Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo

Chương 26




Thứ hai Cù Đông Trần đúng giờ tham gia hội điều nghiên, ngoại trừ GE, còn có những tập đoàn khác đồng thời ngồi xe đến vùng ranh giới mới giải phóng điều nghiên, Cù Đông Trần ngồi trên xe, liền thấy Lệ Thâm ngồi ở trước nhất một loạt.

Hắn vận một cái áo sơ mi trắng đeo kính mắt cúi đầu đang chỉnh lý văn kiện, cằm của hắn tựa hồ nhọn một chút, có thể là do bệnh nặng mới khỏi, xem từ bên mặt, Cù Đông Trần cảm thấy sắc mặt hắn cũng không khá lắm.

Đến địa điểm cần đến, Lệ Thâm trước một bước xuống xe cùng nhân viên công tác vùng mới giải phóng kết nối tình huống, bí thư quay đầu liếc mắt tìm Cù Đông Trần, mời mọi người cùng nhau đi vào trong.

Nhân viên công tác vừa mang theo bọn họ đi vào vừa giới thiệu tình huống tương quan của vùng mới giải phóng, Cù Đông Trần đi bên người bí thư, hắn nhớ bí thư không hút thuốc lá, nhưng hắn nghiện thuốc lá hơi nặng, cho nên đi một đoạn đường liền mượn cớ muốn gọi điện thoại lui ra phía sau đoàn người, vị xì gà quá đậm, hôm nay hắn cố ý ở trên lầu mua một bao Đại trùng dương, cúi đầu châm thuốc xong, hắn liền nhìn thấy Lệ Thâm đi ở bên trái mình, hắn cũng không chủ động nói chuyện với người khác, là Tự Hải tại thay hắn chào hỏi, hắn cố ý đi chậm rãi chút, một người có vẻ hơi quá mức yên tĩnh.

Hô hấp Cù Đông Trần có một giây dừng lại.

Hắn biết ngày đó Lệ Thâm là chịu hành hạ, đến bây giờ đã trôi qua một tuần, sắc mặt hắn tựa hồ cũng không phải quá tốt, từ sau khi gặp lại hắn chưa từng nhìn thấy Lệ Thâm đeo kính, mà hôm nay chẳng biết vì sao hắn lại đeo kính mắt, đường nét khuôn cằm rõ ràng, có một loại mùi vị chỉ quân tử mới có.

Như là cảm giác được cái gì, ánh mắt Lệ Thâm bỗng nhiên nhìn sang phía hắn.

Lại tránh né cũng đã không kịp, mà sẽ lộ ra lúng túng, Cù Đông Trần thẳng thắn nhìn thẳng hắn, Lệ Thâm lại chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt, sau đó ung dung dời ánh mắt.

Cù Đông Trần đem thuốc để trên môi, mạnh mẽ hít vài hơi.

Sau khi kết thúc điều nghiên, xe Cù Đông Trần đã chờ ở bên ngoài, hắn cố ý thả chậm bước chân, sau khi chờ bí thư cùng tất cả mọi người nắm tay hẹn gặp lại, hắn mới đi đến phía sau Lệ Thâm mở miệng nói một câu, “Tôi đưa cậu đi, Lệ Thâm, cậu muốn đi đâu?”

Lệ Thâm sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn người đi tới đối diện, Cù Đông Trần mặt mày thâm thúy mà nhìn hắn nói, “Cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu tới.”

Bí thư nghe được đối thoại của hai người liền cười nói, “Được rồi, Lệ Thâm, để Cù tổng tiễn cậu một đoạn đường, hai người là bạn học đi, có cái gì cũng có thể tâm sự nhiều thêm.”

Lệ Thâm gật đầu một cái, hướng về bí thư nói, “Được, vậy bí thư ngài đi thong thả.”

Hai người nhìn theo bí thư lên xe rời đi, Cù Đông Trần mới nhìn Lệ Thâm, “Đi thôi, tài xế chờ ở bên ngoài.”

