Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

Chương 40: Thật an tâm khi cô ta khá hơn tôi nghĩ.




Tôi đỡ Sherry và cùng cô ấy đi đến Phòng Hiệu Phó. Tôi cũng nhân tiện đó mà bí mật xử lí thêm năm gã nữa. Cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi.

Nội thất trong căn phòng này khá trang nhã với những kệ sách nằm hết về một bên tường. Mấy cái kệ ấy cao gần bằng đầu người. Tôi liếc lên bàn của thầy hiệu phó và thấy nhiều tập tài liệu ở đó. Ngoài ra, tôi để ý thấy ánh sáng mặt trời đang chiếu xuống từ những cánh cửa sổ quay ra hướng Bắc. Bầu không khí nơi đây thật điềm nhiên. Đây đúng là ‘chỗ của người lớn’.

Sherry bước tới chỗ mấy cái ngăn kéo và lục tìm thứ gì đó. Cô ấy làm lướt đôi bàn tay cực kì nhanh như thể cô ta đã quen với việc này quá rồi.

“Đừng gây tiếng ồn nhé?”

Cô gái tóc hồng đứng bên kia bàn gật đầu lặng lẽ.

“Hự...”

Tôi ném mình lên chiếc ghế sô pha dành cho hai người và thở dài. Tôi mệt quá.

Chắc chắn lần này Sherry là nhân vật chính, thế nhưng cô ta không tự mình qua ải này nổi. Đối với những tình huống như thế này, nhân vật chính thường sẽ bắt cặp với một nhân vật nào đó khác. Tuy vậy, gần đây chẳng có ma nào cả, đúng là một kịch bản tệ hại mà. Cho nên khi tôi suy nghĩ về điều đó, tôi đã quyết định sẽ đóng vai trò là một nhân vật phụ giúp đỡ cho nhân vật chính diện, và như thế tôi không được đi cướp cảnh của bọn nhân vật chính.

“Tìm ra rồi.”

Sherry quay trở lại cùng với một xấp tài liệu nắm trong tay. Cô ta bày hết tất cả lên bàn cà phê.

“Cái gì đây?”

Mấy trang giấy dày đặc những biểu tượng và phương trình toán học, làm cho tôi chẳng hiểu đống này là cái quái gì.

“Đây là một món cổ vật được gọi là Nhãn Quan Avarice. Tôi chắc chắn đây là thứ đã tác động đến luồng pháp thuật tại học viện này.”

Cô ấy chỉ tay vào một vật hình cầu trông có vẻ mờ ám. Nó có kích thước bằng một quả bóng bàn.

“Nhãn Quan Avarice có thể hấp thụ mọi loại pháp thuật gần kề để tích trữ chúng. Cho nên khi thứ này hoạt động, những người xung quanh khó có thể sử dụng pháp thuật.”

“Bọn mặc đồ đen vẫn sử dụng pháp thuật được mà?”

“Chúng chắc hẳn đã kết kí pháp dấu của mình vào Nhãn Quan trước đó rồi. Tôi cũng đã xác nhận rằng Nhãn Quan sẽ không hấp thụ pháp thuật của bất kì người nào đã kết kí với nó. Đối với những loại pháp thuật có nguồn lực tinh khiết và mạnh mẽ thì Nhãn Quan không thể hấp thụ được, nhưng trên đời làm gì có ai đạt được thứ pháp lực đó.”

Hừm...

“Nhiêu đó vẫn chưa hết rắc rối. Thật sự thì pháp thuật Nhãn Quan chứa bên trong có thể được lấy ra sử dụng. Tôi nghĩ đó mới là công dụng chính của món đồ này. Tuy vậy, món cổ vật không thể lưu giữ được pháp thuật trong một khoảng thời gian dài, cho nên người cổ đại đã đánh giá đây là một món đồ vô dụng.”

