Vội vã chạy trốn, ManTiểu Tri cao hứng nhìn thấy cửa
ngõ, trước mắt bỗng nhiên đen tối, đập vào một bức tường thịt cứng rắn, người
suýt ngã xuống lại bị ôm lấy.
“Nữ nhân ngốc nghếch này!” Tiếng rống giận dữ chấn
thiên vang lên bên tai nàng.
Thanh âm quen thuộc này! Nàng ngước mắt nhìn lên, quả
nhiên thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Băng Nhược Húc, cái miệng nhỏ nhắn mím lại,
nước mắt trào ra.
Hắn cho dù có lửa giận bằng trời, thấy bộ dáng vừa ủy
khuất vừa kinh sợ của nàng nhất thời chuyển thành đau lòng, vòng tay ôm chặt
nàng, “Không có việc gì.”
Cũng coi như nàng có vận khí tốt, hắn vốn là đi theo
cha ra kho dược liệu, định chọn một ít dược liệu quý tẩm bổ cho nàng, nhưng mà
nhìn nhìn lại thấy tâm thần không yên, dược liệu đơn giản cũng không chọn được,
muốn về phủ nhìn nàng một chút.
Không ngờ lúc trên đường cái, khóe mắt chợt trông thấy
một bóng người rất giống nàng, hắn cũng không để ý lắm nhưng khi về phủ không
thấy nàng hắn bắt đầu nóng vội. bất chấp mọi người đang ở phía dưới, thi triển
khinh công khắp ngõ ngách tìm nàng.
Mới phát hiện bóng người của nàng đã thấy ngay nàng có
nguy hiểm, lập tức tới bên cạnh nàng, may mắn là tới kịp lúc.
Sau khi Băng Nhược Húc đến đây, ManTiểu Tri đang bỏ
chạy thất tâm bát đảo cũng trở nên trấn định bình thường, nàng nhớ đến người ở
phía sau, có chút sợ hãi xoay người trốn sau lưng Băng Nhược Húc, như thế này
mới thấy tay kia của hắn bắt lấy cây mộc côn, lòng nàng kinh hãi. Nếu không có
Nhược Húc, mộc côn kia đã sớm đánh trúng nàng!
Hắn không vứt bỏ mộc côn, ngược lại cười vô cùng quái
dị âm ngoan, đem mộc côn nắm chặt, đôi mắt sắc như mũi tên, nhìn vào ba người
muốn chết kia.
Cái cảm giác băng hàn quen thuộc này làm cho Lí Thiếu
Vũ chấn động, toàn thân như gió rụng lá cây, run run không ngừng, hoảng sợ nhìn
Băng Nhược Húc, “Không, không…”
“Húc, hắn với tỷ tỷ ta hình như có chút vấn đề, thần
trí hắn…hình như cũng không tỉnh táo.” ManTiểu Tri tựa vào lưng hắn, tỷ tỷ cùng
Lí gia không phải đã giải trừ hôn ước rồi sao? Vì sao Lí Thiếu Vũ còn có thể có
liên quan cùng tỷ tỷ?
Còn có, vừa rồi hắn nói trên người không trọn vẹn đều
bởi vì tỷ phu? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Xem ra nàng phải mau mau về nhà
xem một chút có phải xảy ra chuyện hay không gì.
“Nàng đi ra ngoài trước đi.” Không cần biết hắn có cừu
oán với ai, hắn có bị bệnh gì, chỉ cần động đến thê tử của hắn chính là muốn
chết.
ManTiểu Tri liếc hắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn cong
lên lại hạ xuống, muốn nói gì nhưng nghĩ lại hắn hoàn toàn không nghe, nói cũng
vô ích, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn đi ra ngõ nhỏ, trước khi rời đi, nàng
nhìn ba người Lí Thiếu Vũ bằng ánh mắt đồng tình.
Xác định nàng đã đi xa, Băng Nhược Húc mới bước đi
chậm rãi tiêu sái vào ngõ nhỏ, “Hiện tại chúng ta nói chuyện một chút, dọa thê
tử của ta, phải trả giá như thế nào đây.”
“A......” Ngõ nhỏ không ngừng truyền ra tiếng thét.
Đã chạy trốn được một khoảng cách, Man Tiểu Tri vẫn
hoảng sợ. Xa như vậy còn nghe được, có thể thấy Húc xuống tay tuyệt đối không
nhẹ, mỗi khi trong ngõ truyền đến tiếng la, người nàng liền run một chút, lúc
thanh âm càng ngày càng suy yếu, nàng cũng bắt đầu phiền não.
