Ta Muốn Theo Sư Phụ Suốt Đời

Chương 26: (Hết)




Thần Ma đại chiến chấm dứt, Huyễn Hải Tông nghênh đón chủ nhân mới.

Ta được người tôn sùng là dũng sĩ chính nghĩa của Sát Ma Thần, địa vị cực cao.

Ta cự tuyệt vị trí trưởng lão, tiếp tục tìm kiếm ở thung lũng.

Một năm đã trôi qua.

Hai năm trôi qua.

Ba năm đã trôi qua.

Ta từ thượng du tìm được hạ du, lại từ hạ du tìm lên thượng du, lục lọi từng tảng đá cũng không tìm được.

Ta lại dọc đường đi xuống, tiếp tục tìm kiếm.

Ngày đó, nhìn tiên hạc bay lượn trên bầu trời, ta bỗng nhiên nhớ tới Sở Mặc từng vì ta trộm tiên hạc.

Ta nhất thời cao hứng, bắt một con tiên hạc nướng ăn.

Mở cái bụng mập mạp của nó ra, ta nhìn thấy chiếc bình ngày nào, lẳng lặng kẹt ở trong bụng tiên hạc.

Ta cầm cái bình đi đến Bí Hải gặp Hắc Long trưởng lão, cẩn thận hỏi: "Được không?"

“Được."

Hắc long khổng lồ nói: "Đi theo ta.”

Ta theo hắn đi vào sâu trong biển, ở trong một cung điện khổng lồ, thấy được linh hồn ngủ say trên tế đàn.

Linh hồn bị xích sắt khóa chặt.

Ta đi qua, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Sở Mặc.”

Đoàn ánh sáng kia giống như là bị đánh thức, bơi lên bơi xuống.

Ta lấy bình ra, dựa theo cách nói của Hắc Long, đem nước mắt nhỏ ở trên tế đàn.

Ánh sáng hiện lên, dần dần chói mắt đến không thể nhìn thấy.

Ta đang muốn đi lên tế đàn, đưa Sở Mặc xuống, lại thấy bóng dáng của một con rồng chạy trước ta một bước vọt tới tế đàn.

“Hắc Long trưởng lão?”

Ta vô cùng kinh ngạc.

Giọng hắc long vang lên: "Ngươi cho rằng, linh hồn của chó mèo đều có thể gánh vác trách nhiệm của Ma Tôn sao? Muốn trở thành Ma Tôn, linh hồn phải cực kỳ cường đại, linh lực vô song, chỉ có bán thần mới có tư cách, lấy linh hồn của Tần Giác tiên nhân trong Tán Hồn Chú, làm sao có thể đảm đương trọng trách này?"

“Thân thể của ta, chính là giải dược của Tán Hồn Chú, đợi ta thoát ly thể xác, ngươi hãy nhập hồn vào thân thể ta, nuôi dưỡng ngàn năm, có thể bài trừ Tán Hồn Chú, coi như là thù lao lúc trước ta vì ngươi hạ Tán Hồn Chú.”

Hắc long thân hình to lớn từ trên tế đàn rơi xuống, thình thịch một tiếng nện ở trước ta.

Linh hồn Sở Mặc cũng từ trên tế đàn bay ra, rơi vào trong lòng ta.

“Thiên Đạo chi trách, chung quy phải có người gánh vác."

Hắc Long trầm giọng nói: "Nếu Ma Tôn lần thứ hai xuất thế, các ngươi phải ở bước cuối cùng g.i.ế.c c.h.ế.t ta, đi đi.”

Ngực của ta đột nhiên đau nhức, thân thể trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, linh hồn không tự chủ được bay vào cơ thể của Hắc Long đang nằm trên mặt đất.

Ta mở mắt ra và mọi thứ trở nên vô cùng nhỏ bé.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua tế đàn, ta giữ linh hồn Sở Mặc, bay ra cung điện, nhằm phía trời cao.

Linh hồn Sở Mặc dần dần tiêu tán, hắn có thể tự do đầu thai.

Một năm sau.

Trong một gia đình giàu có ở Liễu Thành, một đứa bé đã sinh non.

“Xem ra là sống không được lâu.”

“Bảy tháng đã sinh ra... nhìn mặt và tay này xem, ai, không được rồi.”

“Cũng không chịu khóc.”

Ta ở trong bóng tối thi triển một đạo bùa chú cho đứa trẻ sơ sinh. Nó liền cất tiếng khóc.

Đứa bé lớn dần.

Cứ cách một đoạn thời gian, ta lại đi tìm đứa bé, lặng lẽ bầu bạn trong bóng tối.

Đời này, người nhà Sở Mặc rất yêu thương hắn, cơm áo không lo, sống rất hạnh phúc.

Sinh nhật lần thứ ba của hắn, ta lại xuất hiện trước mặt hắn.

Tiểu Sở Mặc vui vẻ nói: "Thần tiên ca ca!”

Ta đi tới bên cạnh hắn, sờ sờ đầu hắn: "Sở Mặc, muốn tu tiên không?"

“Muốn!"

Sở Mặc không chút do dự nói, nhưng một lát lại lắc đầu: “Nhưng ta không muốn rời khỏi phụ thân cùng mẫu thân.”

Ta cười nói: "Vậy ta đi cùng ngươi.”

Ta thu liễm hơi thở, giả làm một thư sinh bình thường, ôm lấy hắn, đi vào cửa lớn.

Từ đó, ta ở lại quý phủ trở thành tiên sinh dạy học của hắn, cùng hắn lớn lên.

Sở Mặc, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.

- HẾT-