“Vậy thì dù không giữ được lâu nhưng món cổ vật đó vẫn có thể hấp thụ và lưu trữ một lượng pháp thuật trong một khoảng thời gian ngắn?”

“Đúng thế. Hiện tại thì thứ này đã hấp thụ một lượng lớn pháp thuật từ những học sinh bị bắt ở khán phòng. Nếu lượng pháp thuật đó được giải phóng ra cùng một lúc... toàn thể học viện này chắc chắn sẽ bị nổ tung thành từng mảnh.”

“Hể????”

“Nhãn Quan Avarice là thứ mà tôi đã nghiên cứu và giải mã gần đây. Vì nó quá nguy hiểm nên tôi chưa bao giờ công bố kết quả nghiên cứu mà đưa nó thẳng tới các quan chức chính phủ để bảo mật... nhưng... tôi không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.”

Sherry ngây thơ nhìn tôi.

“Có thể ngoài đó vẫn còn một thứ có công dụng như món cổ vật này chăng, hoặc cũng có thể món cổ vật cậu giao nộp lại đã bị đánh cắp. Tuy thế, bỏ qua chuyện này đi, có cách nào để chống lại khả năng mà Nhãn Quan Avarice sở hữu không?”

“Có chứ.”

Sherry gật đầu, và lôi ra một sợi dây chuyền lớn.

“Dơ thế.”

“Tôi tin rằng đây là bộ điều khiển của Nhãn Quan Avarice. Ngay từ đầu Nhãn Quan không chỉ đơn thuần là một món cổ vật, nó là một đôi với bộ điều khiển. Với cái này thì Nhãn Quan mới có thể thoát kiếp vô dụng.”

“Nghĩa là nhờ thứ này mà Nhãn Quan có thể lưu trữ pháp thuật trong một khoảng thời gian dài?”

“Không rõ nữa. Tôi chưa bao giờ làm thí nghiệm trên cả hai thứ này cùng một lúc, nhưng tôi nghĩ khả năng cao là thế.”

“Hừm.”

“Và vì đây là bộ điều khiển cho nên nó hoàn toàn có thể tạm dừng Nhãn Quan Avarice. Trong lúc đó, chúng ta có thể giải cứu những học sinh đang bị bắt giữ tại khán phòng.”

“Được đấy. Vậy giờ chúng ta cần làm gì?”

“Ừm... Tôi chưa giải mã xong món cổ vật này nữa, cho nên trước hết tôi cần phải hoàn thành việc giải mã.”

“Hừm.”

“Sau khi tôi xong việc thì món cổ vật này phải được kích hoạt và đặt gần Nhãn Quan Avarice.”

“Bằng cách nào?”

“Ừm... quanh đây có khá nhiều tên canh phòng cho nên tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên di chuyển ở dưới lòng đất.”

Sherry ném cho tôi một nụ cười hơi lo âu.

“Dưới lòng đất sao?”

“Đúng vậy.”

Cô ta đi tới chỗ mấy cái kệ sách rồi lấy ra vài quyển. Sau đó cái kệ sách di chuyển, để lộ ra một cái cầu thang đi xuống phía dưới.

“Ái chà.”

Tôi thích mấy trò như vầy lắm.

“Có nhiều lối thoát ẩn nằm ở trong học viện này. Có vẻ như lối này chưa được dùng gần đây.”

Đôi mắt Sherry tràn ngập muộn phiền và âu lo.

“Bụi trên bậc thang vẫn còn nguyên... không có bất kì dấu chân nào. Giá như bố nuôi đã thoát được khỏi đây rồi...”

“Thầy hiệu phó Ruslan là bố nuôi của bà đúng không?”

“Ông ấy đã hỗ trợ cho những nghiên cứu của mẹ tôi ngay từ đầu. Bọn tôi từ lâu đã được ông ấy hết mực chăm lo. Rồi khi mẹ tôi qua đời và tôi tứ cố vô thân thì chính ông ấy là người đã nhận và nuôi tôi từ đó.”

