Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 277: Chân tướng




Nguyệt Khuyết Các, Các chủ biệt viện.

Trong sân mấy người nghe Tống lão gia đặt xong câu hỏi liền yên tĩnh như tờ, ngốc Hùng lúc này cũng bắt đầu hiểu ra chuyện, cằm chặt một đôi Thiên Vương Chùy ánh mắt hung ác nhìn qua Thiên Cơ Tử.

Tư thế rất giống kiểu một lời không hợp liền sẵn sàng vung chùy làm bánh thịt.

Cảm nhận trong không khí tầng tầng lớp lớp khí cơ đè ép, Thiên Cơ huynh lúc này cũng bị dọa sợ ớn lạnh sống lưng, căng khuôn mặt ra gượng cười mở miệng:

“Tống Các chủ nói đùa....”

“Ầm!”

Nhanh! Quá nhanh!

Kẻ này gan to bằng trời lừa đảo còn chưa kịp hiểu chuyện gì sảy ra mắt trái đã bị cho một quyền biến thành màu đen như gấu trúc, đợi hắn cảm nhận được đau đớn truyền tới cũng là lúc bên tai vang lên Tống lão ma lạnh lùng giọng nói:

“Rất tiếc, đoán sai rồi!”

“Bản thiếu cho ngươi thêm một cơ hội, bây giờ ta định dùng đao chém ngươi tay trái hay trước chém ngươi tay phải?”

Thiên Cơ Tử cả người như rơi vào hầm băng, cảm nhận trước mặt người tuổi trẻ tràn ra phô thiên cái địa sát khí, thằng này liền không ức chế được tay chân run rẩy vô thố, thật muốn quay đầu lập tức bỏ chạy.

“Chạy đi, chấp ngươi trước chạy ra ngoài thành, bản thiếu cũng có thể trong vòng 1 nén hương đem ngươi bắt trở về chặt thành nhân côn.”

“Ực!” – Nhìn gần sát khuôn mặt không chút biểu tình, nhớ đến đối phương vừa rồi ra tay nhanh đến không để người kịp phản ứng tốc độ, thằng này còn là ngoan ngoãn đem trong đầu mình vừa rồi nguy hiểm ý tưởng bóp nát.

“Tống Các chủ, bần đạo...”

“Ầm!”

“Ai uiii!” – Thiên Cơ huynh còn lại bên kia lành lặn một mắt lúc này cũng bắt đầu sưng phồng lên.

“Nói tiếng người!” – Tống lão gia giọng đã trở nên không nói hết lời âm u lạnh lẽo.

“Phốc!”

“Tống gia tha mạng, Tống gia tha mạng! Tiểu nhân biết tội, ta không nên đến lừa gạt ngài, xin Tống gia giơ cao đánh khẽ tha tiểu nhân một lần đi, ta trên còn mẹ già 80 tuổi, dưới còn con nhỏ chưa cai sữa, chỉ là hoàn cảnh ép buộc nên bí quá làm liều trót dại một lần.”

Đậu xanh rau má!

Nhìn thằng chó này một chút phản kháng cũng không liền quỳ xuống khóc bù lu bù loa, trong sân Tống Khuyết mấy người cũng thiếu chút chửi mẹ nó.

Lục giai cao thủ tôn nghiêm đâu? Võ giả huyết tính đâu?

Xét về cảnh giới, tại đây kẻ này chính là cao nhất đấy. Vậy mà lúc này một chút tính tình cũng không, bị dọa một hồi liền sợ đến run như cầy sấy thế này quả thật là để người mở rộng tầm mắt.

Thật không hiểu hắn làm sao tu luyện được đến bước này. Tống đại quan nhân cũng là tâm mệt.

“Đứng dậy cho ta giải thích rõ ràng!”

