Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

Chương 63: Chỉ có người được chọn mới có thể sử dụng.




Có vẻ như đây là một tàn tích cổ đại.

Cảm giác mơ hồ tựa như giấc mơ giờ đây đã biến mất, và thay vào đó cái bầu không khí làm tôi ớn lạnh xương sống đã nhanh chóng khiến tôi tỉnh người ra.

Trần nơi đây khá cao, và toàn bộ cảnh vật được soi sáng bằng những ngọn đèn pháp thuật.

“Vậy ra đây là trung tâm Thánh Địa.”

Giọng Quý Bà Tím âm vang khắp toàn bộ không gian nơi đây.

“Vậy thứ chúng ta cần phá hủy đâu?”

Tôi không thấy bất kì thứ gì trông tựa như là một cái lõi pháp thuật. Thứ duy nhất nằm tại đây là một cánh cửa khổng lồ nằm ở đằng xa.

“Nó nằm ở phía bên kia cánh cửa, chắc vậy.”

Quý Bà Tím bước trên lối đi sỏi đá để tiến về phía cánh cửa.

“Nghe có lý đấy.”

Tôi đi theo bà ta.

Cánh cửa to lớn đến dị thường. Bề ngang của nó đủ để 100 người đi qua cùng một lúc. À thì, có vẻ như vậy thì hơi quá nhỉ. Điều tôi muốn nói là, đó là một cánh cửa to khủng bố.

Có mấy vết bẩn màu đen dính cứng trên cánh cửa, hẳn đó là máu. Bên trên cánh cửa là vô số những ký tự cổ được viết sát kín vào với nhau. Ngoài ra cánh cửa còn có những sợi xích dày hơn cả vòng eo của một người bình thường, thứ đang quấn xung quanh cánh cửa để giữ nó đóng chặt.

“Cắt bỏ đống xích này là vào được bên trong, đúng không?”

“Chắc thế.”

Tôi nắm lấy một trong những cái mắt xích và bắt đầu kéo. Nó thậm chí còn không nhúc nhích.

“Chà, bé cái lầm rồi.”

Dù có thắng được bao nhiêu giải đấu không cho phép sử dụng pháp thuật thì tôi cũng không nghĩ rằng mình có thể thắng lại cái thứ dày đến bất khả thi này. Nếu tôi thử dùng kiếm cắt nó thì hẳn kiếm tôi sẽ gãy mất.

“Cậu biết đấy, hẳn phải có chìa khóa để mở thứ này ra.”

“Hiểu rồi. Ý hay đấy.”

Chỉ mất một giây, chúng tôi đã tìm ra phương án. Có một cái bệ đặt cạnh cánh cửa. Một thanh kiếm trông màu mè đang cắm trên đó.

“Có nhìn kiểu nào đi nữa thì tôi cũng dám cá đây chính là chìa khóa.”

Hai mặt của thanh kiếm, lại một lần nữa, kín mít những hàng ký tự cổ.

“Có vẻ như thanh kiếm này có thể cắt xuyên qua đống dây xích.”

Quý Bà Tím nói khi bà ta đọc những ký tự cổ. Nhưng tôi đã biết tỏng từ lâu rồi. Thanh kiếm cắm trên bệ, cái hình mẫu này…

“Nhưng người ta đâu thể cứ thế rút thanh kiếm này ra, đúng không?”

“Hể…?”

“Trời, nhìn qua là biết.”

Vừa nói tôi vừa đặt tay lên chuôi kiếm và nhấc nó lên. Đúng như dự đoán, nó không nhúc nhích.

“Đúng như tôi nghĩ… thứ này cũng thế…”

Tôi lẩm bẩm, ra vẻ uyên bác.

“Chỉ kẻ được chọn mới có thể rút thanh kiếm khỏi bệ đá…”

“Cái gì…!?”

Quý Bà Tím nhanh nhẹn dùng ngón tay để lần theo những ký tự cổ khắc trên bệ đá.

Và rồi, tôi buông bỏ thanh kiếm.

“Thanh kiếm… nó đã từ chối tôi…”

Tôi cảm thấy muốn nói ra câu đó vào ngay chính lúc này đây. Nhưng thực tế thì thanh kiếm có từ chối tôi hay không thì ai mà biết.

Tuy vậy, hình ảnh cây kiếm được cắm vào bệ và chỉ có thể được rút ra bởi người anh hùng nó lựa chọn là một kiến thức phổ thông mà ai cũng biết, một hình ảnh cũ rích mà người ta cứ nhai đi nhai lại mãi.

“Thanh Thánh Kiếm chỉ có thể được rút ra bằng chính tay của những người hậu duệ anh hùng… hẳn mấy con chữ này viết thế. Ta rất ngạc nhiên khi chỉ bằng một cái nhìn, cậu có thể đọc và giải mã văn tự pháp thuật đấy.”

