Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 256: Vân gia




Lần này Dao Trì Tiệc Trà tổ chức đến giữa giờ Mùi mới xem như viên mãn kết thúc, mỗi ngươi ôm theo chính mình hôm nay thu hoạch lần nữa lên thuyền trở về bên kia bờ sông.

Tuệ Vô cái này tặc hòa thượng bây giờ đối mặt hắn đã là như chim sợ cành cong, chuyện vừa kết thúc đã không biết trốn mất dạng nơi đâu, để có tâm tìm thổ hào vơ vét một hồi Tống lão gia đành tiếc nuối ôm thất vọng mà về.

“Tống thiếu, Tuệ Vô đại sư ban sáng nói chuyện đó vậy đã có mặt mày rồi?” – Trên thuyền, Thẩm Tử Minh không nhịn được nữa mở miệng hỏi thăm.

“Ha ha, đúng vậy! Từ giờ chúng ta Nguyệt Khuyết Các liền coi là Phượng Hoàng Hội một thành viên, ta cũng sẽ là trong hội mấy vị cao tầng một trong, chi tiết cụ thể chút nữa về đến phòng ta sẽ cho ngươi nói cụ thể.”

Chuyện này chỉ mấy ngày nữa liền sẽ công bố, Tống Khuyết cũng không có gì cần giấu giếm, sảng khoái cho 3 người chia sẻ rồi.

Vân Hi, Thanh Trúc vậy cũng vui vẻ cho bọn hắn dâng lên lời mừng:

“Chúc mừng Tống công tử, từ nay các ngươi Nguyệt Khuyết Các có thể nói bình bộ thanh vân, một bước lên trời rồi.”

Nói đến đây, Vân Hi hai mắt cũng lược hiện lên vẻ ảm đạm. Nhà nàng Vân gia những năm này tìm mọi cách để leo lên Cửu Giang Minh, Thiên Hà Kiếm Phái cái này cỗ xe khổng lồ, làm sao cố gắng rất nhiều, hiệu quả chẳng bao nhiêu.

Đối diện người thanh niên này ngược lại đơn giản, chỉ lơ đãng đi dự tiệc một hồi, lộ lộ cái mặt thuận tiện trang bức, không mất bao nhiêu công sức liền đem việc này thu phục. Hơn nữa nhìn từ việc Triệu Minh Nguyệt đối với hắn ưu ái có thêm, sau này hắn Nguyệt Khuyết Các là không sầu con đường phát triển đấy.

Dù sao nhân gia Yêu Cơ cũng yêu cầu bồi dưỡng một nhóm thân tín nòng cốt, không những thực lực được rồi, dưới tay thế lực cũng phải cần phải đồng dạng vững chắc. Bằng vào Cửu Giang Minh tài nguyên nghiêng, Tống tặc sau này có thể nói chú định sẽ được người bón cho ăn no đến chảy mỡ, dùng thô bạo nhất phương thức cưỡng ép hắn phát triển đấy. Đối với cái này Vân Hi tự nhiên hâm mộ không được.

Đấy là nàng còn không biết tiểu tặc này chỉ phải bỏ ra cái giá hữu nghị 1 vạn bạc một tháng, nếu biết được việc này đảm bảo cả Dương Nam các thế lực đều đố kỵ đỏ mắt.

Không để ý đến mỹ nữ biểu tình thất vọng thoáng qua, Tống lão gia cả người chính là đường quan rộng mở, hăng hái cười:

“May mắn mà thôi, sau này còn cần Vân Hải Các giúp đỡ nhiều hơn.”

“Đó là tự nhiên, chúng ta Vân gia sẽ mãi là Tống công tử tốt nhất minh hữu.”

“Vậy đa tạ Vân tiểu thư!”

Hai người cùng nhìn nhau cười, ít ra đối với hai bên chiến lược quan hệ cả Vân Hi cùng Tống Khuyết cũng đều hài lòng. Bọn họ không có gì tranh chấp lợi ích, rất tốt bổ sung hỗ trợ cho nhau. Hơn nữa kết giao được Tống đại quan nhân cái này tiền đồ vô lượng người, Vân gia tương lai chưa hẳn đã không thể không lên cao một bước.

“Lão Thẩm, ngày mai ngươi liền trước tiên khởi hành trở về Thanh Hà. Thiên Hà Kiếm Phái bên này chẳng mấy chốc sẽ tuyên bố chuyện lập Hội, tiếp đó liền vất vả ngươi cùng đối phương tiến hành bàn giao, tiếp thu cờ hiệu, ta còn có chuyện quan trọng, nhất thời chưa trở về được.” – Trấn an xong Vân Hi, Tống Khuyết bắt đầu quay sang Thẩm Tử Minh phân phó.

“Rõ, Các chủ!”