“Có vẻ như ông ấy là một người tốt, nhỉ.”

“Đúng thế, ông ấy tốt bụng lắm. Ông ấy luôn luôn giúp đỡ tôi... cho nên lần này tôi sẽ giúp ông ấy.”

Sherry nói với một nụ cười bừng sáng.

“Hi vọng ông ấy vẫn ổn. Vậy thì chúng ta sẽ làm gì sau khi đi xuống dưới đó?”

“À... ừm... khi tới được khán phòng bằng lối đi dưới lòng đất này thì chúng ta phải ném món cổ vật đã được kích hoạt sẵn vào trong đó.”

“Nó sẽ không bể chứ?”

“Cho dù nó có bể thì nó vẫn có thể vô hiệu hóa sức mạnh của Nhãn Quan trong một khoảng thời gian. Rồi mọi chuyện sau đó sẽ phụ thuộc hết vào những học sinh pháp kiếm sĩ... tôi nghĩ thế...”

Câu cuối được nói ra nghe có vẻ yếu ớt, nhưng tôi nghĩ chí ít tôi có thể hóa thành Ảnh Nhân và làm mọi chuyện đâu ra đó. Kiểu như món cổ vật sẽ trở thành một thứ mở màn cho tôi bước vào ấy, cho nên tôi nên biết ơn lấy điều đó.

“Tuyệt. Vậy đi nhé.”

“Yay. Vậy thì tôi tiếp tục giải mã món đồ này đây.”

“Vết thương của tôi vẫn còn đau lắm cho nên mình không nghĩ tôi có thể giúp thêm được cho bà đâu. Chúc bà may mắn nhé.”

Tôi mừng vì cô ấy thật sự có khả năng lên kế hoạch khá tốt. Như thế thì tôi không cần phải diễn tuồng nhân vật phụ giúp đỡ cho cô ta nữa.

“Ông cũng thế nhé. Đừng có cố quá đấy. Tôi thì sẽ gắng hết sức. Trước giờ tôi chưa giúp được gì cho ai cả, cho giờ tôi sẽ cố cứu bố nuôi và bạn bè của tôi.”

“Ừm... cố lên nhé... À, tôi đi vệ sinh cái.”

Sau khi bỏ Sherry lại để cô ấy có thể tập trung vào việc của mình, tôi bước ra ngoài để kiếm vài thứ giải khuây.

Gã đàn ông tên Lex với đôi mắt như của một con chó hoang đói ăn đang mở cánh cửa khán phòng ra, mạnh dạn tiến vào. Nhiều gã bận đồ đen khác cũng theo chân hắn.

Khi bọn chúng đi qua, đám học sinh ngồi trên ghế chỉ biết cúi gằm xuống. Mọi cánh cửa ở căn phòng rộng lớn này đều đã bị chặn bởi lũ áo đen. Bọn học sinh đang bị giám sát chặt chẽ và bị cấm không được mở mồm.

Với một nụ cười khả ố nở rộ trên gương mặt, Lex đi ngang qua khán vòng, tiến về phía căn phòng nằm ở phía sau.

“Sao rồi?”

Gã đàn ông mặc đồ đen ở trong căn phòng ấy hỏi ngay khi Lex vừa đóng cửa lại. Đó là một giọng nói trầm và trang nghiêm.

Mặt của gã đã bị mặt nạ che khuất. Dù gã có tạng người giống như những kẻ khác, gã tỏa ra thứ khí tức khiến người ta nhận ra tên này nằm ở một địa vị hoàn toàn khác so với lũ kia.

“Kiên nhẫn chút đi ngài ‘Hiệp Sĩ Gầy Còm’ ạ. Việc xâm chiếm ngôi trường này gần hoàn tất rồi. Bọn Binh Đoàn Hiệp Sĩ đang nhốn nháo ngoài kia nhưng việc đó không đáng để chúng ta bận tâm đâu.”