“Hừm… mọi thứ trên đời này đều chỉ là sự rập khuôn cả thôi…”

“Có vẻ như cậu đã xử lý quá nhiều văn bản pháp thuật được mã hóa, đến nỗi nhìn qua là nhận ra ngay khuôn mẫu bọn chúng sử dụng… chắc đó là cách mà cậu đọc được nhanh tới thế…”

“Nói thế cũng gần đúng.”

Tôi gật đầu hài lòng.

Một thanh kiếm được cắm vào bệ, một cánh cửa bị phong ấn, thứ chỉ có thể bị giải trừ bằng thanh kiếm cắm vào bệ đó… Đây hoàn toàn là sự rập khuôn, nhưng thật sự mà nói, tôi thích những thứ như thế này. Chẳng phải vậy mới tuyệt sao? Tình thế này tạo cảm giác y chang như mấy cuộc phiêu lưu kỳ ảo trong sách truyện ấy.

“Phiền phức thật.”

Quý Bà Tím ngồi chễm chệ trên bệ và thở dài.

“Còn cách nào khác không?”

Tôi ngồi xuống kế bên bà ta.

“Không được ghi trên đây. Ít ra là thế.”

“Được rồi.”

Tôi im lặng nghĩ ngợi một lúc. Hai người bọn tôi hẳn là đang suy nghĩ về nhau, cho nên tôi mở lời trước.

“Bà có muốn biến mất không?”

“Biến mất?”

“Chẳng phải bà đã nói rằng nếu cái lõi bị phá hủy thì bà sẽ biến mất sao?”

“Hừm, giải thích thế nào đây. Thay vì ‘biến mất’, sẽ chính xác hơn nếu ta dùng từ ‘giải phóng’. Chắc thế.”

Quý Bà Tím nhìn tôi mỉm cười.

“Thế thì khác gì nhau?”

“Đây là một nhà tù nơi hồi ức cứ diễn ra lặp đi lặp lại mà không có hồi kết. Điều đó làm tôi hơi khó chịu, cậu biết đấy…”

Bà ta thì thầm. Giọng nói đó nghe như có thể tan biến vào không trung bất kì lúc nào.

“Hiểu rồi. Vậy thì chúng ta hãy ngồi đây chờ một chút.”

“Chờ…?”

“Nếu chúng ta chờ ở đây, chúng ta có thể nghĩ cách xử lí cánh cửa này. Nhưng trước đó… chúng ta có khách.”

Một vết nứt xuất hiện trước cánh cửa rồi bắt đầu nở to ra cho tới khi đủ lớn để một ông già đầu hói cùng một cô gái elf xinh đẹp bước ra.

“Ể…?”

“Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là, cô gái elf đó trông giống như một người bạn của tôi thôi.”

Nhưng hai người họ khác nhau. Cấu trúc xương của cô gái elf này hoàn toàn khác. Cả dáng đi và điệu bộ cũng thế.

“Hờ… Còn mang cả Aurora tới đây nữa…”

Lão đầu hói nói khi nhìn về phía Quý Bà Tím.

“Bà biết lão ta à?”

“Ta không thể nhớ rằng mình đã từng gặp lão ta trước đây bao giờ chưa. Ký ức của ta không hoàn chỉnh, cho nên, chắc là thế?”

Hai người bọn tôi thì thầm to nhỏ với nhau.

“Nhưng đáng tiếc thật. Cánh cửa sẽ không thể bị mở ra bởi những người như bọn bay.”

Lão đầu hói mỉm cười ngạo mạn.

“Thằng nhóc kia, ngươi thật không may mắn lắm nhỉ?”

“Ể, ông đang nói tôi đó hả?”

Tôi chỉ vào người mình.

“Ta không biết làm cách nào mà ngươi có thể lang thang được tới tận đây. Nhưng vì ngươi đã bị lừa gạt bởi những lời đường mật từ ả phù thủy đó, ngươi phải chết. Nói trắng ra, ngươi sẽ bị chém thành từng mảnh bởi cô gái Olivia này đây.”

Dưới hiệu lệnh của Lão Hói, cô gái elf bước về phía trước. Lão ta không mạnh, nhưng cô gái dễ thương này thì rất mạnh à nha.

“Không được rồi, cô ta quá…”

“Tôi biết. Cô ta mạnh đấy.”

“Chúng ta chuồn thôi!”

“Tại sao cơ chứ?”

Bọn tôi lại thầm thì với nhau.

“Nếu có hận thì hãy hận con phù thủy đứng kế ngươi ấy, chứ đừng có hận ta. À, hận cả cái sự ngu ngốc của bản thân ngươi nữa nhé. Giết nó đi, Olivia!”

Olivia rút từ trong bao ra thanh kiếm trông y như thanh Thánh Kiếm được cắm trên bệ. Trong khi đó, tôi đành phải rút thanh kiếm rẻ tiền Học Viện cấp cho.

Đôi mắt trông như hai hạt thủy tinh đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi có thể cảm thấy một nụ cười nở trên mặt mình.

“Chờ đã. Cậu không thể đấu với cô ta!”

Tại sao?

“Đó là Olivia đấy!”

Giọng Quý Bà Tím phát ra từ sau lưng tôi.