Lệ Thâm đi phía sau Cù Đông Trần, nhìn bóng lưng hắn nhất thời có chút không rõ hắn là có ý gì, nếu không phải nguyên nhân công tác, thì thật ra Lệ Thâm không muốn gặp hắn, hình ảnh đêm đó vẫn ở trong đầu hắn không di chuyển được, Cù Đông Trần điên cuồng bá đạo khiến hắn đêm đó càng có vẻ thấp hèn, hắn bây giờ ở trước mặt Cù Đông trần cái gì cũng không còn, ngay cả sự tự tôn cuối cùng cũng mất đi.

Cù Đông Trần mở cửa xe để Lệ Thâm đi vào trước, lúc cúi đầu hắn tự nhiên giơ tay cản một chút, giây kế tiếp hai người không khỏi đều có chút lúng túng, dường như thời gian bỗng nhiên quay về quá khứ, Cù Đông Trần đã từng, đối Lệ Thâm cũng là ôn nhu như vậy.

Mà Lệ Thâm cũng chỉ hơi hơi dừng lại liền hiểu được, vừa nãy hắn hẳn là nhầm mình thành Tô Nhiên đi, ý thức được sự thực này đáy lòng Lệ Thâm có chút đau đớn, là lúc trước hắn quá đề cao bản thân.

Tài xế quay đầu hỏi Cù Đông Trần muốn đi đâu, Cù Đông Trần nhìn Lệ Thâm một chút, Lệ Thâm nhẹ giọng nói, “Đường Hoài Tây, vườn Mộc tê.”

Xe chạy trên đường, bên trong xe nhất thời lặng im, Lệ Thâm không biết Cù Đông Trần có mục đích gì, mà giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy hơi mệt chút, hắn hôm qua mới xuất viện, ngày hôm nay lại an bài hạng mục công việc điều nghiên bận bịu cả ngày, hiện nay rốt cục có thể nghỉ ngơi một lát, hắn liền có chút mệt mỏi.

“Sắc mặt cậu không quá tốt, ” Cù Đông Trần chợt lên tiếng, quay đầu nhìn hắn, lộ ra thần sắc quan tâm, “Có phải là sốt vẫn chưa lui?”

Một câu nói nhất thời khiến Lệ Thâm tỉnh cả ngủ, mắt hắn bộc lộ kinh ngạc quay đầu nhìn Cù Đông Trần, “Ai nói cho cậu, tôi ngã bệnh?”

“Xin lỗi, ” Cù Đông Trần nhấp môi dưới, thần sắc hổ thẹn, “Đêm đó xúc phạm tới cậu, xin lỗi Lệ Thâm.”

Đây là lần thứ hai Lệ Thâm nghe thấy Cù Đông Trần dùng ngữ khí như vậy nói xin lỗi với mình, lần thứ nhất nói xin lỗi, Cù Đông Trần vì lưu lại hắn bỏ xuống tự tôn nói xin lỗi với hắn, mà lần đó Lệ Thâm triệt để thương tổn tới hắn, lần này hắn nói xin lỗi, Lệ Thâm bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Sắc mặt của hắn vốn cũng không tốt, hiện tại càng để lộ ra một loại tái nhợt, cho dù nơi đáy lòng rất đau, thế nhưng hắn vẫn là ôn nhu hướng Cù Đông Trần nở nụ cười, Lệ Thâm nhìn hắn nói, “Tôi chưa từng trách cậu, Đông Trần, không ai có thể cưỡng bách tôi, cậu so với tôi còn rõ ràng điểm này hơn, cho nên cậu không sai, cũng không cần hổ thẹn, tôi không sao.”

Cù Đông Trần nghĩ đến rất nhiều loại phản ứng của Lệ Thâm, nhưng không nghĩ tới Lệ Thâm sẽ giống như bây giờ ôn nhu cười nói với hắn, cậu không cần hổ thẹn, tôi không sao.

Hắn bỗng nhiên có chút không phân biệt được, người trước mắt này, vẫn là Lệ Thâm trước đây sao?

