảnh nhưng khi đối mặt với lực lượng đã xâm nhập vào thể nội của Diệp Nguyên Đức thì cũng phải bó tay chịu phép.
“Ngươi muốn chết!” Diệp Nguyên Vọng là một kẻ kiêu căng, nếu muốn y van xin Diệp Sở là chuyện không thể. Bất luận thế nào, y sẽ không hề tỏ ra yếu thế trước một thằng nổi danh bại hoại.
“Nếu muốn giết ta, cứ đến đây!” Thanh âm Diệp Sở không lớn nhưng lại khiến không ít Tu hành giả kinh hãi. Bàng Thiệu và Diệp Tĩnh Vân cũng không kìm nổi phải trợn mắt nhìn Diệp Sở, cảm thấy mấy lời này thật sự phách lối đến cùng cực.
Cho dù thực lực của Diệp Sở tăng vọt nhưng trước mặt vẫn là một Nguyên linh cảnh, thực lực đã vượt xa Tu hành giả Tiên thiên cảnh. Nếu thật sự đánh một trận với đối phương thì chính là muốn rước nhục vào thân.
“Không nên vọng động!” Ngay cả Tình Văn Đình cũng không nén nổi mà nhắc Diệp Sở một câu, hàm ý Diệp Sở không nên làm loạn.
Diệp Nguyên Vọng đưa mắt về phía Kỷ Điệp và Diệp Tĩnh Vân, hi vọng họ ra tay cứu giúp Diệp Nguyên Đức. Ngay lập tức, Diệp Tĩnh Vân ra ý bảo Đại tu hành giả bên cạnh mình xuất thủ trợ giúp Diệp Nguyên Đức đánh tan lực lượng Diệp Sở đưa vào thể nội gã.
Mặc dù nàng chẳng ưa hai người kia nhưng không thể để người ngoài nói mình thấy chết mà không cứu. Nếu tỏ ra bất hòa với họ thì thì cũng chẳng còn mặt mũi nào. Dù sao, Diệp Nguyên Đức cũng là người của Diệp gia.
Lúc lão nhân đang chuẩn bị bước lên xuất thủ, Kỷ Điệp lại bất ngờ khu động ngọc trạc hạ xuống người Diệp Nguyên Vũ. Khi quang mang tỏa lên người Diệp Nguyên Đức, tiếng gào rống thảm thiết mới biến mất và toàn thân trào gã bỗng ra một luồng lực. Lực lượng Diệp Sở đánh vào thể nội gã đã bị bức ra ngoài, toàn thân lâm vào hôn mê.
“Đa tạ Kỷ Điệp biểu muội!” Diệp Nguyên Vọng cám ơn Kỷ Điệp bằng giọng cảm kích. Kỷ Điệp cũng gật đầu, đứng yên mà không hề nói một câu. Diệp Nguyên Đức là Nhị thế tử của cậu cả mình, lý nào nàng lại không cứu?
“Diệp Sở!” Sau khi lệnh cho tùy tùng khiêng Diệp Nguyên Đức xuống, y nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt âm trầm rồi quát lớn.
“Không cần lớn tiếng như vậy! Kẻ không biết lại tưởng ta vụng trộm với nữ nhân của ngươi đấy!” Diệp Sở lắc đầu: “Đáp ứng đánh với ngươi một trận trong mộ Đại tướng quân. Giờ phút này sẽ thành toàn cho ngươi!”
Diệp Sở tiến một bước. Bất kể Nguyên linh cảnh cường hãn thế nào nhưng hắn vẫn không hề yếu thế. Muốn chiến thì chiến!
Nơi này có không ít Tu hành giả, họ rất kính nể Diệp Sở. Bằng thực lực Tiên thiên cảnh mà lại dám xông vào mộ huyệt, họ không làm được. Trong số họ, không phải không có nhân vật đạt tới Tiên thiên cảnh, nhưng vừa tiến vào mộ huyệt đã bị bức lui ra ngoài.
Nhưng Diệp Sở lại đi đến tận cùng. Giờ phút này, vừa ra tới đã lập tức khiêu chiến một Nguyên linh cảnh, mười phần quyết đoán!
Diệp Nguyên Vọng thấy Diệp Sở tỏ ra không sợ mình thì bèn cau mày. Gã thầm nghĩ chẳng lẽ người này đã chiếm được món chí bảo nào đó nên mới không sợ chăng? Nghĩ đến điều này, Diệp Nguyên Vọng trái lại đã sinh lòng kiêng kị.
Dường như đã biết Diệp Nguyên Vọng đang e ngại điều gì, Đại tu hành giả đứng cạnh Thượng Quan Mẫn Đạt đột nhiên nói: “Diệp thế tử cứ việc xuất thủ! Đúng là hắn gặp được kỳ ngộ dưới mộ huyệt nhưng chẳng qua chỉ thăng cấp được ba tầng, bước vào Tiên thiên cảnh ngũ trọng mà thôi!”