Rốt cục, bóng người Băng Nhược Húc xuất hiện ở đầu
ngõ, bộ dáng ngọc thụ lâm phong kia, người không quen sẽ hắn chỉ là một vị công
tử, nhưng người quen thuộc , sẽ biết hắn căn bản chính là ma quỷ hóa thân.
Nàng không khéo lại là người quen thuộc của hắn, hơn
nữa quen đến mức trên người hắn như thế nào đều rõ ràng rành mạch, cho nên nụ
cười trên mặt hắn là phẫn nộ tươi cười, nàng cũng biết rât rõ ràng.
“Ai cho phép nàng rời khỏi nhà?” Băng Nhược Húc đầu
tiên là áp chế nàng hỏi.
Muốn làm đáng thương cũng không còn kịp rồi,“Người ta
muốn đi dạo thôi.” Hiện tại đánh chết cũng không thể nói nàng rốt cuộc rời khỏi
nhà để làm gì, bằng không hắn nhất định sẽ phun hỏa.
“Tại sao không mang theo người đi cùng?” Sắc bén truy
vấn nàng.
Man Tiểu Tri cứng đờ, không khí ngưng kết một chút,
suy nghĩ trong đầu nàng có chuyển động, tạm dừng hồi lâu mới mở miệng, “Ta
không thích cảm giác có người đi theo.” Nàng viện lý do, ngay cả nàng còn không
tin huống chi là Húc.
Hắn nhíu mắt lại, còn muốn truy vấn, nàng tiến lên ôm
lấy cánh tay hắn.
“Húc, ta đã đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi.” Hắn
hỏi mãi không dứt, từ khi nào hắn trở thành một nam nhân lằng nhà lằng nhằng
như vậy.
Cân nhắc một chút, dù sao nàng cũng trốn không thoát,
cuối cùng cũng phải trở lại trong phủ, “Đi thôi.” Nắm lấy cánh tay của nàng,
trước giải quyết của bụng nàng, sau đó giải quyết vấn đề của hắn.
“Được.” Nàng cười duyên lên tiếng, lau đi mồ hôi lạnh
trong tay, dù sao chỉ cần hiện tại có thể đi qua là tốt rồi.
Hai người vui vẻ rời đi, không bao lâu, căn nhà kế bên
có một đại nương đi ra, cầm trên tay chậu nước muốn hắt vào trong ngõ, đột
nhiên nghe đến mấy tiếng hét chói tai---
“A! Có ai không! Giúp đỡ cứu người a!” Kế bên hiên nhà
có ba người nằm chồng lên nhau, mặt mũi thì bị những vết thương to nhỏ, thật sự
rất đáng thương, làm sao bị người ta đánh thành như vậy a?
Một đêm kia, sau khi trở lại trong phủ, ManTiểu Tri
nàng gặp khổ hình lớn nhất đời này, bị nhốt tại trong phòng ước chừng bị mắng
hai canh giờ. Cuối cùng Băng Nhược Húc líu lo nhắc đi nhắc lại nàng chỉ còn
cách đưa môi đỏ mọng lên.
Cách trả giá này thật là quá mức tàn nhẫn rồi, tàn
nhẫn đến mức ngày hôm sau nàng thiếu chút nữa là không xuống giường được, cũng
vì chuyện này, Húc càng quyết định nhanh chóng trở về Y Lư.
Nàng có chút phiền chán ở trong thư phòng đi tới đi
lui, ba người Băng gia phụ tử ngồi ở một bên, đàm luận năm nay muốn vận chuyển
tiến cung cống phẩm dược liệu. Môi đỏ mọng mấp máy, nàng lặng lẽ vụng trộm rảo
bước ra cửa.
Nhưng mà nàng đi chưa được ba bước, phía sau liền
truyền đến –
“Nàng muốn đi đâu?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhíu
lại, giận dỗi dậm chân, “Ta muốn đi ra ngoài một chút, chàng với cha, còn có
tiểu thúc đang nói chuyện, ta buồn sắp chết rồi.” Nàng giống như bị trói lại
với hắn, nửa bước cũng không thể rời đi.
“Đợi một lát nữa, ta cùng đi ra ngoài với nàng.” Băng
Nhược Húc không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn vào danh sách dược phẩm.
Lúc trước lật đổ Lục vương gia, phải trả giá không ít,
Tần phi góp lời bên tai hoàng thượng, hiện tại đều là chủ nợ của hắn a.
ManTiểu Tri nhích tới nhích lui như con giun, thật khó
ngồi yên, buồn chán một hồi lâu sau lại nói: “Ta muốn đi tìm nương.” Thời gian
ước định đã qua, đành phải đi tìm cứu binh.