Sợ hãi nhìn hắn một hồi, vị kia Thiên Cơ huynh mới run rẩy khép nép đứng dậy mở miệng:

“Tống gia, là tiểu nhân đi ngang qua Dương Nam đạo thì nghe qua sự tích về ngài, nghĩ rằng ngài còn tuổi trẻ chưa hiểu sự đời nên nhất thời nảy lòng tham muốn lừa gạt chút tiền lộ phí, tuyệt đối không có ý gì xấu xa.”

“Chỉ là như thế sao?”

“Thật, Tống gia!” – Đối diện người gật đầu như giã tỏi.

“Haizzz....”

Nghe vậy Tống Khuyết thở dài rồi từ bên hông lấy ra một thanh phi đao đặt lên trên bàn, dùng ánh mắt ngập tràn ác ý nhìn đối phương từ đầu đến chân.

“Không biết trong kho thủy ngân có còn đầy đủ?”

Thiên Cơ Tử cảm giác giống như mình biến thành một con chuột nhắt, đối diện người kia liền là một con ác mèo đang hứng thú cân nhắc làm sao vờn hắn đây, lập tức trên người lông tơ dựng ngược hết lên, cả người cũng cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng dâng lên dự cảm bất thành nên hắn lo lắng dùng giọng điệu gần như khóc run rẩy hỏi:

“Tống gia... không biết thủy ngân để làm gì?”

“Không có gì, ngươi vừa rồi nói dối để bản thiếu gia rất không vui. Ta bây giờ sẽ dùng cái này dao nhỏ cạo sạch tóc ngươi. Đem ngươi chôn chặt dưới đất chỉ lộ phần đầu ra ngoài, tiếp đó từ trên đỉnh đầu ngươi lại rạch ra một lỗ nhỏ rồi đổ thủy ngân vào.

Chậc chậc, thủy ngân nó rất nặng, liền sẽ không chịu cố định tại một chỗ như thế, nó sẽ chìm vào trong da thịt, đem ngươi lớp biểu bì tách ra như vỏ cây vậy. Cứ thế dần dần theo thủy ngân chảy xuống, ngươi một thân bì da sẽ bị nguyên vẹn lột hết ra.”

Nói đến đây Tống lão ma còn cười hớn hở vỗ vai thằng này:

“Trong lúc đó ngươi có thể sẽ cảm thấy hơi đau đớn một chút, nhưng yên tâm, bằng ngươi tu vi vậy chút này thương thế là không đủ trí mạng đấy. Sau đó ta sẽ thả cho ngươi tự do về với gia đình, cái này lớp da coi như một sự trừng phạt nho nhỏ đi. Sau này làm việc để ý một chút.”

Ác ma! – Thiên Cơ Tử trong lòng điên cuồng gào thét.

Tống gia gia tha ta!

Gặp thằng này như thế tà ác, giết người lột da mà nói nhẹ như mây trôi vậy mặt không chút nào biến sắc Thiên Cơ huynh liền thiếu chút dọa đái ra quần, hai chân không kiềm chế được lần nữa quỳ xuống gào khóc:

“Tống gia tha mạng! Tiểu nhân không dám nữa, sự thật chính là thế này ….”

......

“Hỗn xược, còn định lừa dối qua mặt bản thiếu, xem ra ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

“Không dám nha Tống gia, những gì ta nói đều là sự thật.”

“Hắc hắc, vậy ngươi giải thích cho ta làm sao có thể nhìn ra trên thân Hùng Bá điều bất thường.”

“Tiểu … tiểu nhân chỉ là nói bậy nói bạ.” – Tiểu tử giọng nói yếu ớt mấy phần.

“Hắc hắc hắc, là như vậy sao?” - Tống lão ma cười rộ lên lạnh lẽo.

Cuối cùng vẫn là phải dùng ra kim châm độ huyệt biện pháp, kẻ lừa đảo này mới thành thật khai ra tất cả.

