Nhật xuất phương đông, duy Tống bất bại.
Đối mặt với văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh, vô địch thiên hạ Tống Thiên đao, một đám Giang Nam tam đạo tiểu bằng hữu cũng phải ngoan ngoãn phục tùng, cùi đầu khuất phục.
Ba đao bại Thường Lang cái này dâm uy còn rõ mồn một trước mắt đây, Lạc Dương, Dư Nhân Hùng hai người sao dám lúc này cùng hắn ngỗ nghịch, còn không vội vàng tâng bốc nịnh hót, một mực kính khen, mãi đến khi Tống tiện nhân cái đuôi vểnh lên trời mới hài lòng tha cho bọn nó.
Qua này một việc, cũng không ai còn tâm tư cùng Dương Nam võ lâm tỷ thí cái gì, tất cả đều nhắm mắt nhắm mũi nghe bài bố, theo chân Triệu Minh Nguyệt dẫn đường cùng đi ra đại sảnh dùng ngọ yến.
Dù sao tất cả cũng là đồng môn huynh đệ thuộc Cửu Giang Minh thành viên, trải qua một chút khúc mắc sau mọi người lại bắt đầu quay về bình thường trạng thái.
Giang Nam cùng Kiếm Nam 2 Đạo người tự cho mình động viên, bọn họ trong lần tỷ đấu này phân biệt là 1 thắng 1 thua cùng 2 thắng 1 thua. Nói thế nào cũng không thể coi là thất bại.
Dù giải thích như vậy rất cưỡng từ đoạt lý nhưng ít nhất còn nói thông được, đám Lạc – Dư 2 người có lý do về giải thích cùng sư môn thế sau mặt mũi liền khá hơn rất nhiều, đã bắt đầu mặt mũi giãn ra cùng Dương Nam huynh đệ bên này trò chuyện kết giao bằng hữu.
Còn Giang Đông mà, Thường Lang chạy, Sa Chấn Hải nằm viện, 1 vị huynh đệ khác đang chăm sóc thằng này đây. Ở lại Vong Ưu Đảo vậy cũng chỉ còn Liễu Như Yên, nữ thần kinh này hồn đều bị ngốc Hùng dắt đi không rảnh thời gian gây chuyện, vì thế ngọ yến bầu không khí còn tính được khá hài hòa.
......
Dao Trì Hồ, bến tàu.
Tiệc trà đã chấm dứt, một đám tuấn kiệt lần nữa được thuyền đưa từ Vong Ưu Đảo trở về bên này, hiện đang tụ tập vào cùng một chỗ đây.
“Tống huynh đi thong thả, mấy hôm nữa nhất định phải đến tìm ta uống rượu đấy.” - Lâm Chấn Kiệt, Hoàng Vĩ mấy người không tha hướng Tống Khuyết vẫy tay tạm biệt.
Tống đại quan nhân vậy cười ha ha nhiệt thành gật đầu:
“Nhất định, tại hạ còn lưu lại Dương Nam khá lâu. Chúng ta sẽ không thiếu dịp gặp gỡ. Lần này xin trước cáo từ!”
“Tạm biệt Tống huynh!”
“Tả đại ca tạm biệt!”
“Hùng Bá, tạm biệt rồi!”
“Hùng Bá, nhớ lời hứa ta sẽ mời ngươi ăn tiệc nhé.”
“Hùng Bá, …”
Một nhóm Dương Nam tiểu bằng hữu đều khách khách khí khí vây quanh tiễn đưa Tống gia đoàn người lên xe ngựa, cái này để Tống Khuyết cảm thấy cực kỳ có mặt mũi.
Đại lão nên là như thế sao!
Năm nay Trung thu Dao Trì Tiệc Trà đã thành công mỹ mãn. Lần này một buổi, nhất phong quang vô hạn có thể nói ngoại trừ Tống đại quan nhân vậy không còn ai, có thể nói là ra hết danh tiếng.
Ba chiêu đại bại Thường Lang, lại thêm trước đó ngốc Hùng lực vãn cuồng sa, dùng sức một mình thắng về Dương Nam võ lâm danh dự. Những này công tích đã đủ để người người cúng bái.
Chính vì thế bữa trưa nay ngọ yến chính là toàn bộ vây quanh Tống gia mấy người mà chuyển động. Ngay cả như ẩn tàng cao thủ Tả Thần côn cùng phong tao một nhảy Nhiếp Phong cũng được thơm lây, bỗng chốc trở thành tiêu điểm.