“Được, chờ ta.” Trả lời nhanh không kém khi nãy.
Nàng vội muốn chết, ngày hôm đó trên đường nàng cầm
lệnh bài của tỷ phu đưa cho nàng trước khi rời khỏi nhà, nhờ quản sự Sở gia an
bài một người hộ tống nàng trở về Thành Đô.
Ai bảo Húc thế nào cũng không chịu đưa nàng về nhà,
nàng đành phải tự cố gắng, nhưng mà không ngờ vừa ra tới cửa đã đụng cừu gia
của tỷ tỷ, còn làm cho da thịt bị đau, Húc sợ nàng lại gặp chuyện không may nên
đem nàng cột vào bên người, làm cho nàng không thể tìm cơ hội chuồn ra khỏi
cửa, nếu không đi, qua hai ngày nữa Húc sẽ mang nàng trở về Y Lư.
Không được! Nàng nhất định phải trở về Thành Đô một
chuyến, biết rõ ràng Lí Thiếu Vũ cùng tỷ tỷ rốt cuộc là chuyện gì ? Tỷ tỷ sẽ
không xảy ra chuyện chứ? Nàng lo lắng, nhất định phải tận mắt nhìn xem tỷ tỷ có
xảy ra chuyện gì hay không!
Băng lão gia nhìn con
dâu nhăn nhó, thật không đành lòng, “Tiểu Húc a, con dâu muốn tìm nương ngươi
nói chuyện, ba đại nam nhân chúng ta ở trong này nói chuyện, Tiểu Tri nghe lại
không hiểu, con đừng làm khó con bé.” Ông nháy mắt với đứa con thứ hai.
Nhận được tín hiệu rồi! Băng Nhược Ẩn gật gật đầu, ho
một cái, “Khụ! Đại ca, cha nói phải đó, đại tẩu cũng buồn nhiều ngày, huynh cho
đại tẩu hít thở không khí đi.”
Băng Nhược Húc trầm ngâm, xem vẻ mặt khát vọng của
nàng, đáy lòng buồn cười. Dù sao ở trong phủ cũng không sợ nàng xảy ra chuyện!
“Được rồi, nhưng không cho phép ra phủ.” ManTiểu Tri
cao hứng, xông lên hôn hắn một cái,“Vâng! Biết rồi......” âm cuối chưa đứt,
người đã không ở trong phòng.
Hắn cười lắc đầu. bộ dáng của nàng này thật đúng là
như là phạm nhân bị nhốt thật lâu, khẩn cấp muốn được tự do.
“Tiểu Húc, cảm tình con dâu với con thật đúng là quá
tốt.” Băng lão gia cùng Băng Nhược Ẩn nhìn thấy đều choáng váng.
Băng Nhược Húc liếc mắt,“Cha, người nói vô nghĩa sao?”
Cảm tình không tốt sao có thể có thể lấy nàng làm thê tử? Cha thật sự là càng
già càng hồ đồ.
Băng lão gia cảm thấy ủy khuất cúi đầu. Mới vừa rồi
con nhìn con dâu ánh mắt ôn nhu như vậy. Sao mới đó đã đối cha mình liền hung
như vậy a?
Lòng Băng Nhược Ẩn cũng đang thích thú và cản thấy yên
tâm, an ủi vỗ vỗ bả vai lão cha,“Cha, thói quen là tốt rồi.” Đại ca hiện tại
gìn giữ thê tử còn hơn cả mạng sống, mọi thứ còn lại đều là cỏ nhỏ ven đường,
tùy thời có thể bỏ qua.
“Phát ngốc cái gì thế? Còn không mau xem?” Băng Nhược
Húc nhướng mày.
“Nha!” Băng lão gia cùng Băng Nhược Ẩn trăm miệng một
lời đáp.
Lại là nha! Băng Nhược Húc đè nén ý nghĩ muốn giết
người, đồng thời có cái nghi hoặc. Vì sao người nhà của hắn còn có thê tử, mỗi
lần trả lời hắn đều là này chữ nha này?
Đế đế đế thóa...... Thanh thúy tiếng vó ngựa không
ngừng vang lên, một chiếc xe ngựa tinh xảo xuyên qua cửa thành Thành Đô, tiếp
tục hướng mục tiêu chạy tới.
Lúc này phía chân trời mới hơi lộ ra ánh sáng mờ nhạt
của buổi sớm mai, ngã tư đường còn có một lớp sương mờ nhạt bao phủ, ánh sáng
mặt trời chiếu xuống, cả tòa thành đều bao phủ ở giữa sương trắng, thật sự rất
đẹp.
