Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 248: Cự Kình Thương Hội – Vu gia




Cùng Vân Hi, Tuệ Vô mấy người dùng xong nơi này nổi danh điểm tâm sáng, Tống Khuyết đoàn người mới cùng nhau đi xuống Dao Trì hồ, nơi đó có đón khách thuyền đã chuyên môn chờ sẵn.

Bọn hắn 3 người 3 lá thư mời, cho 2 xuất đi kèm Thanh Trúc cùng Thẩm Tử Minh vậy vẫn còn thừa một chỗ, nhưng Tuệ Vô hẳn là không có hứng thú mang thêm ai.

Đáng nói là đầu trọc này khuôn mặt cực kỳ dễ dùng, bên chủ sự tổ chức người nhìn Tuệ Vô dẫn theo người tiến đến vậy chỉ cung kính chào hỏi một câu, kiểm tra thủ tục gì đó cũng không cần liền có người dẫn lên thuyền nhỏ.

“Lão đệ, xem ra ngươi còn là rất nổi danh nha, quét mặt một cái liền thuận lợi thông qua.” – Ngồi trên thuyền, Tống Khuyết lòng hâm mộ chua chua mở miệng.

“A Di Đà Phật!” – Tuệ Vô cũng là tâm mệt, một mực niệm phật hiệu không điểu thằng này.

Tống tiện nhân còn là thao thao bất tuyệt:

“Vân tiểu thư, ta còn là phải phê bình nhà ngươi Vân Hải Các nha. Dịp lễ quan trọng như này vậy mà không tranh thủ thời cơ quảng cáo, đánh bóng thương hiệu. Quá lãng phí rồi.”

Không quản Vân Hi có nghe hiểu hay không trong lời hắn mấy thuật ngữ, Tống gia tiếp tục chỉ điểm giang sơn:

“Ngươi xem cái kia cái gì Cự Kình Thương hội, làm rất không sai! Sẵn sàng chi tiền tài trợ quan danh Dao Trì Tiệc Trà, nhìn khắp nơi biển quảng cáo xem, để cả ta cái này quê mùa dễ nhũi cũng biết đến và vững vàng nhớ kỹ cái tên này đấy. Xem ra bọn hắn Cự Kình Thương Hội chẳng mấy chốc mà vang danh.”

Vân Hi:.....

“Tống công tử ngươi không biết, Cự Kình Thương hội chính là toàn bộ Nam vực 4 đạo thương hội lớn nhất một trong, lực ảnh hưởng lớn vô cùng, lan ra cả Đại Viêm cùng biên ngoại. Chúng ta Vân gia là thúc ngựa cũng không kịp đấy.”

Thì ra là thế, xem ra mình là thật cô lậu quả văn, nhưng Tống tiện nhân quả quyết là không nhận mình nông cạn.

“Vân Hi ngươi nói vậy lại càng sai, chính là vì các ngươi nhỏ yếu, vậy lại càng phải dũng cảm vươn lên. Ngay tại địa bàn của mình còn để nhân gia giọng khách át giọng chủ vậy làm sao được.

Phải biết Dương Nam đạo chính là các ngươi Vân gia gốc nhé, nhân gia không chiếm được chỗ này còn khác mấy đạo làm ăn, còn các ngươi không giữ được Dương Nam vậy chân chính là mất đi tất cả.”

“Còn cái kia Cự Kình Thương Hội người cầm lái vậy thương nghiệp ý nghĩ thật tốt, thảo nào có thể đem sản nghiệp làm lớn như thế. Nếu có cơ hội ta nhất định phải gặp mặt một lần, chậc chậc.... lợi hại, rất lợi hại!”

“A Di Đà Phật, Tống huynh quá khen!” – Bất thình lình Tuệ Vô chen vào một câu để hắn giật mình.

Hử!

Tống gia tức giận trên đầu hắn vỗ một cái:

“Hòa thượng ngươi còn chưa tỉnh ngủ, ai khen ngươi rồi.”

“Phốc!” - Lúc này Vân Hi cũng không nhịn được che miệng cười.

Đợi một lát hoãn quá thần, nàng mới cho Tống Khuyết mấy người giải hoặc:

“Tống công tử có chỗ không biết, Cự Kinh Thương Hội sở hữu người Vu gia Gia chủ, cũng chính là Tuệ Vô đại sư thân sinh phụ thân đấy.”