Được lợi với Cao Tuấn không ngừng cho đám bằng hữu quảng cáo mình nghĩa ca, trong lời nói còn mang theo ý cực độ tôn sùng. Những kia không hiểu nội tình người đều đối với Tả Mục cao nhân thân phận là tất tin không ngờ. Để thằng này càng được thể cao đàm khoát luận chỉ điểm giang sơn, thi thoảng còn cho người bấm tay tính toán, danh tiếng Thiên Cơ Tử có lẽ không ra mấy ngày sẽ được truyền khắp Dương Nam đại giang nam bắc.
Nhưng nhất chú mục trong buổi tiệc này vẫn là ngốc Hùng.
Có lẽ nó bộ dáng khờ khờ ngốc manh chạm đến đám hoài xuân thiếu nữ ái tâm, nguyên một bữa ăn những cái kia nữ nhân liền tìm cớ đến chỗ hắn hỏi han nối liền không dứt. Thấy con gấu này có thể ăn, người thì cho bánh mứt, kẻ thì thịt cá bò gà để thằng này ăn đến bụng to căng tròn như cái trống.
Nhưng tướng phàm ăn như vậy lại không có ai phản cảm, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu.
Cái này để Tống lão gia tim đau đến lợi hại.
Có lẽ vật cực tất phản, xấu đến một mức độ nào đó sẽ cho người ta cảm giác mỹ cảm. Giống như chó Pug cùng Thiên Hương con mụ điên còn có người yêu, đơn giản là không thể nói lý.
Thằng này cũng chỉ có tìm lấy lý do như vậy để an ủi tâm linh mỏng manh yếu ớt đang bị thương tổn sâu sắc của mình.
Nhưng dù có thế, nhìn thấy tiểu tử ngốc Hùng Bá đang bị một đám xinh đẹp thiếu nữ vây quanh líu ríu vẫy tay chào, hắn vẫn là cực kỳ ghen tỵ.
....
Người nếu có việc không vui chỉ cần tìm đến người khác đen đủi hơn mình thì sẽ thấy khá hơn. Cái này chính là vạn cổ không thay đổi chân lý.
Nhìn sang bên cạnh từ nãy đến giờ mặt mũi như đâm lê mỗ tiểu nha đầu, Tống tiện nhân giả mù sa mưa quan tâm hỏi han:
“Thanh Trúc, ta xem tình hình của ngươi không được khả quan lắm nha. Cũng là nha đầu ngươi chủ quan, trước đó có bó lớn cơ hội không chịu xuống tay. Chậc chậc, bây giờ nhìn một đống đối thủ như này xuất hiện, đổi là ta ta cũng sẽ thấy áp lực như núi.”
Là tại ta sao, tại tên đầu gỗ kia không hiểu phong tình chứ? Chẳng lẽ còn cần bản cô nương phải nói trắng phớ ra, người ta vốn là hoàng hoa khuê nữ sao.
Vốn đã tâm tình không được tốt lắm Thanh Trúc nghe hắn nói chuyện thì càng tồi tệ rồi, nhưng nha đầu này vẫn còn rất mạnh miệng phản bác:
“Hừ, chuyện này đâu liên quan đến ta. Hắn tên to xác kia vừa đen vừa xấu lại vụng về, ai thích thì cứ lấy đi, việc gì mà ta phải áp lực.”
“Thế sao, haizz... vậy ta yên tâm rồi!”
Tống Khuyết vỗ ngực thở dài cảm thán rồi hớn hở gật đầu:
“Ta còn tưởng tiểu nha đầu ngươi thích Hùng Bá cơ, như thế này liền tốt lắm. Bản thiếu xem Liễu Như Yên cô nàng kia không tệ, lớn lên xinh đẹp không nói, tư chất, bối cảnh đều không tầm thường.
Ha hả, tác hợp cho nàng cùng ngốc Hùng sau này ta cũng coi như có thêm một đồng minh mạnh mẽ. Việc này rất tốt, vô cùng khả thi, ha hả.”
Nghe con chó này cười trên sự đau khổ của người khác, đã biết rõ còn cố tình sát muối vào trái tim của mình, Thanh Trúc tức thì sắc mặt trở nên trắng bệch, còn có dấu hiệu lã chã trực khóc như vậy nhưng mà vẫn quật cường cắn môi nhẫn nhịn.
Đến là Vân Hi đau lòng mình hảo muội muội, lúc này liền kín đáo cho mỗ tiện nhân bên hông một phát cấu rồi quay sang an ủi đáng thương tiểu nha đầu.
“Không cần sợ, Hùng Bá hắn tính tình thuần chân, sẽ không có nhiều suy nghĩ gian giảo như ai đó. Ngươi chỉ cần đối tốt với hắn rồi hắn sẽ tự ghi tạc trong lòng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hết thảy mọi chuyện rồi sẽ thuận lý thành sông.”
