Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

Chương 97: Nó đã được chữa trị hoàn toàn




Sau bữa tối, cả 2 chúng tôi cùng nhau dạo quanh đường phố của Vương Đô.(Có lẽ nào. Như ta đoán là đi tìm hotel hợp lý)

Khi đến lúc thanh toán hóa đơn và tôi đang chuẩn bị trả tiền, họ nói rằng tất cả đều đã được chi trả hết rồi. Hẳn là Gamma đã làm điều đó, nhưng có thể cũng do chị tôi là quán quân mới nhất của Lễ hội Chiến Thần. Tôi không tài nào xác định được là vì lí do gì.

“Đã quá giờ giới nghiêm của kí túc rồi phải không?”

“Em đã báo với họ là mình sẽ tham gia một bữa tiệc và được cho phép rồi.”

“Làm tốt lắm.”

Đường phố về đêm thật tĩnh lặng. Tự dưng, tôi ngẩng đầu lên, và thấy thứ đang ngự trên trời cao kia là một vầng trăng lưỡi liềm sáng rõ(Cảnh này quá hợp cho 1 đêm luận loan).Nhưng vì lí do nào đó, tôi có cảm giác rằng mặt trăng trông đỏ hơn mọi khi.

“Có vấn đề gì vậy?”

Chị tôi hỏi trong khi thấy tôi ngước nhìn về phía mặt trăng.

“Em có cảm giác mặt trăng trông đỏ hơn bình thường.”

“Vậy sao? Chị cũng thấy thế.”

“Có lẽ là vậy thật. Nhưng mà dù sao thì kể cả khi mặt trăng có là màu đỏ, xanh hay bất cứ màu nào khác đi chăng nữa thì em nghĩ cũng chẳng quan trọng đâu.”

Tôi thực sự nghĩ là mặt trăng màu đỏ nhìn ngầu hơn nhiều chứ.

“Ban nãy chúng ta đang bàn về Huyết Nữ Vương.”

“Yep.”

“Chị chắc rằng em biết những thuộc hạ của mụ ta đang gây ra bao biến cố bên ngoài Vô Pháp Thành.”

Dĩ nhiên là tôi biết cái đó rồi.

“Rất nhiều thành phố lân cận đã xem xét vấn đề này một cách nghiêm túc và quyết định sẽ gửi yêu cầu tập hợp những Ma Pháp Kiếm Sĩ tới Bang hội để chinh phạt Huyết Nữ Vương.”

“Ok, em vẫn đang nghe nè.”

“Vậy nên một đội gồm toàn những ma pháp kiếm sư hàng đầu đã được tụ tập lại để chuẩn bị cho cuộc chinh phạt này. Mặc dù chị nói là một đội, nhưng toàn là một lũ ích kỷ, hám danh hám lợi cho bản thân thôi, vậy nên sẽ chẳng có chuyện chúng ta sẽ trở thành những người “đồng chí”, bạn bè thân thiết và rồi nắm tay, giúp đỡ lẫn nhau đâu.”

“Rồi sao?”

“Vậy nên đó là cách mà chị có thể mang em theo như một trợ lý. Đừng lo, em chỉ cần đứng sau và quan sát từ một điểm an toàn. Chị sẽ giải quyết mọi việc. Sau đó, vì em cũng có đi cùng trong cuộc chinh phạt này đồng nghĩa với việc em cũng kiếm được chút danh tiếng luôn.”

“Em hiểu rồi.”

“Nếu có được chút danh tiếng thông qua sự kiện này, hẳn sẽ dễ dàng để cho em gia nhập vào hội kị sĩ thôi. Chị đã thành công trong việc làm quen với con gái Đại Tướng của Hội Kị Sĩ Hoàng Gia trong bữa tiệc trước, vậy nên chị sẽ giới thiệu đôi lời nếu em muốn.”

“Hmm.”

“Cuộc chinh phạt sẽ diễn ra trong kì nghỉ thu. Chắc hẳn một vài kẻ đã vội vã lên đường đến đó rồi, nhưng chị nghĩ là chẳng có gì đáng quan ngại cả…”

Ngay lúc ấy, một làn gió đem theo mùi máu sộc thẳng tới chỗ chúng tôi.

Chị tôi cũng nhận ra mùi máu ngay lập tức.

“Mùi máu. Và nó ở gần đây…."(Ta đang mong chờ một đêm đầy xuân cảnh @@)

Chị ấy dừng bước rồi nhìn vào ngõ hẻm tối tăm.

“Theo sát ngay sau chị.”

“Được thôi.”

Đặt tay lên cán kiếm, chị ấy bước vào con hẻm.

Giữ một ít khoảng cách, tôi cũng đi theo sau.

Trong khi tiến về phía con hẻm, chúng tôi cuối cùng phát hiện được một bóng đen đang cúi đầu xuống.

Gucha, gucha. Có vẻ như nó đang nhai thứ gì đấy.

“……!”

Nén lại tiếng hét, chị tôi rút kiếm ra.

Hẳn là vì nhận ra sự hiện diện của chúng tôi, bóng đen đó quay người lại.

Và người nó đang ngập trong máu.