Xe ngựa chậm rãi đi vào một tòa phủ đệ màu son, Tấm
biển phía trước đề -Sở phủ. Cửa lớn hàng ngày vẫn luôn đóng chặt nay vì nghênh
đó khách quý mà mở ra, trước cửa cũng có vài bóng người đang đứng, trong đó một
nữ tử dáng vẻ to tròn, nhìn lên gặp xe ngựa tới gần, nhịn không được đi thẳng
về phía trước, nam tử phía sau thân thủ giữ chặt nàng, nhẹ lay động thủ.
Nữ tử bất đắc dĩ, đành phải dừng lại ở tại chỗ, lòng
nóng như lửa đốt chờ xe ngựa một đường đi vào trước mắt mọi người, rồi sau đó
chậm rãi dừng lại. Mã phu trước đối với hai người xoay người hành lễ, mới rất
nhanh chạy đến phía sau xe ngựa, mở cửa xe, cung kính mời người trên xe xuống.
Ôm lấy cái bụng to tướng, đôi mắt của nữ tử kia đã hơi
có một lớp sương bao phủ, dáng vẻ nôn nóng nhìn bóng người đang bước từ trên xe
xuống, đôi gò má đỏ hồng kia cùng kết hợp với thân thể đầy đặn nhanh nhẹn, có
thể thấy được người đang trông chờ thân thể vô cùng khỏe mạnh bình an.
Người vừa xuống xe ngựa cũng đang hàm nước mắt chứa
kích động, bình tĩnh nhìn nữ tử, tất cả đều không thể thốt thành lời.
“Tỷ!” ManTiểu Tri vốn định ôm tỷ tỷ, nhưng thấy nàng
mang thai, khó mà ôm lấy, đành phải thân thủ gắt gao nắm chặt lấy tay nàng.
Man Tiểu Nhu kích động nhìn nàng, nước mắt chảy
xuống,“Tiểu Tri, ngươi rốt cục đã trở lại.” Muội muội của nàng! Muội muội số
khổ của nàng cư nhiên có thể giống như bây giờ, một mình một thân trở về nhà,
bộ dáng khỏe mạnh như thế.
Che chở bên cạnh thê tử đang mang thai, Sở Hòa Khiêm
mỉm cười với ManTiểu Tri, “Vào nhà đi”
“Vâng!” Nàng gật gật đầu, nghiêng người giúp đỡ tỷ tỷ
đi vào nhà.
Dọc theo đường đi, hai tỷ muội nắm tay quá chặt chẽ,
ai cũng không chịu buông ra, hai mắt đẫm lệ nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt
nhau, lộ ra vui mừng, kích động cùng cao hứng.
Đi vào trong phủ, Man Tiểu Nhu nắm tay muội muội ngồi
xuống, một tay kia nhẹ vỗ về mặt của nàng.
“Muội khỏe hơn không?” Tuy rằng trong thư muội muội,
nói thân thể nàng một ngày một ngày tốt lên, nhưng không tận mắt thấy, nàng vẫn
là không thể tin được, chỉ sợ là muội muội thiện lương sợ nàng lo lắng, lừa
nàng, nay thoạt nhìn, hình như là thật sự.
ManTiểu Tri gật gật đầu, phút chốc rơi lệ,“Tốt lắm, tỷ
nhìn muội xem, đã béo lên rồi.” Tỷ tỷ có dáng vẻ thật hạnh phúc.
Sở Hòa Khiêm thấy hai tỷ muội dường như có rất nhiều
lời muốn nói, tinh ý lấy cớ đi trước, để cho hai tỷ muội các nàng hảo hảo ôn
chuyện.
“Tỷ phu đối với tỷ có tốt không?” Tỷ tỷ gả cho Ngũ
công tử Sở gia ở Thành Đô, có tiền có thế, Sở gia là dựa vào binh khí lập
nghiệp, là một chú kiếm thế gia nổi danh.
Trước lúc nàng cùng với Húc rời đi, nhìn thấy cá tính
tỷ phu tựa hồ cùng với vẻ bề ngoài không giống nhau, nhưng vì hạnh phúc của tỷ
tỷ, nàng vẫn nên để trong lòng, tùy ý bọn họ phát triển.
Nghĩ đến trượng phu, Man Tiểu Nhu tràn đầy hạnh phúc,
“Hòa Khiêm rất tốt với tỷ, mọi người trong nhà đều thương tỷ, tỷ tỷ thật sự
hạnh phúc” Nàng biếtTiểu Tri vẫn nghĩ nàng vì bệnh của nàng mà gả cho Hòa
Khiêm, tuy rằng sự thật đúng thế.
