Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 222: Tống địa chủ




Thanh Hà thành, Vân Hải Các.

Sáng sớm Tống Khuyết liền vào thành, đến qua Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ nghe lão Thẩm báo cáo công việc một lần xong liền tự mình liền đi một chuyến chỗ này.

Lần trước không nói một lời đem Vân mỹ nhân thả bồ câu, Tống lão gia cũng là cảm thấy áy náy, vì thế muốn nhờ Vân Sơn thay chuyển đạt mấy lời xin lỗi.

“Tống thiếu, ngươi thật sự để người khó tìm.”

Lần nữa gặp lại, lão Vân đối với tiểu tử này cũng là sắc mặt không quá hữu hảo, lập tức mở miệng phun tào.

“Hắc hắc, Vân Tổng quản, ngượng ngùng! Chúng ta đi vào lại nói, tiểu tử cũng là có nỗi khổ riêng.”

Đưa tay không đánh mặt kẻ tươi cười, hơn nữa Tống đại quan nhân như này đại lão, Vân Sơn cũng không dám thật sự nói gì liền dân người lên phòng khách tầng 4, kêu hạ nhân dâng lên trà thơm, lúc này mới hiếu kỳ hỏi thăm:

“Tống thiếu, không biết ngày đó ngươi có chuyện gì vội vã, kể cả Dao Trì tiệc trà bực này quan trọng cũng phải bỏ qua?”

Nghe lão Vân gấp không thể chờ nổi hỏi thăm, Tống Ảnh đế thở dài, gương mặt tang thương nhìn ra bên ngoài cửa sổ chân trời xa xăm.

“Thất hẹn cùng Vân tiểu thư tại hạ cũng thập phần áy náy, nhưng làm sao hôm đó tiểu tử bị người phục kích trúng thương khá nặng, phải may mắn lắm mới giữ được một mạng. Không thể không chạy trốn vào rừng sâu núi thẳm dưỡng thương, không cách này cùng chư vị báo một tiếng, mong Tổng quản thứ lỗi.”

Vân Sơn nghe vậy quá sợ hãi, 2 mắt bùng nổ tinh quang trầm giọng hỏi:

“Tống thiếu bị thương? Là ai làm?”

Tống Khuyết hiện chính là nhà hắn tiểu thư quan trọng nhất thẻ đánh bạc. Bọn họ một nhánh này đã là quyết định dồn hết lợi thế về bên này liều một phen, đối với hắn an toàn tự nhiên đó là thật lòng quan tâm.

Trước khi đến đây lý do thoái thác Tống gia đã là nghĩ kỹ, bô shit này ngoài đổ lên đầu lão Đỗ vậy không ai khác. Vì thế rất nhanh nói ra:

“Là Linh Giang Bang Đỗ Như Hối cùng một đám Trưởng lão. Ta cũng là chủ quan, không ngờ bọn hắn tại bên ngoài Ưng Giản Sầu bố trí mai phục. Lần đó vậy thật sự là cửu tử nhất sinh, tiểu tử phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể từ trong vòng vây chạy thoát, nhưng trên người cũng bị thương khá nặng, phải tìm chỗ tĩnh dưỡng chữa thương đến hôm qua mới quay về nhà, lập tức liền đến đây cho ngài báo cái bình an.”

Tống Khuyết nói còn không quên vỗ ngực sợ hãi, để Vân Sơn đồng dạng run sợ không thôi.

“Thật sự là Đỗ Như Hối? Vì sao hắn lại làm như thế?”

“Tổng quản có chỗ không biết, trước đó một đoạn thời gian kẻ này cũng đã từng đến Mai Trang ám sát ta một lần. Tuy tại hạ may mắn đem hắn đánh đuổi nhưng cũng là bị gãy mất 4 vị huynh đệ trong Bang. Có lẽ hắn lo sợ chúng ta Nguyệt Khuyết Các phát triển sẽ uy hiếp đến Linh Giang Bang nên muốn dùng cách này để diệt trừ hậu hoạn.”

“Thật sự?”

Tống lão gia lần này không giấu giếm, đem lão Đỗ đêm tập Mai Trang chuyện kỹ càng nói lại một lần. Nghe xong để Vân Sơn rung động cực kỳ.

“Vì thế phiền Tổng quản giúp ta thay Vân tiểu thư giải thích, thất hẹn cùng nàng tiểu tử bội cảm áy náy, lần sau có dịp nhất định sẽ đăng môn tạ lỗi.”

“Tống thiếu nói quá lời, việc ra đột nhiên không thể trách ngươi. Ngươi tại trường hợp đó có thể bảo vệ được mình tính mạng cũng đã là phúc lớn mạng lớn. Lão phu sẽ thay ngài giải thích cùng tiểu thư đấy.”