Thằng này tên gọi Tả Mục, là một tên ma cà bông du thủ du thực nơi đầu đường xó chợ. Vốn cứ như thế vậy hắn đời này cũng đừng mong có điều nổi bật, càng không nói chuyện trở thành một vị Lục giai cao thủ như bây giờ.

Tất cả đều thay đổi từ năm Tả Mục lên 14 tuổi, lần đó trong một lần tranh thức ăn bố thí với đám khất cái khác thì hắn bị một gạch vào đầu vinh quang ngất đi. Đợi lúc tỉnh dậy, lão Tả nhìn thế giới này liền thay đổi rồi.

Kẻ này vậy bất chợt thức tỉnh cặp mắt hẳn như Tuệ Vô thiên nhãn như thế, hắn có thể nhìn thấy trên thân mọi người khí vận. Từ lúc ban đầu sợ hãi, hoang mang đến sau cùng hiểu ra kích động, bằng mình đầu óc thông minh cùng tài ăn nói hơn người, Tả Mục liền bước lên con đường thần côn này một đi không trở lại.

“Ngươi nói ngươi có thể thực sự nhìn thấy một người khí vận? Vậy làm sao còn cần chạy đông chạy tây giả dạng làm thần côn thế này?” – Tống Khuyết đối với cái này vẫn tràn ngập nghi vấn.

“Tống gia! Ta sợ mọi người không tin nha, hơn nữa ta con mắt này ngoại trừ nhìn thấy trên thân mỗi người khí vận vậy cũng không có tác dụng gì lớn, cũng không cách nào xem được quá khứ tương lai, tối đa chỉ là dự cảm được một khí vận trong 3, 4 ngày tới là lên hay là xuống mà thôi, cái gì tai kiếp, sát kiếp trong khí vận lại không có chút nào biểu hiện.

Nếu ở một chỗ lâu ta liền rất nhanh bị lòi rồi, vì thế tiểu nhân mới phải không ngừng di chuyển đổi địa bàn làm ăn. Lần này là mộ danh Liệt Hỏa Tửu cùng ngài mà đến Thanh Hà, vốn chỉ nghĩ đến ăn trực uống chờ mấy hôm vậy thôi, ai ngờ...”

Tả Mục mặt méo xệch móc ra trong lòng mấy nén vàng. Tiền kiếm lên quá dễ làm hắn mất đi tỉnh táo nha.

Lão Tả đây cũng là đen đủi, hắn trước kia dựa vào mình con mắt thần dị chung quanh đi hành nghề. Đa số đều là trên đường tùy ý chọn lấy một người khí vận thật lớn bắt đầu tiến lên giả làm thần côn lừa gạt một phen, trước nói mấy câu ba phải sao cũng được không sai không đúng xong liền cho nhân gia chỉ ra trong thời gian ngắn trước mặt sẽ xuất vận may hay rủi.

Cái này thì chuẩn cmnr, nhiều người sau đó mấy hôm được kiểm chứng thằng này thần cơ diệu toán liền tin sái cổ, bắt đầu đem hắn cung lên làm thượng khách, bao hắn ăn sung mặc sướng mặc sức tiêu dao.

Nhưng lâu dài liền không được, một hai lần phán quẻ không linh sẽ để đối phương nổi lên lòng nghi ngờ. Đợi đến khi vỏ bọc sắp lòi, thằng này lập tức tìm cớ âm thầm chạy, tiêu hết tiền lại đi tìm kế tiếp con mồi đi.

Trong quá trình bám đít đại gia này, Tả Mục vô tình phát hiện, dựa vào gần hấp thu từ trên người con mồi một phần khí vận, hắn tu vi vậy tiến triển cực kỳ thuận lợi. Dường như không làm sao khó khăn liền đột phá đến Lục giai rồi.

Cái này để Tả Mục kích động điên rồi, vì thế hắn bắt đầu lên kế hoạch tìm những đối tượng có khí vận càng lớn hơn, không còn đơn thuần chỉ vì tiền bạc nữa.