Băng Nhược Húc và Hòa Khiêm là anh em bà con, lúc
trước bệnh của Tiểu Tri ngày càng nghiêm trọng, một ngày nàng phát hiện quan hệ
giữa sở gia và Băng Nhược Húc liền đi tìm Hòa Khiêm thương lượng, trải qua một
chuyện, nàng gả cho Hòa Khiêm, còn Băng Nhược Húc đem Tiểu Tri đi chữa bệnh.
ManTiểu Tri cẩn thận nhìn vào mắt tỷ tỷ, nhận thấy đáy
mắt chân thành, “Vậy là tốt rồi.” tỷ phu quả là không phụ kỳ vọng của nàng,
thật tốt quá, tỷ tỷ đã tìm được hạnh phúc của mình rồi.
“Đúng rồi, muội ở Trường An đụng phải Lí Thiếu Vũ!”
nàng đem tất cả chuyện gặp Lí Thiếu Vũ nói với tỷ tỷ.
Sau khi Man Tiểu Nhu nghe xong, xấu hổ vuốt tóc, “Kỳ
thật sau khi tỷ gả cho tỷ phu muội, Lí Thiếu Vũ lấy thân phận khách nhân tới ở
trong nhà.” Vị hôn phu cũ này lúc trước sợ bị nhà nàng làm suy sụp nên đã thoái
hôn.
“Còn tỷ phu…” Man Tiểu Tri kinh ngạc trợn to mắt. Tỷ
phu biết không tức giận?
“Tỷ phu muội có biết, Lí Thiếu Vũ này cũng là xấu xa,
muốn đánh cắp binh khí đồ của Sở gia, tìm tới tỷ nhờ hỗ trợ, nghĩ đến dùng tiền
là có thể mua ta, ta liền trêu cợt hắn một chút.”
Không ngờ rằng trò đùa của nàng gây ra một số chuyện
về sau.
“Lí Thiếu Vũ cầm binh khí đồ giả đi chế tạo vũ khí,
kết quả làm cho Lí gia tổn thất nặng nề, hắn tới cửa tìm ta gây phiền toái, tát
ta một cái, vừa vặn bị tỷ phu muội thấy được, tỷ phu muội ra tay quá nặng, làm
hắn mất nửa cái mạng” Man Tiểu Nhu nói đơn giản ân oán của nàng cùng Lí Thiếu
Vũ lúc đó.
Man Tiểu Tri gật gật đầu. Như vậy có thể giải thích
được vì sao Lí Thiếu Vũ hận tỷ tỷ đến thế, thì ra là do thương thế của hắn do
tỷ phu đánh, khó trách thấy bộ dạng của nàng liền hận như vậy.
Khoát tay, không cho muội muội nghĩ nhiều. “Mọi chuyện
đều qua, không nói nữa. đúng rồi, Nhược Húc đối với muội có tốt không?” Nàng
vẫn lo lắng điểm này, lúc trước dùng một ít thủ đoạn nhỏ lừa Băng Nhược Húc
giúp muội muội chữa bệnh, nàng biết không lừa được bao lâu, cho nên rất sợ hắn
khi dễ Tiểu Tri.
“Húc rất thương muội” Đỏ bừng mặt, nàng nói. Kỳ thật
nàng hiểu lầm, nghĩ rằng tỷ tỷ đã biết bọn họ cùng một chỗ, không biết tỷ tỷ
nàng không phải ý tứ này.
Mày liễu hơi nhíu lại, Man Tiểu Nhu nhìn bộ dạng thẹn
thùng của muội muội có chút ngạc nhiên, nhưng nàng không đả thảo kinh xà, làm
bộ như không có việc gì.
“Phải không? Vậy thì tốt rồi, tỷ tỷ còn lo lắng hắn sẽ
khi dễ muội.” Thẹn thùng như vậy là vì Băng Nhược Húc? Hai bọn họ không phải
là….
Man Tiểu Tri biết ấn tượng của hắn trong lòng tỷ tỷ
không tốt, liên tục xua tay, “Không có, Húc rất thương muội, thân thể của muội
đều do huynh ấy chiếu cố” Những mưa gió phát sinh thời gian trước không cần nói
đến.
“Ừm, nếu đã vậy tại sao muội lại trở về một mình?”
Tiểu Tri rõ ràng thay hắn nói chuyện, nhất định đã rơi vào lưới tình của Băng
Nhược Húc.