Tên Đại tu hành giả này là một trong những người sống sót trở ra, đồng thời thu được Nhật Nguyệt chi khí. Y biết Thượng Quan Mẫn Đạt muốn đối phó Diệp Sở nên tự nhiên đúng lúc bèn thò chân ngáng đường hắn.
Mọi người đều thầm tắc lưỡi xuýt xoa, trong một thời gian ngắn lại thăng cấp đến ba tầng. Điều này khiến ai cũng phải ghẹn tị! Nhưng đáng tiếc là Tiên thiên cảnh ngũ trọng còn cách Nguyên linh cảnh quá xa, Diệp Sở vẫn không phải là đối thủ của Diệp Nguyên Vọng!
“Ta cứ tưởng ngươi mạnh lắm chứ!” Diệp Nguyên Vọng chợt hiểu ra nên không còn kiêng dè gì nữa, một kích phát ra quét vào ngực Diệp Sở.
Nguyên linh cảnh hàm nghĩa nguyên linh đã thành hình dạng, dẫn đến cơ thể có khả năng dung nạp lực lượng gấp bội. Hơn nữa, bởi vì nguyên linh thâm hậu nên trình độ nắm bắt lực lượng cũng cực kì tinh diệu. Sau khi Tu hành giả đạt đến trình độ này coi như đã xây dựng được nền móng, chỉ cần đột phá đến Nguyên linh cảnh thì sẽ như cá chép hóa rồng, tuổi thọ tăng cao và cũng sở hữu một khoảng thời gian dài dùng để tu luyện.
Nguyên linh cảnh: tu nguyên linh bản thân, là một cảnh giới quan trọng nhất, cũng là cảnh giới cuối cùng. Nó cũng đại diện cho nhân vật tu nguyên linh bản thân ở cảnh giới mạnh nhất.
Cho nên, lực lượng cuồn cuộn trong một kích của Diệp Nguyên Vọng đã khiến khá nhiều Tu hành giả phải suýt xoa. Diệp Sở nhìn thấy, cũng vì thế mà chấn động.
Nếu như trước khi đột phá, một kích cỡ này đã đủ lấy mạng hắn rồi. Đây quả thật là lực lượng Tiên thiên cảnh không thể ngăn cản nổi. Cho dù thực lực Diệp Sở hiện giờ tăng vọt nhưng chênh lệch vẫn cách biệt như một trời một vực.
Nhưng Diệp Sở cũng không vì thế mà lui bước. Trên phương diện lực lượng, tất nhiên hắn kém đối phương nhưng sức mạnh của hắn lại có ẩn chứa khí tức sát khí.
“Họa Địa Vi Lao!”
Trong lúc Diệp Sở múa tay, lực lượng từng kích một phát ra như sóng biển trùng điệp ập tới Diệp Nguyên Vọng.
Diệp Sở vừa ra tay thì đã dùng đến võ kỹ cấp Tiên thiên, ý cảnh cuộn trào, cương nhu cùng tế, sức mạnh tăng vọt.
Cho dù vậy, Diệp Sở cũng vẫn bị đối phương đánh bay ra ngoài, cánh tay tê dại, huyết khí trong người quay cuồng không ngớt. Nhưng so với tình huống bị Diệp Nguyên Vọng đuổi giết trong mộ Đại tướng quân mà không có sức trở tay thì đã khá hơn rất nhiều.
Sát khí ăn mòn của Tam Âm Thải Văn Sát Chu không kém mang theo khí tức âm hàn lại có khả năng áp chế nguyên linh. Diệp Sở có thuộc tính ấy, tự nhiên có khả năng đánh trả.
Thấy lực lượng phát ra cuồn cuộn như vậy, Diệp Nguyên Vọng cũng không dám xem thường. Tuy cứ ép Diệp Sở lui về sau liên tục nhưng sức trùng kích của lực đạo ập đến cũng khiến y phải bất đắc dĩ, đành chia lực lượng ra ngăn chặn.
Đây chính là sự kinh khủng của Sát linh giả! Một cỗ lực lượng của Sát linh giả đánh ra thì người khác phải cố hết sức mới so được. Lấy yếu thắng mạnh, khiêu chiến vượt cấp tất nhiên không thành vấn đề.
“Tới nữa!” Diệp Sở lúc lắc cánh tay hòng xua tan cảm giác đau đớn, quát lớn một tiếng mà chủ động công kích.
Bàng Thiệu cảm thấy không thể tin nổi! Diệp Sở lại có thể chặn được một kích của Nguyên linh cảnh? Mặc dù vừa rơi xuống thế yếu nhưng dù sao Diệp Sở chỉ là một Tiên thiên cảnh mà?
Bàng Thiệu thấy mình bị đả kích quá nặng! Lần đầu tiên mới gặp Diệp Sở thì hắn không mạnh hơn mình bao nhiêu, nhưng chỉ mới hơn một năm ngắn ngủi thì hắn đã bỏ mình lại phía sau rất xa.
“Mẹ nó, cầu cho ngươi bị Diệp Nguyên Vọng đánh chết cho rồi!” Bàng Thiệu khấn thầm, trong lòng bất bình mắng lớn một câu.