“Còn nữa, nếu có vị nào mỹ nữ không biết ta địa chỉ mà gửi thư đến Nguyệt Khuyết Các, nhất định phải thay ta thật tốt bảo quản, dám để mất bản thiếu quyết không tha các ngươi!” – Đối với mỗ sự tình, Tống tiện nhân trong lòng còn đặc biệt chấp nhất.

Mọi người:.....

Không nỡ lòng đánh phá thằng này ảo tưởng, 3 người chỉ thở dài không nói, lão Thẩm vậy cũng chỉ qua loa gật đầu lấy lệ trấn an hắn mà thôi.

.......

Trên hồ du lãm một đoạn thời gian, thuyền nhỏ liền đưa 4 người về đến bờ đề chỗ buổi sáng mấy người tập kết.

Đang lúc chuẩn bị cáo biệt Vân Hi hai người, bất ngờ mỹ nữ này đã trước tiên mở miệng:

“Tống công tử không biết tối nay đã sắp xếp gì chưa?”

“Hắc, Vân Hi ngươi đây là muốn hẹn hò ta sao? Nếu vậy thì dù có thiên đại việc lớn tại hạ cũng phải vứt sáng một bên.” – Tống gia nghe giọng liền hớn hở.

Trắng mắt nhìn hắn, cố nén không đè thằng này ra đánh một bữa Vân Hi mới thở phì phì cắn răng nói:

“Là cha ta nghe tin ngươi đến Dương Nam, vì thế muốn hẹn ngươi đến Vân gia dùng bữa cơm, muốn nhận thức Tống Các chủ vị này vang danh thiên hạ Hắc Kim Cương, không biết Tống thiếu ngài có chịu nể mặt.”

“Khà khà, đã đến mức thấy gia trưởng rồi sao, hai ta quan hệ có phải hay không tiến triển hơi nhanh?” – Nhìn nàng quẫn dạng, Tống lão gia càng là có hứng thú trêu ghẹo.

Giữa thanh thiên bạch nhật, lại là nơi đông đúc như này, Tống Khuyết một phá giọng là thu hút không ít người nghe thấy đấy. Lần này Vân mỹ mi quả thật giận không thể át, không tiếp tục nể mặt nữa mà trừng mắt quát:

“Tống tặc, thiếu ba hoa. Có đi hay không liền cho một lời!”

“Hì hì, đi, vì sao lại không đi, gia trưởng cho gọi có chết cũng phải có mặt. Chúng ta vậy nhanh nhanh đi thôi, lão Thẩm ngươi trước tiên về khách sạn một mình đi.”

Thẩm Tử Minh còn có thể làm sao, ngoại trừ thầm mắng một câu có sắc quên hữu ra liền ngoan ngoãn trở về làm độc thân cẩu đi thôi.

Bên này Thanh Trúc cũng trước tiên chạy về Vân gia báo tin đi, còn lại 2 người Vân Hi cùng Tống Khuyết cứ vậy thong thả chậm rãi lên đường.

Trên đường đi, có Tống lão gia cái này tài xế già bên cạnh, Vân mỹ nữ rất nhanh đem khi nãy chuyện quên, bị tiểu tặc này trêu ghẹo cho cười đến hoa chi loạn chiến, đợi về đến gần nhà cũng cảm thấy đau sốc hông, phải dừng lại một hồi điều tức mới có thể tiếp tục khởi hành.

Đoạn đường này, qua Vân Hi trần thuật Tống Khuyết cũng hiểu thêm khá nhiều về Vân gia. Hiện bọn họ gia tộc người cầm lái vậy gồm 2 người đấy, đều là Thất giai Chân Khí Cảnh Nhất lưu cao thủ. Gồm Gia chủ Vân Thiên Tường, cũng chính là Vân Hi phụ thân cùng hắn đồng bào đệ đệ Vân Lai Phúc.

Vân Hi lão cha công tác không tệ, nỗ lực cày kéo, để nàng có được tổng cộng 7 anh chị em, cô bé này vừa lúc đứng áp chót, làm con út trong gia đình.

Vốn con út cần được nhất mực yêu thương chiều chuộng đấy, đáng tiếc nàng mẹ đẻ mất sớm, lão cha lại bận rộn, vì thế từ nhỏ cũng khuyết thiếu quan tâm. Các phòng khác lại được dịp thường xuyên kèn cựa nên Vân Hi cùng cái khác huynh đệ tỷ muội quan hệ cũng không tốt đẹp là bao, nếu không muốn nói là tồi tệ.

Cái này thì khi nãy cùng nhà nàng Lão Tam cũng lão Ngũ gặp mặt Tống gia cũng đã có sở phát giác, vì thế hắn mới đối với vị kia Vân Diễm không mấy nể mặt, nếu không bằng hắn tu dưỡng là sẽ không bỏ khách ngồi một mình để đi chơi bàn khác đấy. Hai người đó lúc trở về còn muốn cùng hắn đồng hành nhưng bị hắn nhã nhặn từ chối, đuổi khéo đi rồi.