“Ách…” Man Tiểu Tri suy nghĩ, cắn cắn môi, không biết
có nên nói thật hay không. Vỗ vỗ tay nàng, cho nàng ánh mắt an tâm, “Muội nói
đi, tỷ tỷ sẽ không để ý”
“Kỳ thật là Húc, huynh ấy...... Huynh ấy đang tức
giận, thời gian trước tỷ nói muốn đính thân cho muội, huynh ấy liền cáu kỉnh
tức giận.” Xấu hổ nhìn tỷ tỷ, sợ nàng tức giận.
Man Tiểu Nhu đương nhiên rất tức giận. Vì lý do này
cáu kỉnh, để cho Tiểu Tri một mình một ngựa trở về, tốt lắm! Đừng nghĩ nàng sẽ
đáp ứng gả Tiểu Tri cho hắn!
Nhưng mà, nàng hoàn toàn không biết là mình đã chậm
một bước, hơn một tháng trước, muội muội yêu nhất của nàng đã lập gia đình, hơn
nữa, trước khi lập gia đình đã bị ăn.
“Như vậy à, không sao, bây giờ muội đã trở lại là tốt
rồi.” Nàng nở rộ ra nụ cười xinh đẹp cho dù tức giận cũng không phải giận muội
muội, nàng đương nhiên sẽ tìm người tính toán sổ sách.
“Vậy là tốt rồi.” ManTiểu Tri không phát hiện tâm tư
phức tạp của nàng, an tâm đáp lại.
“Nhị tỷ!”
“Tiểu Tri a!” Cửa phòng khách đột nhiên xuất hiện
nhiều người..
Nàng vừa thấy nước mắt đang ngừng lại trào ra, bước
vội lên.
“Cha! Nương!” Nàng nhào vào trong lòng nương.
Người đến chính là cha nương và đệ đệ duy nhất của tỷ
muội Man gia, bốn người ôm nhau vừa khóc vừa cười.
Man Tiểu Nhu thong thả đứng dậy, Sở Hòa Khiêm lúc này
cũng đi vào phòng khách, đến cạnh thê tử, ôn nhu đỡ thắt lưng thê tử.
“Còn tưởng huynh sẽ đi đâu, thì ra là đi rước cha mẹ
đến” Nhìn cảnh trước mắt, ngực nàng thật ấm áp.
“Ừm” Sở Hòa Khiêm cúi đầu hôn khẽ lên má thê tử, đáy
mắt tràn ngập tình yêu say đắm, nàng nhìn trượng phu, nắm tay hắn cùng gia nhập
người nhà đang cười nhưng lại có nước mắt kia, hưởng thụ giây phút đáng quý.
Sở Hòa Khiêm lơ đãng nhìn thấy vòng ngọc trên tay cô
em vợ. Đó không phải là…
Giống như biết được điều gì, hắn nở nụ cười thần bí.
Xem ra thê tử của hắn có thể phải nhận người nàng ấy ghét nhất làm em rể rồi.
Ban đêm, Man Tiểu Tri ngủ thoải mái, xoay người một
cái, Hả? Cảm thấy chăn bông có chút quái lạ, từ từ nhắm hai mắt, nhíu mày lại,
giật người một chút, lùi lại một chút mới mỉm cười, tiếp tục ngủ.
Ngủ ngủ, như thế nào lại cảm thấy có một cảm giác nóng
cháy? Bên trái bên phải đều có a!
Mơ mơ màng màng mở mắt ra. Hả? Trên tay giống như có
cái gì đè nặng vậy, dụi dụi mắt, nàng từ từ ngước mắt lên --
“A --” Tiếng kêu thê lương vang lên, nàng giật bắn cả
người.
Dọa người mà! Có một người đang nằm cạnh nàng, lửa
giận hừng hực trừng nàng, khó trách nàng cảm thấy nóng. Có thể nửa đêm nằm cạnh
nàng, còn ai vào đây nữa. Đương nhiên là người đuổi từ Trường An tới, Húc!
Man Tiểu Tri ôm ngực, tim đập nhanh, thật sự bị dọa
rồi.
“Chàng, chàng đã đến rồi?” Ngay cả nói cũng lắp bắp.
Không xong! Xem sắc mặt trượng phu, nàng thảm rồi.
Băng Nhược Húc đôi mắt lạnh như băng nhìn nàng, “Nàng
dám lén đi!” Khi hắn muốn tìm gặp nàng lại không hề nhìn thấy bóng dáng, lo
lắng đến độ tóc đều dựng thẳng lên .