Không, sai rồi.

Thứ đó… Đôi mắt đỏ như máu của nó, và hàm răng sắc nhọn có thể thấy từ cái miệng đang hé mở ấy.

Nước miếng đỏ lòm chảy nhỏ giọt xuống nền đá.

Nằm dưới chân Thứ Đó là xác của một người đã bị nhai hết cỡ.

“Hạ vũ khí xuống và đầu hàng……!”

“AAaaaaA!”

Thứ Đó nhe răng ra và phóng về phía chị ấy.

"Á à, thì ra mày chọn cái chết!"

Đó không phải là những chuyển động của một con người, mà là một con thú.

Thanh kiếm của chị tôi tỏa sáng tựa ánh trăng—và rồi Thứ Đó bị chẻ đôi thành hai nửa.

“Ta đã… cảnh báo ngươi rồi….”

Chị ấy nói với tảng thịt mà chị ấy vừa cắt rời.

Tuy nhiên.

“Nó vẫn còn sống….?!”

Thứ Đó đang bò chỉ với phần thân trên. Nó với một tay ra để nắm lấy chân của chị tôi.

“aaaaAA…….”

“Thật cứng đầu!”

Kiếm của chị tôi cắt lìa đầu của Thứ Đó.(Chết hay lắm dám phá xuân cảnh mà trans mong chờ)

Cái đầu lăn trên sàn đá trong khi vẫn đang nhai rào rạo không khí, tạo ra những thanh âm đặc biệt gachi gachi của răng nghiến lại với nhau.

Đôi mắt đỏ thẫm đang nhìn chị tôi dần mất đi sức mạnh, và cuối cùng thì tắt hẳn.

Mùi máu tanh hôi thối nồng nặc tràn ngập con hẻm.

“Đó là một ghoul….. liệu chúng có phải là một trong những…”

Nhìn xuống thân xác đã bị chia làm ba mảnh một cách gọn ghẽ, nó trông giống người nhưng lớp da thì lại là một màu trắng nhợt nhạt như thể không có chút máu nào lưu thông bên trong vậy, đôi mắt thì đỏ ngầu cùng với hàm răng sắc nhọn.

Cách di chuyển như một loài thú, còn sinh lực thì bền bỉ đến lạ lùng.

Tuy nhiên, thứ đó chắc chắn không hề có chút tri thức nào cả.

“Ghoul là những thuộc hạ dưới trướng Ma Cà Rồng(Chân Tổ lãnh đạo Ma Cà Rồng khác và Ma Cà Rồng bình thường cũng sai sử được bọn này) phải không ạ?”

Chị tôi vẫn đang nhìn xuống, và không hề trả lời câu hỏi của tôi.

“Chơi ơi…..?”

“Tất cả ghoul đều đã từng là người….”

“Hẳn là vậy rồi.”

“Gần đây, chị cảm thấy lo sợ. Sợ rằng mình sẽ trở thành như này một ngày nào đó. Một con quái vật vô nhân tính…”

Giọng của chị ấy yếu hơn bình thường.

“Chị nghe nói rằng công chúa Rose bị quỷ chiếm hữu… mặc dù chỉ là tin đồn mà thôi. Tuy nhiên… chị vẫn chưa nói điều này cho ai cả, nhưng chị… chị cũng có thể đã từng bị quỷ chiếm hữu….”

Khuôn mặt của chị ấy đượm buồn khi chị ấy quay mặt lại.

“Vài năm trước, một vết thâm đen xì bỗng nhiên xuất hiện trên lưng chị. Khi đó chị rất sợ và không hề nói với ai cả, và rồi nó cứ ngày một lan rộng. Nhưng rồi một ngày, chị bắt đầu hồi phục một cách nhanh chóng, và rồi vết thâm đó biến mất như một lời nói dối trước khi chị nhận ra. Chị cảm thấy rất khuây khỏa trong lòng khi đó, như kiểu ‘Oh may thật, nó đã được chữa lành rồi.’ Nhưng khi nhìn vào hiện tại, có lẽ chẳng có cách nào để chữa việc bị quỷ chiếm hữu. Nếu như vết thâm đen đó thực sự là do quỷ chiếm hữu, vậy thì một ngày nào đó chị sẽ…”

“Em nghĩ chị hầu như chắc chắn chẳng cần phải lo về chuyện đó đâu….”

Bởi vì nó đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi.

“Ngu ngốc. Chị chỉ đùa thôi. Không đời nào chị bị quỷ chiếm hữu đâu.”

Chị cười rồi nhìn lên trời đêm.

“Nhưng… em không thể theo sau chị mãi được. Đó là lí do tại sao mà em phải giữ cho kì nghỉ thu của mình rảnh rỗi.”

“Rõ rồi.”

“Chúng ta xong việc ở đây rồi. Hãy gọi những hiệp sỹ thôi.”

Chị tôi bỏ đi như thể đang cố trốn chạy.(Huhu xuân cảnh của trans đến đây chính thức tan.)

Tôi nhìn lên trời một lần nữa.

Mặt trăng thực sự đang nhuốm chút sắc đỏ.