Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 263: Thần Kiếm ra đời




Chú Kiếm Sơn Trang,

Tia Chớp vẫn không gián đoạn trên tầng cao bầu trời bay lòng vòng quan sát. Lúc này phía dưới Kiếm Chủng, quang cảnh đã bắt đầu trở nên cực kỳ huyền huyễn.

Chỉ thấy Dung Nham hồ khi nãy được lão Huyết một đám Nhất lưu cao thủ dùng thủ đoạn thần dị nào đó tạo thành một lớp lồng khí che đậy sau. Theo đám Bạch Liên Giáo đồ không ngừng ném xuống thi thể, hơn nữa trong Kiếm Chủng giết chóc liên tục phát sinh, lớp lồng khí kia cũng tùy theo mà thay đổi.

Bây giờ nó đã trở thành màu đỏ thẫm như máu tươi, bên trên còn mang theo từng đám từng đám hỏa diễm lung linh yêu dị, giống như một quả trứng khổng lồ đang ấp ủ một thứ gì khủng bố bên trong, không ngừng táo bạo rung động chờ thời xuất thế.

“Chưa đủ! Còn cầm thêm máu tươi cùng oán khí!”

Ngồi lơ lửng trên đỉnh vỏ trứng Bạch Liên Thánh Mẫu nôn nóng quát lớn.

“Giết hết cho ta!”

“Nhanh! Ngọc Hư đám kia lỗ mũi trâu có thể quay lại bất cứ lúc nào.”

Theo nàng lạnh lùng ra lệnh, bao quanh Kiếm Chủng một đám Bạch Liên môn đồ vậy không chần chờ nữa lập tức chia ra 5 người một tổ lao xuống săn tìm con mồi. Mỗi giết được một người, thi thể lập tức sẽ bị vứt xuống 8 rãnh dung nham coi như lương thực nuôi nấng dưới kia khủng bố cự trứng.

Trong giây lát, tiếng la hét, chửi rủa oán hận, huyết khí đỏ tươi cùng lệ khí đen kịt như hai đám mây thực chất bị dưới kia cự trứng hút điên cuồng hút vào, bề mặt nó hỏa diễm bùng cháy so với trước đó càng thêm dữ dội.

“Ha ha ha, tốt tốt tốt! Nhanh lên, ta có thể cảm nhận nó sắp ra đời!” – Bạch Liên Thánh Mẫu cười lên điên cuồng.

Huyết tế!

Nếu Tống Khuyết rảnh chú ý những cái này, hẳn hắn sẽ lập tức liên tưởng đến 2 từ này. Nhưng đáng tiếc, Tống gia bây giờ mạng cũng như mành treo chuông.

Nơi hắn động phủ cách Dung Nham Hồ không xa, Bạch Liên tiếng nói tự nhiên rõ ràng truyền vào mấy người trong tai.

Lúc này Cẩm y nam tử cũng rùng mình sợ hãi, vội vàng quát lớn:

“Ngân Giáp, nhanh lên, lập tức giết hắn cho ta!”

“Gào!!!” – Ngân Giáp Thi lần nữa khàn khàn rú lên, điên cuồng xông về phía trước.

Nội phủ còn đang chấn thương chưa lành Tống Khuyết lần nữa không thể không cầm đao đứng dậy, như con chuột trốn chui trốn lủi bị nó dồn dần vào góc hẹp.

Nhìn con này Cương thi điên cuồng nhãn thần, hắn trong đầu linh quang chợt lóe lên.

Đến bước đường cùng rồi, vậy không còn cách nào khác phải đánh cược một phen.

Không thiếu dũng khí cược mạng quyết tâm Tống gia tinh thần nghiêm nghị, cắn răng dùng tay bắt lấy Ngân Giáp thi một trảo, tay kia đã nhanh như điện chớp tại đầu nó vỗ một cái.

“Ầm!”

Lực lượng quá lớn, Tống Khuyết thân mình bị con này Cương thi đập mạnh một đòn vào ngực, cả người như đạn pháo găm sâu xuống lòng đất, chấn đến để cả căn phòng ù ù rung động.

“Hắc hắc... lần này hết chạy đi!”

Nhìn hắn cái này thảm dạng, Cẩm bào nam tử sung sướng âm trắc cười.

“Lãng phí lão tử biết bao thời gian, Ngân Giáp, nhanh lên giết hắn!”

Ngân Giáp thi:......

“Ngân Giáp, giết hắn cho ta!”

.....

Thấy mình Cương thi nghe sai lệnh vẫn đứng yên như trời trồng, Cẩm y nam tử táo bạo quát lớn mấy lần, liên tục móc từ trên người ra bùa, chuông nhỏ mấy thứ múa loạn một hồi, con này Ngân Giáp thi lúc này mới bắt đầu chầm chậm có điều hành động.