Hắn tựa hồ thay đổi, hắn thu hồi từng cái phong mang, không còn luôn cường thế kiêu ngạo nữa, hắn trở nên ôn nhuận trầm tĩnh, nhưng hắn lại tựa hồ cũng không thay đổi, hắn vẫn là Lệ Thâm khi cười rộ lên rất dễ nhìn, lúc hắn nhìn ngươi, trong mắt như có ánh thu thủy.

Cù Đông Trần mất tự nhiên dời tầm mắt.

“Cậu đừng nói như vậy, Lệ Thâm, đêm đó nếu không phải cậu, tôi đã trúng kế bọn họ rồi.” Nửa ngày sau, Cù Đông Trần mới thấp giọng phun ra một câu như vậy, “Tự Hải đã nói cho tôi biết, cùng ngày hôm đó cậu được sắp xếp đi công tác, nếu như tôi không đối cậu làm hung ác như vậy, cậu cũng không đến nỗi sinh bệnh nằm viện, cả người gầy đi trông thấy.”

“Cậu yêu người đó sao?” Lệ Thâm bỗng nhiên mở miệng hỏi, lời của Cù Đông Trần thậm chí còn chưa rơi xuống đất, Lệ Thâm bỗng nhiên lên tiếng, âm thanh thậm chí có nhẹ nhàng run rẩy.

Cù Đông Trần sững sờ, quay đầu nhìn về phía hắn, hắn nhìn thấy đôi môi Lệ Thán có chút trắng bệch, hắn nghe thấy Lệ Thâm hỏi một câu, “Cậu yêu Tô Nhiên sao, Đông Trần.”

Mãi đến tận khi đến nơi, Lệ Thâm cũng không nghe được đáp án của Cù Đông Trần.

Tài xế đậu xe ở cửa, Lệ Thâm nhìn Cù Đông Trần, trong lòng từng chút từng chút đau nhói, hắn mở cửa xe, bỗng nhiên cười khổ lên tiếng, “Tôi biết rồi, xin lỗi, là tôi lỡ lời.”

Lệ Thâm đứng nơi đó, hắn không biết xe phía sau đã rời đi chưa, nhưng hắn ngay cả một bước đường cũng không bước nổi, câu hỏi vừa nãy hỏi Cù Đông Trần, đã xài hết thảy khí lực của hắn.

Hắn biết là mình tự rước lấy nhục, nhưng mà hắn vẫn muốn nghe chính miệng Cù Đông Trần thừa nhận, hắn muốn Cù Đông Trần chính miệng nói.

Thế nhưng Cù Đông Trần trước sau đều không mở miệng.

Không mở miệng, tức đại biểu ngầm thừa nhận.

Hắn kỳ thực đã sớm biết, đêm đó, ngay khi Cù Đông Trần dằn vặt hắn, hắn đã biết đáp án, nếu trong lòng Cù Đông Trần đối với hắn còn có một chút yêu, cũng sẽ không dằn vặt hắn như vậy.

Cho nên hôm nay Cù Đông Trần mới hổ thẹn như vậy hướng hắn nói xin lỗi.

Lệ Thâm có chút buồn cười, cười chính mình gieo gió gặt bão, cười chính mình u mê không tỉnh.

Ở trong lòng sông nhiều năm như vậy, hắn lần thứ nhất đột nhiên cảm thấy rất lạnh, mở mắt ra nhìn thấy trong dòng sông trước sau chỉ có mình một người, hắn chợt cảm thấy một loại lạnh lẽo thấm vào xương.

Hắn vì Cù Đông Trần cao hứng, hắn rốt cuộc tìm được người hắn yêu và cũng yêu hắn, hắn tốt như vậy, đáng giá Tô Nhiên chân tâm đáp trả, mà đời này của hắn cứ như vậy đi, chút tình cảm này đã hao phí hết thảy khí lực của hắn, hắn đã không còn khí lực để đi yêu bất kỳ người nào nữa, đời này của hắn, cứ như vậy đi.