.....

Vân gia, làm Dương Nam phủ mấy đại thương hội một trong Vân Hải Các người sở hữu, bọn hắn tại nơi này chủ gia phủ đệ tự nhiên là không thể qua loa tầm thường.

Riêng nhìn bên cạnh đại môn hai con sư tử đá cao tầm 3m, Tống Khuyết đã thấy thổ hào khí tức dồn dập đập vào mặt rồi, tiền đà lại nghĩ đến chân chính đại thổ hào Tuệ Vô con hàng kia, đến giờ còn chưa ăn trực của hắn được bữa nào đây, Tống lão gia thầm hận.

“Ra mắt Thất tiểu thư!” – 2 bên hộ vệ nhìn thấy bọn hắn 2 người liền cung kính quát lớn.

“Ân, Thanh Trúc khi nãy đã về gặp qua cha ta chưa?”

“Hồi tiểu thư, Gia chủ đã chờ sẵn bên trong khách phòng!”

“Tốt, Tống công tử, mời theo ta đi!”

Ấu kề - Tống đại quan nhân tung tăng đi bên cạnh nàng, thấy nha đầu này mặt còn có chút kích động như vậy liền không nhịn được mở miệng trêu.

“Hì hì, Vân bảo bối, có phải lần đầu dẫn người về ra mắt nên lòng hơi hốt hoảng. Có cần để ta cho ngươi tiếp thêm một chút sức mạnh của tình yêu không?”

“Miệng chó không mọc được ngà voi!”

Đã biết được thằng này tính cách, Vân Hi cũng không đem hắn lời nói để trong lòng, chỉ tức giận trợn mắt mắng nhẹ một câu rồi không thêm để ý, nhanh chân dẫn đường.

Lúc này, vừa đi qua gian sân nhỏ, một vị trung niên nam tử bất ngờ đứng ra chặn lối 2 người.

“Nhị thúc!” – Vân Hi nhẹ cúi người thi lễ.

Hóa ra người này chính là Vân gia 2 vị nhất lưu một trong, hiện Vân Gia chủ đệ đệ Vân Lai Phúc. Tống Khuyết không mất lễ nghĩa vội chắp tay:

“Ra mắt Vân Nhị gia!”

“Ân, ngươi chính là Tống Khuyết đi?”

“Chính là tiểu tử.”

“Tiếp chiêu!”

Cái đệch!

Bỏ lại một câu, Vân Lai Phúc đã bất ngờ phi thân lao đến,tay trái khẽ mở, tay phải thành quyền hướng Tống Khuyết 2 bên tấn công, chính là bọn họ Vân gia thành danh chưởng pháp.

Vân Hoa Phi Điệp – Hồ Điệp Xuyên Hoa.

Tuy bị bất thình lình biến cố khiến cho giật mình nhưng bằng Tống gia linh mẫn đó vẫn là vẫn kịp phản ứng, vội vàng dùng nhu kình đẩy Vân Hi sang một bên, dưới chân cũng không nhàn rỗi, bên phải cước như đại chùy phá núi đồng thời hung mãnh vung ra.

“Tốt!”

Vân Lai Phúc quát khẽ một tiếng, bàn tay khẽ đẩy đem hắn cước lực tá rơi, chính mình lại nhanh chóng đạp điệp bước, như một con Hồ điệp vậy ưu nhã xoay tròn đến sát người Tống Khuyết, 2 chưởng chia ra trên dưới tấn công về phía ức và hạ bụng của hắn.

Vừa rồi nhanh chóng dùng Lĩnh Vực dò xét, thấy người này công lực vậy so với Cổ Hà có hơn cũng chỉ là hữu hạn, Tống đại quan nhân trong lòng liền đại định, cũng không ngần ngại tay trái Ưng Trảo, tay phải Hổ vuốt hung hăng cùng đối phương cứng đối cứng.

“Ầm!”

Quả nhiên hắn dự đoán cũng không có sai, đối phương công lực vậy cũng chỉ hơn 2 Tượng lực mà thôi, tuy vượt qua hắn nhưng cũng không nhiều, va chạm một hồi Tống Khuyết chỉ lùi lại 3 bước liền ổn định thân mình, Vân Lai Phúc lúc này cũng bị bức phải dừng lại đưa đối phương man lực hóa giải.

“Tiểu tử, tiếp tục!” – Vân Lai Phúc ánh mắt lóe lên kỳ dị sắc thái, người lần nữa nhanh chóng bôn tập mà đến.

Chiến đấu tiến đến quá nhanh để Tống gia đến bây giờ vẫn chưa sờ được đầu óc. Nhưng cùng cao thủ so chiêu dịp khó được, hắn cũng không chút nào ngần ngại, lập tức múa quyền xông lên.

Đánh!