“Quan tâm gì mấy chuyện đó. Điều ta muốn hỏi là cái việc thu hồi món cổ vật diễn ra đến đâu rồi?”

“À, cổ vật, món cổ vật đó hả...”

Lex nhún vai và nhìn về phía Hiệp Sĩ Gầy Còm.

“Chắc chắn con bé đó giữ nó. Cái con bé có mái tóc hồng hồng ấy.”

“Ngươi thất bại trong việc thu hồi món cổ vật sao?”

Lex gãi đầu và đảo mắt.

“Chà, ngài có thể nói thế. Tôi nghĩ vậy.”

“Nhà ngươi dám cợt nhả với ta thế hả?”

Pháp lực của tên Hiệp Sĩ Gầy Còm tỏa ra dữ dội khiến không khí xung quanh lay động. Thứ sát khí ấy làm mặt của Lex biến sắc.

“Thôi nào, đừng có nổi điên như thế chứ. Bọn tôi biết cái nơi con bé đang ở, lấy lại thứ đó dễ thôi mà.”

“Ngươi có biết rằng việc ngươi cợt nhả đây đó đang cản trở kế hoạch không?! Lần tới, nếu ngươi mà thất bại, ta sẽ TRỪ KHỬ ngươi đấy. Rõ chưa?”

“Vâng vâng! OK!”

Hiệp Sĩ Gầy Còm dùng đôi mắt sắc cạnh nhìn Lex khi gã rời khỏi phòng với hai cánh tay giơ lên cao.

“À nhân tiện.”

Lex dừng ở trước cửa. Dường như gã vừa chợt nhớ ra điều gì đó.

“Tôi nghĩ có một kẻ cực kì nguy hiểm đang lảng vảng xung quanh đây.”

Lex quay người lại để dò xét phản ứng của tên Hiệp Sĩ. Tên đó chỉ im lặng ra hiệu cho Lex nói tiếp.

“Nhiều tên đệ Tam đã bị giết. Hai tên đệ Nhị cũng lên bàn thờ nốt. Chúng hầu hết bị giết bằng một đòn xuyên qua tim hoặc chỗ hiểm, chỉ để lại một cái lỗ nhỏ làm dấu hiệu nhận biết. Vết thương ở chỗ hiểm chắc là do vi kiếm gây ra. Đấy, bọn chúng đứa nào cũng lăn quay ra chết chỉ bởi đúng một vết thương thôi đó. Điều đó nghĩa là đối phương phải là một tên cực kì mạnh.”

Lex vừa nói vừa cười như một con sói đói ăn.

“Hờ... vậy ra lũ Ảnh Viên đang hành động. Chúng ta đã dụ được chúng ra ngoài.”

“Hẳn là thế. Ngài cũng nên coi chừng đằng sau lưng mình đấy.”

“Hờ hờ... Ngươi đang bảo ta nên coi chừng phía sau lưng ư?”

“À, với ngài thì không cần phải làm thế nhỉ? Thưa ngài Cựu Hiệp Sĩ Bàn Tròn?”

“Hừm. Đem món cổ vật cùng cái đầu của tên thuộc Tổ Chức Ảnh Viên về đây cho ta. Ta không chấp nhận việc thất bại đâu đấy.”

“Chậc, đáng lí ra không nên kể cho ngài.”

Sau khi nở nụ cười chế giễu lần cuối, Lex rời khỏi đó. Gã Hiệp Sĩ Gầy Còm khi bị bỏ lại một mình trong phòng thì tự cười phá lên.

“Cuối cùng thì, mọi sự sẽ hoàn tất...”

Gã lấy ra một món cổ vật trông có vẻ bí hiểm từ túi áo ngực rồi nhìn nó chăm chú bằng cái ánh nhìn ám muội của gã.

“Với món đồ này thì ta có thể giành lại vị thế của mình ở Hội Bàn Tròn...”

Một tiếng cười đáng lo ngại vang vọng khắp căn phòng đó.