“Vậy làm phiền Tổng quản.”

Nhiệm vụ hoàn thành, Tống gia vui vẻ cùng đối phương hàn huyên trong chốc lát liền đứng dậy cáo từ ra về.

Lão Vân trong lòng đầy tâm sự cũng không giữ lại. Tiễn đưa vị này đại gia ra cửa liền gấp không chờ nổi chạy về phòng viết một phong thật dày lá thư gọi người hỏa tốc chạy về đưa tận tay đến Linh Giang Quận.

Tống Khuyết cũng không tại nơi này nán lâu, đồng dạng thăm hỏi Ngô gia xong liền về Nguyệt Khuyết Các. Tại Tần Vũ dẫn đầu mấy chục hào bang chúng hộ tống, hắn lại lần nữa cao điệu từ Thanh Hà trở về ngoại thành Mai Trang, gạt đi tạp niệm an tâm tìm hiểu võ công.

.......

Thời gian thong thả trôi qua, mọi việc đâu vào đấy tiến hành, trong lúc này cũng không có gì yêu thiêu thân đến tìm Tống gia phiền toái.

Linh Giang Bang bên kia không biết là hắn bắn tiếng để Đỗ Như Hối có điều cố kỵ hay lão Đỗ cũng biết Tống gia khúc xương cứng này khó gặm. Tin hắn trở về truyền ra đã được nửa tháng vẫn không thấy có hành động gì quá khích.

Tống Khuyết tự nhiên sẽ không thật lơ lỏng đề phòng, ngoại trừ chuẩn bị trong không gian mấy món đại sát khí, hắn còn không gián đoạn điều tra xung quanh Mai Trang động tĩnh, đảm bảo vạn vô nhất nhất.

Hơn nữa qua đi mấy ngày, dựa vào Tesseract, Tống đại quan nhân thân thể lần nữa được cường hóa một mảng lớn. Bây giờ lực đạo cũng đã có hơn 1,5 Tượng lực, thêm nữa Lĩnh Vực cùng Siêu Thần trạng thái cái này át chủ bài, dù Đỗ Như Hối có thật sự âm thầm lẻn vào hắn cũng có thể thoải mái chu toàn một đoạn thời gian.

Vì thế Linh Giang Bang người nếu không phải cử bang tiến đến, Tống gia cũng là hồn nhiên không sợ.

.....

Mai Viên Sơn Trang,

Tháng 9 khí trời mát mẻ dễ chịu, Tống lão gia đang lười biếng kê một chiếc ghế dựa nằm ngoài sân đọc sách.

Bên cạnh hắn nằm là to như tòa tháp Tiểu Hắc, Manh Manh vị này đại tiên đồng dạng đang ưu nhã nằm trên đầu nó cầm lấy một quyển mỏng đạo gia thư tịch chăm chú đọc, rất muốn qua đó tìm hiểu ra thiên địa đại đạo chân lý.

“Thiếu gia, ta lấy cho ngài thêm một ly nước mơ nhé.” – Lúc này bên tai vang lên một âm thanh nhu nhu mềm mềm đáng yêu.

Dương Mật đang cho hắn đấm vai, thấy trên bàn ly nước đã cạn liền thập phần quan tâm hỏi.

“Ân, vậy cho ta pha thêm một cốc. Cho nhiều một chút băng.”

“Dạ, thiếu gia!” - Dương Mật vui vẻ lĩnh mệnh chạy đi rồi.

Hai tỷ muội bọn họ đã quen với cuộc sống nơi đây, chỗ này người cùng vật tuy nhìn hung hung một chút nhưng thực sự đều rất tốt bụng. 2 nha đầu không mất mấy ngày cũng đã cùng xung quanh người cùng đám sủng vật hòa thành một mảnh.

Tống lão gia cũng không đối với bọn họ hà khắc, trong nhà hạ nhân còn nhiều nên mấy tiểu gia hỏa này cũng không cần làm gì, chỉ cần không ủ mưu đi báo thù, kiếm chuyện gây hại cho hắn vậy hắn cũng tùy ý các nàng vui đùa.

Có Husky một đám bạn chơi, 2 nha đầu dường như cũng rất nhanh thoát khỏi bóng ma tâm lý. Dương Tử con nhóc kia đó là càng cả ngày cùng đám sủng vật này cuốn lấy, đi ngủ cũng muốn cùng Husky, Ngộ Không ở chung mới chịu.

Vốn tiểu nha đầu còn muốn lân la đến gần Manh Manh, Tiểu Hắc nữa cơ. Nhưng làm sao con xấu bụng hồ ly này không hữu hảo, hơn nữa Tiểu Hắc đã thành nó chuyên dụng sủng vật, cũng đồng dạng cấm người tới gần vì thế mới tiếc nuối đành thôi.