Nhìn con nhóc kia bị mình dọa cho sợ như vậy, Tống tiện nhân tâm trạng quả nhiên tốt lên rất nhiều. Lúc này liền không nói gì nữa sung sướng ngồi cười xem hai chủ tớ cho nhau động viên dỗ dành.
Mãi đến hồi lâu sau khi Vân mỹ mi quay sang tức giận trừng mắt cảnh cáo, thằng này mới có điều thu liễm, giả ra một bộ quan tâm động viên:
“Hắc hắc, ta nói ra cũng chỉ là để nhắc nhở Thanh Trúc ngươi nên chủ động một chút, đừng để con vịt đun sôi rồi còn bay. Có gì cứ nói với bản thiếu, ta sẽ giúp ngươi tác động.”
Quan trọng là phải cầu ta!
Tống lão ma trong lòng cười lên cạc cạc, nghĩ đến khi đó đưa ra đối với mỗ mỹ nữ một vài yêu cầu nho nhỏ làm điều kiện, nàng cũng sẽ không từ chối đi.
Chúng ta đều sống trong một cái xã hội đầy rẫy những quy tắc ngầm nha, hàng này tâm tư lại bắt đầu bay bổng, tiện đà không có hảo ý đưa mắt nhìn về phía Vân cô nàng:
“Vân Hi, dịp trung thu thế này ở Dương Nam có chỗ nào đáng xem?”
Tuy không theo kịp Tống tặc mạch suy nghĩ, nhưng Vân mỹ mi vẫn rất hết lòng vì hắn giải đáp thắc mắc:
“Có rất nhiều, nhưng mọi người thường hay đi dạo thưởng thức cảnh đẹp Dao Trì hồ, ở đó ban đêm sẽ được treo lên đủ các loại màu sắc đèn lồng, cực kỳ mỹ lệ. Vừa đi cũng có thể thuận tiện nếm thử các loại mỹ thực ven đường nữa, rất thú vị.”
“Thật sao, ta lâu lắm còn chưa đi dạo phố đâu. Nếu không tối nay hai chúng ta cùng đi ngắm cảnh một phen, thuận tiện đem chuyện của Thanh Trúc cùng Hùng Bá bàn bạc cho rõ ràng.”
Nghe nó cắn thật chặt từ hai chúng ta, Vân Hi liền hiểu tiểu tặc này tâm tư không thuần. Nhưng nhìn đến Thanh Trúc quay sang mình hai mắt khát vọng, nàng liền không nỡ từ chối.
Trừng mắt nhìn cái kia xấu xa gia hỏa một lần, mỹ nhân mới đỏ mặt khẽ ân một tiếng coi như đáp ứng.
Tuy chỉ là tiếng nhỏ như muỗi kêu, nhưng bằng bàn lĩnh của Tống đại cao thủ tự nhiên nghe rõ ràng.
Đạt được mục đích thằng này liền sung sướng cười rộ lên đem hôm nay mặt trái cảm xúc tất cả ném ra sau đầu, bắt đầu ảo tưởng đêm nay sẽ là một đêm ra sao không ngủ.
Chỉ cần giữ chặt chốt an toàn, đề phòng cướp cò. Còn lại thì... cạc cạc cạc...
.....
Dương Nam Phủ, đêm.
Giữ đúng lời hứa, sau khi trở về nhà tắm rửa kỹ càng sau. Trời vừa sẩm tối, Tống Khuyết đã gấp không chờ nổi tìm đến tận phòng đón Vân cô nàng đi chơi Trung thu.
Trong lòng cũng đã sớm có quyết định Vân Hi cũng không làm sao ngượng ngùng, một đôi vô tâm chủ nhân này liền cứ thể vui sướng vứt lại một đám gia thần rồi cùng nhau đánh xe ra Dao Trì Hồ, đi tận hưởng hai người thế giới đi.
Mua mua mấy thứ tiểu đồ chơi, cùng nhau ngắm cảnh đẹp, ăn mỹ thực, nghe tiếng ngươi huyên náo vui đùa. Tống đại quan nhân lúc này trong đầu hiếm thấy không ủ mưu tính toán ai đó mà thật sự thả lỏng bản thân, chuyên tâm cùng mỹ nhân bầu bạn.
Hai người tay không biết khi nào đã nắm chặt lấy nhau.
Đến tận đêm khuya...
“Lọc cọc lọc cọc.... phì phì...”
Ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng bên ngoài hạ nhân báo lại đã quay về trong phủ, cả hai người đều không nói câu nào, cứ thế im lặng ngồi sát tựa vào nhau.
Nhiều lúc như trong hoàn cảnh này, không nói lời nào còn hơn cả ngàn vạn lời nói.