Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 143: Lợi dụng người lúc nguy cơ!




Lực lượng bốn người cuồn cuộn, hào quang chói mắt, lúc phát ra đã khiến không gian rung động. Lực lượng bốn người hội tụ mang theo sự sắc bén kinh thiên hướng về Thải Văn Sát Chu chém giết.

Ánh mắt đám người Nhược Thủy lạnh băng, lực lượng trong tay không ngừng đánh tới, lấy ba kiện thiên địa chi khí phối hợp với Nhược Thủy chi lực ngưng tụ thành một quỹ tích trói buộc Thải Văn Sát Chu.

Thải Văn Sát Chu phun ra sát khí cuồn cuộn tỏa ra lực âm hàn, khi lan tràn phát ra tiếng rít chói tai, dường như muốn rút nguyên linh của mọi người ra khỏi cơ thể. Sát khí rợp trời như muốn lật tung mọi trói buộc của bốn người hợp lực ở trung tâm.

“Chấn giết nó!” Thấy Thải Văn Sát Chu bị vây khốn, hoàng tử Đế quốc hét lớn, Tu La Thiên Biến Thương trong tay tỏa ra kim quang mênh mông đâm thẳng về phía Thải Văn Sát Chu.

Bị hào quang nóng rực đánh lên thân, Thải Văn Sát Chu bèn vùng vẫy dữ dội, phun ra sát khí đối kháng với kim quang phát ra tiếng xèo xèo, khói trắng bốc lên như đang thiêu đốt.

“Dùng lực bản thân, oanh sát!”

Thấy có hiệu quả, hoàng tử Đế quốc quát lớn về phía đám Tu hành giả đang đứng ngoài vòng chiến.

Nhược Thủy và đám Tu hành giả hiểu rõ giờ phút này phải liên thủ mới thoát được một kiếp. Họ cũng điên cuồng xuất thủ, khu động lực lượng đến mức tận cùng, lấy linh khí đối chọi sát khí. Hai luồng lực đạo va chạm nhau lập tức bùng lên một cơn lốc dữ dội.

Cơn lốc quét ngang mọi vật, phá hủy mảnh đất vốn là ‘Thế ngoại đào nguyên’. Đất trời rực sáng, ngay cả nền đất bằng ngọc thạch cũng bị ép nát bấy.

Mọi người xuất ra sức lực mạnh nhất của mình đối kháng Sát Chu. Nó cũng không hề cam lòng yếu thế, phản kháng kịch liệt bằng những đợt sát khí vô cùng kinh khủng.

Diệp Sở đứng giữa vòng chiến thấy được cảnh tượng này thì bèn sởn gai ốc. Bất kỳ luồng lực kinh khủng nào trùng kích đến Sát Chu cũng khiến hắn dựng tóc gáy, mà sát khí tỏa ra khi nó quét tám cái chân chống đỡ cũng khiến lòng người rúng động.

Những cú va chạm này đúng là tuyệt thế, ánh sáng hào quang chói mắt. Mỗi lần hai luồng lực chạm nhau đều khiến huyệt động rung giật dữ dội đến mức không thể tưởng tượng nổi.

“Kréc...”

Một tiếng nhện rít phát ra vang vọng, thất thải quang mang trên người nó cũng bùng phát sáng rực tạo thành những tia sáng chiếu rọi khắp nơi, mang theo sát khí ngập trời bắn thẳng lên người một Tu hành giả.

Hầu như không kịp phản ứng, chỉ chưa đầy thời gian một hơi thì toàn thân y đã hóa thành bạch cốt. Nguyên linh của gã trong sát khí bị Thải Văn Sát Chu hút vào miệng.

Tam Âm Thải Văn Sát Chu có thể khắc chế nguyên linh, tất nhiên cũng phải có thần hiệu cắn nuốt nguyên linh.

“Chết!”

Nhìn một Tu hành giả cứ thế chết đi, mọi người đều điên cuồng, hào quang toàn thân tuôn ra cuồn cuộn không ngừng trấn áp xuống.

Thải Văn Sát Chu rất kinh khủng, chỉ bằng sức một mình nó đã ngăn trở những công kích rợp trời. Tuy khí thế của nó đã giảm đáng kể nhưng sắc mặc đám người Nhược Thủy cũng rất khó coi. Trải qua một thời gian giao thủ kịch liệt như vậy, họ cũng không còn chút lòng tin nào.

Nhược Thủy muốn giết tuyệt Thải Văn Sát Chu bèn tiến lên một bước, thân ảnh vũ động mà trên người bùng phát ra một luồng hào quang vạn trượng. Luồng sáng mênh mông cuồn cuộn mang theo sức mạnh lật trời khiến lòng người rúng động, ngay cả Kỷ Điệp khi nhìn thấy thì cũng thầm kinh hãi.

Giờ phút này các nàng mới biết được nữ nhân này dũng mãnh đến mức nào. Cường hãn đến phi nhân!

Bằng mười thành công lực có thể lay chuyển núi cao, Nhược Thủy nhắm hướng Thải Văn Sát Chu giết tới. Lực lượng che trời, hào quang vạn trượng!

Một kích kinh khủng giáng thẳng lên thân Thải Văn Sát Chu khiến nó yếu đi trong nháy mắt, ngay cả hào quang bảy màu cũng nhạt hẳn đi. Điều này khiến cả đám mừng rỡ, không nén nổi phải cất tiếng hoan hô, công kích phát ra càng thêm mãnh liệt.

Thân hình Thải Văn Sát Chu chợt trở nên dữ tợn, tám chân đồng thời bắn ra hào quang bảy màu. Từng luồng sáng mang theo khí tức khiến lòng người run sợ bắn về phía Nhược Thủy như tia chớp.