Really???

Tống Khuyết 2 mắt trợn to khó tin nhìn trước mặt đầu trọc.

Mẹ nó, thật sự sinh ra đã ở vạch đích nha. Thảo nào này tặc hòa thượng trên thân thổ hào khí liền nồng đậm như thế, ngay cả tăng bào cũng chọn nhất thượng hạng chất liệu, còn viền theo một đống chỉ vàng kim lấp lánh mù mắt.

Trước Tống gia còn tưởng Linh Ứng Tự trong chùa phúc lợi được đây, hóa ra thằng này nhà có mỏ, mà là cái loại này đặc biệt lớn mỏ.

Muốn tiền có tiền, muốn tư chất có tư chất, muốn thiên nhãn có thiên nhãn, còn tu cái mẹ gì, thần kinh nha.

Hắn còn tưởng thằng này làm cô nhi ở đâu được Linh Ứng Tự thu nhận cơ, ai ngờ chính là ngậm thìa vàng xuất sinh phú nhị đại, ông trời thật sự bất công vậy – Tống tặc trong lòng gào thét.

Đợi Tuệ Vô ngượng ngùng gật đầu thừa nhận, Vân Hi lúc này tiếp tục mở miệng:

“Ngày xưa Trí Không đại sư đến Vệ gia thu đồ vậy cũng gây nên oanh động cực lớn. Phải biết Vu Chính Đạo Gia chủ khi đó sinh được 4 nữ 1 nam, chỉ có duy nhất Tuệ Vô đại sư như thế một người nối dõi, tự nhiên là không muốn hắn quy y cửa phật.

Cuối cùng vẫn là hắn thúc phụ, chính là hiện nay Lục Phiến Môn Dương Nam Tuần sát sứ Vu Chính Minh đại nhân ra mặt thuyết phục, hơn nữa Trí Không đại sư đáp ứng hứa hẹn vì Vu gia làm 3 việc mới có thể đem việc này thu phục.”

“Răng rắc...” – Tống lão gia bụm ngực, tim đau đến lợi hại.

Phú nhị đại không nói, lại còn kiêm luôn Quan nhị đại, có để hay không người khác vui sướng sống.

Bỗng nghĩ đến điều gì, Tống tiện nhân 2 mắt liền sáng rực, vội vàng tiến đến bên tiểu hòa thương kia thân mật khoác vai.

“Lão đệ nha!” – Giọng nói đã không kể hết được thâm tình cùng trầm ấm.

Thấy hắn bộ dáng này, Tuệ Vô dường như cảm nhận được không lành, cả người rùng mình lông tơ dựng thẳng đứng lên. Cố gắng giãy giụa một hồi làm sao Tống lão gia tay còn quá cứng, hắn tiểu thân thể nhất thời còn là không giãy ra được đấy. Vì thế chỉ có thể khô cằn mở miệng:

“Tống huynh, có gì từ từ nói!” – Sắc mặt cũng không nữa giữ được cái vẻ vô bi vô hỉ.

“Đừng gọi xa lạ thế, gọi ta lão ca như trước đây được rồi.” – Tống gia không vui tay bất giác xiết chặt mấy phần.

Thoát là không thoát được, Tuệ Vô đành nhận mệnh khuất phục:

“Lão ca, có chuyện gì từ từ nói, không cần động thủ động cước.”

“Haizzz.... lão đệ, ngươi làm thế là không được nha!”

“Chuyện gì, mong lão ca dạy ta!” – Tuệ Vô sắp khóc.

Cũng may, Tống đại quan nhân cũng không thích cùng nam nhân gần gũi đấy, vì thế lúc này liền buông người, vỗ nhẹ lên vai hắn ngửa đầu tang thương nhìn trời mở miệng:

“Tuệ Vô, các cụ đã nói rồi, bất hiếu có tam, vô hậu vi đại. Ngươi tiểu tử liền như thế xuất gia, có nghĩ hay không đến lão cha ngươi đau khổ, có nghĩ đến Vu gia sau này truyền thừa?”

“Chuyện này, thực ra...”

“Không cần giải thích!” – Không cho hoà thượng này giải thích, Tống gia lập tức trừng mắt:

“Lão đệ, cha ngươi cố gắng mãi mới được ngươi một người nhi tử như thế. Ngươi nói xem như thế có phải rất có lỗi với cha ngươi, với Vu gia liệt tổ liệt tông nha?”