Chưa kịp để thằng kia thở nhẹ một hơi, chỉ thấy Ngân Giáp Thi bất ngờ vung tay ra phía sau, dùng nó sắc bén lợi trảo đục xuyên hắn lồng ngực.

Sự việc diễn ra quá mức bất ngờ, không chút nào đề phòng Cẩm y nam tử trái tim đã bị Cương thi bóp nát, không rảnh để ý vì sao mình khí huyết lại bị thứ gì hút đi, hắn vẫn ngơ ngác không hiểu nhìn về con mắt khôi phục mấy phần thanh minh của Ngân Giáp thi:

“Ta... ngươi... vì sao.....?”

Đến chết hắn còn chưa hiểu vì sao đang yên đang lành, sự việc lại ra nông nỗi này.

Mang theo ngập trời nghi vấn, vị này hẳn là Cản Thi Phái cao đồ nhân huynh cứ thế ôm hận treo rồi. Một thân tinh huyết cũng bị hút sạch bách, người lúc này đã gày gò lại còn khô quắt như bộ xương khô.

Phất tay thu thi thể này vào không gian, không còn thời gian quan tâm những thứ khác, Tống Khuyết tại Ngân Giáp Thi đỡ lấy gian nan đứng dậy, hít hà nhếch miệng một lát rồi cả hai nhanh chóng rời khỏi nơi này thị phi.

Ngoài kia một đám như lang như hổ Bạch Liên Giáo chúng đang điên cuồng thu gặt nhân mạng đây, với tình trạng như này ở lại nữa vậy thật sự lành ít dữ nhiều.

.......

Một mảnh rừng núi hoang vắng, Tống lão gia lúc này mới có thời gian bắt đầu ngồi xuống quan sát tự thân thương thế.

Xương sườn gãy 4 căn, tay trái xương ống cũng bị rạn nứt, đấy là còn may hắn tu vi cao thâm, hơn nữa đã từng dùng qua Kim Cốt quả. Đổi lại người khác đến, chắc đã sớm chết vểnh vểnh.

Nhìn ngồi 1 góc thu lu cảnh giác ở bên kia Ngân Giáp Thi, Tống Khuyết cũng là hận nghiến răng.

Con chó này thân thể thật cứng, Danh đao chặt cũng không quá nhằm nhò, hơn nữa 1 thân cự lực lớn đến kinh người, phải có gần 5 Tượng lực, quả thật quá mức biến thái.

Cũng may nó không có chân khí như bình thường Nhất lưu võ giả, nếu không Tống Thiên đao hắn đã sớm treo.

Nghĩ lại khi nãy chuyện hung hiểm, đến bây giờ Tống Khuyết vẫn còn rùng mình.

Lúc đó thật sự hắn bị dồn đến bước đường cùng rồi, nhưng may mắn phúc chí tâm linh tầm đó nghĩ ra, Cương thi cái loại đồ vật này linh trí cực thấp, nhìn nó ánh mắt vô thần cũng không khó nhận biết điều đó.

Điện quang hỏa thạch tầm đó hắn còn là quyết tâm đánh cược một phen. Thông qua không gian liên hệ thu đi từ trên người Tia Chớp phân hồn, lợi dụng một đòn tiếp xúc âm thầm đem nó đưa vào trong Ngân Giáp Thi.

Trời còn thương Tống gia, hắn cược đúng rồi.

Hàng này tinh thần vô cùng yếu ớt, so với bình thường chim sẻ hay chuột đồng cũng không bằng, rất đơn giản bị Tống Khuyết phân hồn cho tiêu diệt đoạt xá.

Chuyện sau đó liền đơn giản.

Giết cái kia Cẩm y nam tử sau cả hai liền vắt chân lên cổ mà chạy, trên đường thuận tay giết không ít Bạch Liên Giáo môn đồ, cũng may đám Nhất lưu cao thủ đều bận bịu việc Thần binh không rảnh chiếu cố bên này, Tống Khuyết mới lết được thân thể ra ngoài Kiếm Chủng.

Huýt lên một tiếng chói tai báo hiệu Tia Chớp, chờ chạy đến chỗ ít người để ý hắn liền đem Ngân Giáp Thi thu vào không gian, ra hiệu cho nó hạ thấp xuống rồi kéo hắn bay đi, mãi cho đến lúc nó mệt mỏi, bay cũng đã thật xa chốn cũ hắn mới yên tâm hạ xuống nghỉ ngơi dưỡng thương.

Lúc này Ngân Giáp thi lại được một lần nữa lôi ra đi làm cảnh vệ.