Tìm nương hỏi mới biết nàng đã sớm chuồn khỏi cửa, còn
lên xe ngựa về Thành Đô.
Hắn không do dự, lập tức đuổi theo, còn bỏ lại đằng
sau một vài ý gì đó, muốn da của nương căng thẳng một chút. Lúc hắn đuổi theo,
cửa thành đã sắp đóng nhưng hắn cũng không để ý, bay thẳng qua cửa thành, thẳng
đến Sở phủ, sau khi tìm mấy gian phòng khách, cuối cùng nhìn thấy thê tử đang ngủ
say sưa, tuy rằng rất muốn bóp chết nang nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Man Tiểu Tri tự biết đuối lý, nhưng vẫn là nhịn không
được oán giận,“Ai bảo huynh không chịu mang ta về nhà.” Nếu hắn không chậm chạp
không chịu mang nàng trở về, mình thế nào lại lén lút chạy trốn.
Nương mạo hiểm lén đưa nàng ra ngoài, nàng cũng là vạn
bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.
“Tiểu Tri!” Man Tiểu Nhu ôm bụng, quát to tên muội
muội.
Nửa đêm đang ngon giấc, đột nhiên nghe tiếng kêu sợ
hãi của nàng, một đám người từ phòng mang đao kiếm chạy đến đây.
Sở gia từ lão Đại đến lão Ngũ, mỗi người đều chỉ mặc
áo đơn, ngay cả giày cũng chưa kịp mang, ai nấy cầm vũ khí trong tay, nghĩ rằng
có địch nhân đến.
Hùng hổ như vậy, ManTiểu Tri cũng bị dọa, vội vàng từ
trên giường leo xuống, “Tỷ! Muội không sao.” Nhưng mà ai nấy cũng trợn mắt, mặt
xanh mét.
Ánh nến trong phòng không rõ nên trong khoảng thời
gian ngắn mọi người cũng không phát hiện trên giường nàng còn có người, đến khi
hộ vệ đem đèn đuốc bốn phía đốt lên bọn họ mới nhìn thấy một bóng người cao to
trên giường.
“Nhược Húc?” Lão đại Sở gia nhìn thấy đầu tiên, không
nhịn được kêu lên.
Những người khác nghe thế liền quay đầu lại, đồng thời
trừng to mắt. Làm sao biểu đệ lại nằm trên giường em vợ của Ngũ đệ?
Sắc mặt Man Tiểu Nhu trầm xuống rồi nở một nụ cười,
“Băng Nhược Húc, tại sao ngươi nửa đêm lại chui vào chăn của muội muội ta?
Ngươi có ý gì?” Cho dù hai người thật sự cùng một chỗ cũng không thể như vậy
chứ!
Khuôn mặt Băng Nhược Húc so với nàng còn khó coi hơn,
“Liên quan chó gì đến ngươi!” Xuống giường, hắn tuyệt đối không khách khí kéo
Man Tiểu Tri trở về bên cạnh.
Muốn nhịn cũng không nhịn được! Man Tiểu Nhu giận đến
nổ tung
“Tiểu Tri lại đây!” Nàng kêu.
Man Tiểu Tri sửng sốt, theo bản năng muốn đi qua.
Bên hông bỗng căng thẳng, khuôn mặt bên cạnh nói,
“Không cho phép đi qua!”
“Tiểu Tri lại đây!”
“Không cho phép!” Hai người rống lên.
Chen chúc trước cửa phòng, người của Sở gia nhìn nhau,
thấy là việc riêng, ngáp một cái, giải tán trở về.
Sau khi kêu vài tiếng, Man Tiểu Nhu khó thở, “Ngươi có
lầm hay không? Buông tay ngươi ra, Tiểu Tri là muội muội ta nha! Nó chưa lập
gia đình, ai cho phép ngươi chạm vào nó?” Bất chấp bụng, nàng xông lên trước
động thủ.
Man Tiểu Tri giật mình. Cái gì nàng chưa lập gia đình?
Nha, trời ạ! Nàng nhìn thấy Băng Nhược Húc mở miệng, muốn ngăn cản nhưng không
kịp rồi.
“Nàng là thê tử của ta, ai nói ta không thể chạm vào
nàng.” Hắn đẩy nàng ra.
Man Tiểu Nhu sửng sốt, ngây ngốc thối lui vài bước,
nghẹn họng nhìn trân trối nói không ra lời.
Cuối cùng cũng đã đến! Man Tiểu Tri trốn tránh sự thật
cúi đầu, không dám nhìn tỷ tỷ.