“Cái này …..”

Nhìn Tống Khuyết mặt trách trời thương dân đau đớn triệt nội tâm, Tuệ Vô bất giác cảm thấy dường như cũng có chút ân hận như vậy.

“Lão ca dạy rất đúng!”

“Trẻ nhỏ dễ dạy sao!” - Tống lão sư mặt hài lòng.

“Nhưng dù sao việc cũng đã rồi, lão đệ ngươi đã quy y cửa phật, tiền đồ một mảnh quang minh, cũng không thể hoàn tục trở về Vu gia sao. Cha ngươi tuổi già vẫn phải còng lưng gánh vác gia nghiệp, tương lai vậy muốn bồi dưỡng một người nữa đến nhận ca cũng là không biết khi nào. Ngươi chính là nợ cha mẹ mình rất nhiều, sau này phải tìm cách khác bù đắp chính là.”

Cái này không có tật xấu, đừng nói Tuệ Vô, mấy người bên cạnh cũng không khỏi gật đầu tán đồng.

Vốn Vân Hi còn đang nghĩ tiểu tặc này làm sao hôm nay tốt bụng đột xuất, biết lo nghĩ cho người khác đây. Tống tiện nhân lúc này đuôi cáo lòi ra.

Chỉ thấy hắn lần nữa khoác vai Tuệ Vô trầm giọng hỏi:

“Lão đệ, ngươi thấy lão ca ta con người thế nào?”

Cố nén cảm giác không khoẻ, Tuệ Vô trầm ngâm suy nghĩ một lát còn là thành thật trả lời:

“Tống huynh tư chất ngộ tính tất cả đều kinh tài tuyệt diễm, lại khắc khổ chịu khó, hơn nữa còn có một xích tử tấm lòng biết bảo vệ lẽ phải, lo cho bách tính một phương. Chính là chúng ta người luyện võ tấm gương, tiểu đệ mặc cảm thua xa.”

“Ha ha, quá khen quá khen. Nào được như thế, ta ngoại trừ ngộ tính tốt một chút, người lớn lên soái một chút, tốt bụng một chút, biết hi sinh bản thân vì lợi ích tập thể, nấu ăn ngon, lại thông minh nhanh nhạy, giỏi kinh thương vậy cũng không còn nhiều lắm ưu điểm.”

Tống tiện nhân không ngại chút nào cho mặt mình thiếp vàng.

“Lão đệ, chúng ta hai người tuy gặp muộn nhưng thân, hẳn ngươi cũng nhận thấy ta là một con người đáng tin cậy đi?”

Cảm nhận càng ngày càng sát lại cái mặt to đen của thằng này, Tuệ Vô rùng mình muốn khóc, chạy nhanh gật đầu:

“Đúng đúng, lão ca tuyệt đối đáng tin cậy!”

“Ha ha, vây là tốt rồi!” - Tống gia lúc này mới hài lòng thả đầu trọc này ra.

Không để ý Tuệ Vô như chim sợ cành cong thế lùi sát đến mép thuyền, Tống đại quan nhân cười sáng lạn:

“Lão đệ, không bằng ngươi trở về bảo Vu Gia chủ đem mấy vị tỷ tỷ gả cho ta, chúng ta 2 huynh đệ sau này chẳng phải sẽ thân càng thêm thân, nhạc phụ cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi giao Cự Kình Thương Hội cho ta quản lý.

Bằng ca cái này thương nghiệp kỳ tài, vậy chúng ta thương hội phải là tăng lên mấy cấp bậc đấy. Đến lúc đó Tuệ Vô ngươi không bao giờ phải lo thiếu tiền xài, muốn xây chùa đúc tượng cái gì chỉ cần nói một tiếng, ca cho ngươi thu phục.”

“Thế nào, ý tưởng này không tồi đi. Lão ca đây cũng là thay ngươi hao tổn tâm trí mới nghĩ ra được cái này lưỡng toàn kỳ mỹ biện pháp nha.”

Trên thuyền mấy người tập thể đen mặt, ngay cả lão Thẩm cũng hận không được lập tức nhảy xuống Dao Trì hồ, không nữa liên quan đến hắc nhân kia.