Nhất lưu bang phái, Nhất lưu võ giả liền vào hắn tầm ngắm.

Đợt thời gian trước thằng này còn là thượng khách tại một nơi Nhất lưu bang phái bên Giang Đông, ăn đủ uống đủ rồi hắn liền lấy cớ chuồn, trên đường vì mộ danh Liệt Hỏa Tửu mà chạy đến nơi này thăm thú một phen.

Một lần vô tình thấy Tống Khuyết đi ngang qua đường, thấy trên người hắn ngập trời khí vận lúc đấy quả thật đem lão Tả tại chỗ dọa vãi đái. Sau đó thay vào là vô hạn kích động, thiếu chút nữa không kiềm chế được lập tức lao lên ôm đùi Tống gia một phen cọ cọ vận khí.

Sau đó, liền không có sau đó... chính là hai mắt thành gấu mèo như ngày hôm nay.

.......

Cẩn thận phân tích thằng này một phen lời nói, Tống Khuyết cũng cảm thấy hôm nay mình bắt được một nhân tài.

Tả Mục dị năng có được không?

Rất được, rất thực dụng! Xu cát tị hung không nói, có thể nhìn thấy trên người khí vận, vậy dù là trong đêm tối ngươi cũng sẽ như đèn lồng vậy sáng rõ, tại hắn ánh mắt trong là không chỗ ẩn nấp đấy, đi làm canh gác là chuẩn cmnr.

Hơn nữa còn có thể như Tuệ Vô đi tìm và phát hiện nhân tài, còn thêm rất nhiều diệu dụng nữa mà hắn nhất thời cũng chưa nghĩ ra hết. Chỉ biết là rất hữu ích.

Còn về thằng này sức chiến đấu, vậy tất cả chỉ là mây trôi. Coi như mang về làm vật cát tường sử dụng, ngươi mong muốn nhiều như vậy mà làm gì.

Tống lão gia lúc này cũng bắt đầu nổi lên ái tài tâm. Nhưng trước hết vẫn cần phải kiểm tra chắc chắn một phen.

“Ngươi nói ngươi nhìn thấy ta ngập trời khí vận, vậy nói xem trên người ta khí vận là hình dáng như nào?”

Tả Mục không chút nào do dự trả lời:

“Tống gia, ngài khí vận như một mặt trời vàng rực rỡ, so với trước đó ta đã nhìn thấy những cái kia Nhất lưu bang phái chi chủ còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, ngay cả Linh Giang quận cái gì đệ nhất cao thủ họ Đỗ cũng xa xa không bằng.

Hơn nữa càng kỳ lạ là xung quanh ngài khí vận lại được một lớp mây tía bao phủ, màu tím khí vận như này trong cuộc đời ta mới chỉ có ở trên người mấy vị hoàng tộc trực hệ thấy được. Tiểu nhân cũng vì thế mới không nén được hiếu kỳ muốn đăng môn bái phỏng nghiên cứu một phen.”

Màu vàng mặt trời, đó không phải giống Tesseract bây giờ hình thái sao.

Còn về cái gì mây tía? Còn hoàng tộc?

Chẳng lẽ Tống gia còn có một cái khác thân phận? Là hiện nay hoàng đế con rơi?

Nhưng mà lục lọi ký ức nhớ lại mình tấm thân này lão mẹ, vậy cũng rất bình thường một nữ nhân nha. Cái này lối suy nghĩ hẳn cũng không đáng tin cậy lắm.

Tuy còn chưa hiểu nguyên nhân vì sao nhưng những lời Tả Mục nói Tống Khuyết đã tin không nghi ngờ.

Tiện đà Tống gia giọng nói cũng mềm mại hơn mấy phần để Tả Mục thụ sủng nhược kinh.

“Phiền Tả tiên sinh cho ta nói xem trên người Hùng Bá cùng Nhiếp Phong bọn họ khí vận là như thế nào?”