Sở Hòa Khiêm đến sau lưng thê tử, nhẹ nhàng đỡ lấy
nàng, một câu cũng không nói.
“Ngươi, các ngươi?” Man Tiểu Nhu giơ ngón tay lên, run
run chỉ vào Băng Nhược Húc.
Hắn đắc ý nhướng mày,“Chúng ta lễ mừng năm mới đã
thành thân.” Hừ, cuối cùng coi như hòa nhau rồi.
Man Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn Băng Nhược Húc một hồi lâu,
sau đó cúi đầu tìm chung quanh, nhặt lên thanh trường đao không biết ai quên
mang đi.
Nàng dùng hai tay cầm trường đao, “Ta chém ngươi!” Trường đao vung lên.
“A! Tỷ tỷ đừng tức giận!” Man Tiểu Tri kéo Băng Nhược
Húc, cố làm cho tỷ tỷ bình tĩnh một chút, một bên chống đỡ, không cho trượng
phu đánh bay tỷ tỷ.
“Tiểu Nhu…” Sở Hòa Khiêm cũng bị dọa chết khiếp. Trong
bụng thê tử còn có tiểu hài tử a! Hắn tiến lên muốn đoạt lại đao trong tay
nàng.
Nàng tức điên rồi, không cần biết là ai, toàn bộ chém!
Cả phòng loạn lên, âm thanh sợ hãi, tiếng rống giận dữ
vang động.
Man Tiểu Nhu cầm trường đao muốn chém lấy tay Băng
Nhược Húc đang ôm muội muội, đột nhiên một cơn co rút đau đớn ở bụng kéo đến,
Man Tiểu Nhu tái mặt, trường đao cũng buông xuống.
Sở Hòa Khiêm ở phía sau nàng nhanh tay chụp lấy, bằng
không ngón chân nàng hẳn là bị chém đứt.
“Tiểu Nhu?” Hắn phát hiện sắc mặt thê tử tái nhợt như
tuyết, giữa trán đổ mồ hôi lạnh.
Man Tiểu Nhu cười khổ một chút,“Hòa Khiêm, đứa nhỏ
hình như vội vã muốn đi ra.” Nàng cảm giác được hạ thể nước ối vỡ ra.
Trong phòng ba người đều sửng sốt, sau đó tràn ngập
tiếng rống giận của Sở Hòa Khiêm và tiếng kêu thống khổ của Man Tiểu Nhu.
Đêm nay, Sở phủ cũng thật náo nhiệt a!
Man Tiểu Nhu trải qua một ngày đau bụng sinh, rốt cục
sinh ra một tiểu nữ oa đáng yêu
Man Tiểu Tri ôm cháu gái trong lòng, trìu mến vỗ vỗ
nhẹ, cúi xuống hôn trộm khuôn mặt nhỏ nhắn và cái miệng đáng yêu, cảm thấy lòng
đều tan chảy ra.
Đang định hôn một cái nữa, một bàn tay ở phía sau giơ
đến, “Nàng ôm đủ chưa?”
Băng Nhược Húc không biết khi nào đã đứng sau lưng
nàng, vốn dĩ vẫn chịu đựng, nhưng nhìn nàng càng hôn càng cao hứng, càng hôn
càng nhiều, trong đầu bỗng ghen tuông, hàm răng cũng cắn chặt.
ManTiểu Tri gật đầu cười. “Tiểu hài tử mà chàng cũng
ăn ghen tị cho được, con bé thật xinh đẹp.” Oa nhi này cùng với tỷ tỷ lúc nhỏ
chắc giống nhau.
Bởi vì Man Tiểu Nhu sinh non, Sở gia toàn lực không
cho nàng xuống giường, Băng Nhược Húc là đầu sỏ gây nên, từ lớn đến nhỏ trong
nhà, từng người đều mắng hắn vài câu.
Vợ chồng Man gia cũng khó nghĩ, thầm oán trách tiểu nữ
nhi không được đường đường chính chính gả ra cửa, Sở gia cũng tự biết đuối lí,
Băng Nhược Húc cũng coi như người nhà bọn họ, cho nên đã viết thư cho vợ chồng
Băng gia, quyết định thành thân một lần nữa.
Lúc này đây, Man Tiểu Tri nhất định phải đường đường
chính chính vinh quang nhộn nhịp từ Thành Đô gả đến Trường An.
Băng Nhược Húc rất muốn liều lĩnh nắm tay nàng vụng
trộm đem nàng đi, nhưng mà Man Tiểu Tri năn nỉ, tim hắn mềm nhũn, đành cắn răng
đáp ứng.