Tuệ Vô Phật tâm bắt đầu táo bạo, rất muốn một chưởng đập chết thằng này cho đỡ ghét. Phải niệm không biết bao nhiêu lần kinh A Di Đà mới nhẫn nhịn được, chỉ nghẹn lấy một hơi nói ra.

“Đa tạ Tống huynh, nhưng việc này vậy không được.”

“Làm sao, lão đệ ngươi đây là coi thường ca ca ta rồi?”

Nhìn sắp có dấu hiệu trở mặt Tống tiện nhân, mấy người cũng là tâm mệt. Vân Hi lúc này không nhịn được nữa đứng ra nói chuyện:

“Tống công tử, ngươi liền chết cái này tâm đi. Vu Gia chủ mấy vị thiên kim đều đã tìm được như ý lang quân.”

Nhìn sang Tuệ Vô, thấy đầu trọc này như gà mổ thóc gật đầu, Tống Khuyết tim đau đến lợi hại.

Thật tốt nhạc phụ nha, cứ như thế liền không có. Nhìn Tuệ Vô tiểu tử này soái hòa thượng, vậy hắn mấy vị tỷ tỷ tự nhiên dáng vẻ sẽ không kém đi đâu, 9 thành cũng là đại mỹ nữ nha, vì sao lại vội vàng như thế gả cho người rồi.

Quả nhiên trên đời những loại không làm mà đòi ăn, muốn dùng âm mưu quỷ kế chiếm đoạt Vu gia tài sản rất nhiều người nha. Tống lão gia lòng âm thầm khinh bỉ đám này tâm tư đen tối, miệng còn không nhịn được:

“Lão đệ, nếu không về bảo cha ngươi đẻ thêm một bé gái, mười mấy năm thôi ca chờ được.”

Tuệ Vô đen mặt quay đi, quyết không cùng con hàng này dây dưa thêm nữa.

Vân Hi cũng là trắng mắt:

“Ngươi không cần mơ mộng hão huyền, Vu gia chủ sau đó cái thứ nhất yêu cầu chính là muốn một hạt Hổ Giao Đan, Trí Không đại sư cũng đã giúp hắn thực hiện. Nhờ đan dược, Vu Gia chủ đã có thêm một nhi tử nữa, sẽ không phiền Tống Các chủ ngài hao phí tâm.”

Đến, tất cả đều bay. Tống gia lòng cực kỳ tiếc nuối, mặt ngoài còn chính nghĩa nghiêm từ trách móc:

“Vân Hi dường như hiểu lầm ta, Tống mỗ há là loại người thấy tiền sáng mắt như thế sao. Bằng ta tài năng, không ra mấy năm cũng đủ làm ra một cái Cự Kình Thương Hội, ta đây chỉ là thay Tuệ Vô lo lắng suy nghĩ thôi. Đã cha hắn có người nối nghiệp ta cũng yên tâm rồi.”

Tiện nhân! – Mấy người không nhịn được trong lòng chửi thầm.

“Lão đệ, nếu không sau này ta có con cho một đứa nhận ngươi làm nghĩa phụ, sau đó đến thừa kế Cự Kình Thương Hội, có ta cái này tương lai siêu cấp cường giả hộ tống, nhà ngươi thương hội vậy không lo phát triển.”

“Không được à, vậy chỉ lấy một nửa thế nào? Không thì 2 thành cổ phần cũng được.”

Không để ý thằng nhãi này lải nhải, tại Tuệ Vô như có như không sát khí 2 mắt đe dọa, đánh thuyền người đó là dùng sức bú tí mẹ đưa thuyền chèo đi, không ra một hồi liền đã đưa mấy người đến nơi tổ chức Dao Trì Tiệc Trà – Vong Ưu Đảo.

“Tống huynh, chư vị, tiểu tăng có việc trước hết xin cáo từ!” - Thuyền còn chưa đến bến, Tuệ Vô đã là cuống cuồng bỏ lại một câu rồi vung chân lên chạy.

“Lão đệ, nhớ suy nghĩ lời ta nói nha!” – Tống Khuyết còn hết lòng hết dạ vì vị này tiểu đệ suy nghĩ.

Nhìn người đã biến mất trên đảo, hắn mới thở dài lắc đầu:

“Như thế vội vàng, hẳn là hắn muốn nhanh chóng đem tin vui này báo về cho Vu Gia chủ đây mà, cần gì chứ!”

Tiện nhân! – Mấy người lần nữa thầm mắng.