Thật sự là thuận tiện, thứ này linh trí đã bị hắn hoàn toàn tiêu diệt, bây giờ chỉ như một bình thường xác chết, tử vật không khác, lúc nào cũng có thể bỏ vào không gian. Giống như Tống gia sau này lúc nào cũng có kè kè bên người một Nhất lưu tay đấm, an toàn vậy có điều đảm bảo rồi.

Thằng kia Cản Thi Phái môn nhân đến chết chắc còn chưa hiểu được bị Tống gia sáo lộ đâu, hẳn vẫn đang nghĩ nhà mình Cương thi làm sao nổi điên làm phản.

Tống đại quan nhân hắc hắc cười lạnh, một bên dùng Tesseract năng lượng chữa thương, một bên bắt đầu lôi thằng xui xẻo đó ra bắt đầu kiểm kê thu hoạch.

Một đống loạn thất bát tao đồ vật, bùa bùa ngải ngải, chai chai lọ lọ hắn xem cũng không ra cái gì môn đạo, vậy đơn giản đành qua loa gói vào một túi vải tiếp tục cất đi, biết đâu sau này có điều dùng đến.

Một cái lệnh bài một bên ghi Cản Thi Phái, một bên khắc ba chữ Mao Thành Đông, vậy hẳn đó là tên con hàng này, là Cản Thi Phái đệ tử không sai, tạm thu.

Mấy trăm kim phiếu cùng ít bạc vụn, một nắm độc châm ám khí, hơn nữa một ít đồng nát hẳn vừa mới thu thập vậy cũng không còn gì.

Tống Khuyết thất vọng đem thằng này thây khô đập nát ném ra xa xa, trong lòng thầm tiếc nuối làm sao mọi người ra đường không mang theo thư tịch hay võ công yếu quyết các thứ đây, một chút tinh thần hiếu học cũng không có.

Tiếp đó hắn liền xem về trong không gian chính mình thu hoạch.

Lâm lang mãn mục các loại đao kiếm thương chùy, nhưng chủ yếu là kiếm. Hơn 100 cái, hầu hết đều là Lợi khí. So với bình quân giá một thanh Lợi kiếm cũng tầm 200 bạc, vậy chỗ này cũng phải được gần 2 vạn, cũng coi là một bút thu vào không nhỏ rồi.

Cuối cùng là một cái đoản kiếm đen thùi xấu xí, xấu đến xin lỗi người dùng, xấu để võ giả không dám mang theo nó ra ngoài gặp người, vậy đơn giản quá mất mặt.

Không biết thằng nào có kinh thế tài năng chế ra được tuyệt phẩm như này, Chú Kiếm Sơn Trang liệt tổ liệt tông hẳn rất vui mừng đào mồ sống dậy ban cho hắn mấy búa để tỉnh lại làm người.

Hoặc cái này đơn thuần chỉ để rèn ra để kê cái đe sắt đấy, Tống gia nhìn một hồi không khỏi cho ra như thế kết luận.

Nhưng nhức cả dái chính là!

Cái này thanh kiếm hình như sinh ra kiếm linh!

Kiếm Linh đấy! Đặc trưng của Thần Binh.

Cái thanh kia Chú Kiếm người mất 10 năm rèn đúc nuôi dưỡng, Bạch Liên Thánh Mẫu còn phải tốn sức chín trâu hai hổ, hiến tế không biết bao nhiêu huyết nhục, sinh mệnh, lệ khí võ giả mới hi vọng để nó sinh ra kiếm linh, hóa thân thành Thần Kiếm chân chính.

Cái thanh kiếm củ cải này vậy mà mẹ nó hình như có rồi.

Cái này không thể không để Tống lão gia hô to khó hiểu, ông trời dữ dội bất công vậy.

Đúng lúc này!

Nơi xa xa bên kia Kiếm Chủng, phong vân đột nhiên biến sắc. Giữa ban đêm đen kịt mà bầu trời bỗng dưng lộ vẻ huyết hồng, trong thiên địa văng vẳng vang lên tiếng ai thanh lệ oán. Một đạo đỏ sẫm cột sáng đột ngột dựng ngược mà lên xuyên thẳng vân tiêu.

Ùng ùng ùng....

Tống Khuyết bên tai còn nghe rõ những tiếng nổ vang như sấm động.

Thần kiếm đản sinh! Thật sự uy lực khủng bố, kỳ cảnh nhân gian.

Tiện đà hắn trứng đau nhìn về dưới tay mình vừa khẽ rung động hắc kiếm.

Haizzz.... vậy 9 thành 9 là mình đoán không sai rồi. Tống đại quan nhân hiếu kỳ đem tâm thần chìm vào quan sát.