Nhược Thủy vừa thi triển xong một kích tuyệt thế nên đã suy yếu, căn bản không thể né tránh sát khí đánh tới như chớp giật. Nàng lập tức bị những tia sát khí bảy màu quấn quanh rồi dung nhập vào cơ thể.

“Phụt...”

Nhược Thủy miệng phun máu, bắn vọt ra ngoài, toàn bộ khuôn mặt tái nhợt, cơ thể sưng đỏ lên nhưng trên người nàng chợt xuất hiện một vầng sáng chuyển động, nháy mắt đã tiêu trừ chúng toàn bộ.

Sát khí xâm nhập muốn ăn mòn Nhược Thủy nhưng trong người nàng có vầng sáng phụ trợ kháng cự sự ăn mòn của Sát Chu.

Nhược Thủy ngã nhào xuống đất khiến Tình Văn Đình nóng lòng, sắc mặt kịch biến. Thấy Thải Văn Sát Chu đột nhiên yếu đi mấy phần, hào quang ảm đạm nhưng lại không biết tia sáng nó vừa vận dụng là lực lượng gì.

Nhìn Diệp Sở nhích tới gần Nhược Thủy, Tình Văn Đình hét lớn: “Chớ đến gần nàng! Sát Chu vận dụng tinh nguyên đánh nàng bị thương nặng. Giờ phút này, nàng đã bị nhiễm sát khí kinh khủng nhất!”

Diệp Sở biến sắc, tất nhiên hắn biết tinh nguyên Sát Chu kinh khủng đến bực nào. Nhìn cơ thể Nhược Thủy vừa sưng đỏ đã lại tiêu mất, Diệp Sở vô cùng tò mò. Tinh nguyên Sát Chu nhập thể, dù nàng có bất tử thân cũng phải bắt đầu thối rữa mới đúng, nhưng hết lần này đến lần khác nàng vẫn kháng trụ được. Rốt cuộc trong người nữ nhân này có lực lượng gì mà sát khí không thể ăn mòn?

“Xèo...” Sát Chu phun mạnh ra sát khí kinh khủng một lần nữa. Không có ‘tay đấm’ mạnh như Nhược Thủy thì căn bản không ai có thể chống được. Lại có một Đại tu hành giả bị cuốn vào sát khí hóa thành bạch cốt.

Mà đám người Tình Văn Đình cũng nhanh chóng tránh ra.

Mọi người mặt xám như tro tàn, có người không kìm nổi phải run bần bật. Cho dù ai cũng biết, con Sát Chu này không phải là vật họ có thể đối phó.

Sát khí thổi sát người Diệp Sở. Tình Văn Đình biến sắc muốn kéo Diệp Sở ra nhưng một cái chân Sát Chu đang quét về phiến nàng khiến nàng không thể cứu viện cho hắn được.

“Diệp Sở...” Tình Văn Đình thét lớn, tròng mắt vằn lên từng tia máu. Diệp Sở có thể ngăn cản sát khí là chuyện không sai nhưng giờ phút này sát khí là do Sát Chu bộc phát, cho dù là Đại tu hành giả thì trước mặt nó cũng không chịu nổi một kích.

Mọi người cho rằng Diệp Sở hẳn phải chết nhưng một điều khiến họ bất ngờ đã xảy ra. Sau khi sát khí xâm nhập vào người Diệp Sở, mặc dù khiến sắc mặt hắn vặn vẹo và trắng bệch nhưng hắn vẫn vô ngại.

Trong lúc mọi người cảm thấy kinh ngạc và không thể tin nổi, ánh mắt Diệp Sở đã hạ xuống người Diệp Thủy. Giờ phút này, thân thể nàng đang không ngừng sưng lên rồi xẹp xuống khiến nó bị biến dạng vô cùng dữ tợn. Diệp Sở thầm nhủ, cho dù trong người Diệp Thủy có lực lượng thần bí nhưng cứ chịu hành hạ như thế thì cũng đủ khiến nàng chết mất.

Hắn tự nhiên sẽ không muốn thấy Nhược Thủy chịu chết, bèn đưa tay kéo Nhược Thủy về bên cạnh mình.

“Không nên!” Không chỉ có Tình Văn Đình hét lớn mà tất cả những người còn lại cũng nhắc nhở Diệp Sở một câu. Thiếu nữ kia đã bị tinh nguyên của Sát Chu xâm thực, đụng vào nàng là tự tìm đường chết.

“Diệp Sở, mau buông ra!”

“Ta muốn cứu nàng!” Diệp Sở không hề quan tâm đến lời nhắc của Tình Văn Đình mà buông ra một câu khiến mọi người phải sững sờ rồi cảm thấy buồn cười. Một nhân vật như nàng còn không thể tự cứu, ngươi làm bằng cách nào?

Nhưng mọi người làm cách nào cũng không tưởng tượng nổi một màn đang phát sinh, chỉ thấy Diệp Sở cúi người ôm lấy thiếu nữ phong tư tuyệt thế ấy, đôi môi hạ xuống dán vào đôi môi như anh đào của nàng.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người thất thần, bao gồm cả Kỷ Điệp và Tình Văn Đình.

“Tiểu tử này háo sắc không cần mạng mà! Lúc này còn nghĩ đến chuyện chiếm lợi của thần nữ sao! Lợi dụng lúc người ta khó khăn mà... Cầm thú!”

“...”

Trong đầu ai cũng đều nổi lên ý nghĩ này. Đôi mắt vốn luôn bình thản của Kỷ Điệp rốt cuộc lúc này cũng bắt đầu biến hóa, khuôn mặt lãnh diễm càng thêm lạnh lùng kiêu ngạo: “Cũng giống ba năm trước, bản tính không đổi!”

“...”