Tống gia cũng chiều nàng, sắp xếp cho 2 nhóc này ở lại ngay cạnh mình gian phòng, cùng Husky bọn nó 1 gian, coi như làm cái thiếp thân nha đầu đến nuôi.

Cảm giác cũng không tệ, ngày ngày vui mắt nhìn 2 búp bê đáng yêu, vui tai nghe giọng cười giàn tan của bọn họ vang lên hắn cũng thấy thư thả đầu óc.

“Thiếu gia, ngài uống nước!”

Dương Mật lúc này đi rồi quay lại, trên tay bưng lấy một cốc nước mơ lạnh thiếp thân đưa lên bên miệng để hắn nếm thử.

Khẽ nhấp một ngụm, thấy thiếu gia gật đầu tiểu nha đầu mới để cốc lên bàn, lại bắt đầu vòng ra phía sau cho hắn bóp vai.

Đối với da dày thịt béo Tống lão gia, nàng 2 cái tiểu cánh tay này vậy đấm bóp cùng xoa nhẹ không khác, hắn cười lắc đầu:

“A Mật, không cần vất vả như vậy. Ra kia cùng a Tử các nàng chơi đi.”

“Thiếu gia, nô tỳ không mệt.” - Dương Mật quật cường lắc đầu.

Nhìn trong sân mình tiểu muội vui sướng cười đùa cùng mấy con sủng vật chơi đùa, Dương Mật trong lòng đã cực kỳ thỏa mãn. Vì vậy đối với ban cho bọn hắn hết thảy Tống đại quan nhân nàng là từ sâu trong nội tâm cảm kích, cố gắng dùng hết thảy việc mình có thể làm được để trả ơn.

Khuyên không được nàng Tống Khuyết cũng mặc kệ, tiếp tục lười biếng hưởng thụ, thực ra trong lòng đã sớm thoải mái lật ra.

Các cụ nói quả nhiên chí lý.

Lolita mới là chân lý!

Đang tiêu dao sung sướng Tống Khuyết lúc này bỗng thấy ngoài quan đạo có mấy cỗ xe đang hướng Mai Trang đi đến.

Nhìn trên xe quen thuộc tiêu chí, hắn liền kêu dừng đấm vai Dương Mật, đồng thời quay ra ngoài cửa hô lớn:

“Người tới! Dọn dẹp một chút nơi này, gọi Nhiếp Phong đến cùng ta đi đón khách.”

“Rõ, Các chủ!”

.....

“Vân tiểu thư, Khổng tiền bối, Tổng quản, Thanh Trúc cô nương! Hoan nghênh lần nữa quang lâm hàn xá.”

Vừa mới đặt chân đến trước cổng, Vân gia mấy người liền đã nghe thấy Tống lão gia sang sảng tiếng cười. Mấy người trong lòng đồng dạng nghiêm nghị.

Một lần có thể coi là trùng hợp, nhưng nhiều lần vậy đó chính là tất nhiên. Xem ra nơi này bảo vệ công tác làm được thập phần xứng chức, bất kỳ ai muốn đến gần nơi này nó chủ nhân sẽ lập tức biết đến. Thảo nào Đỗ Như Hối cùng trước đó Giang gia người muốn tập kích kẻ này đồng dạng thất bại mà về, hơn nữa còn có những người còn về không được đây.

Nhìn như lơ lỏng bình thường Mai Trang, Vân Hi cùng Khổng lão mấy người đều dâng lên cảm giác nghiêm nghị.

Đón nhận Tống Khuyết tự thân ra cửa tiếp đãi, Vân Hi hít một hơi bình phục tâm tình liền ung dung mỉm cười tiến lên thi lễ:

“Lần nữa đến làm phiền, mong Tống công tử đừng trách chúng ta phiền toái.”

“Ha ha, Vân tiểu thư nói gì vậy, có bằng hữu đến chơi ta vui còn không kịp, sao lại có phiền toái gì đáng nói.”

“Chư vị mời theo ta đi vào!” – Tống gia cười hớn hở cùng mấy người chào hỏi rồi nhanh nhẹn đi phía trước dẫn đường.

Để lại hạ nhân ngoài xe, Vân Hi dẫn theo Khổng lão, Vân Sơn, Thanh Trúc mấy người liền đi theo hắn tiến về sân nhỏ.

“Hi nha đầu, cẩn thận!” – Chưa bước qua cửa, Khổng lão liền biến sắc vội vàng lắc mình đứng chặn trước mặt Vân Hi, mở miệng ngưng trọng quát.

Mấy người theo hắn ánh mắt nhìn lại trong sân khủng bố cự vật đều đồng dạng hít một ngụm khí lạnh, Thanh Trúc còn là không nhịn được bịt mồm hét lớn:

“Áaaaa”