Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 216: Hắc thị




Sau cánh cổng lớn, quang cảnh quả nhiên náo nhiệt vô cùng. Không khác gì mấy tầng hầm thương mại tiền kiếp Tống Khuyết hay đi.

Chỉ có điều nơi này các trò tiêu khiển hơi âm u tối tăm một chút.

Có trao đổi hàng hóa, có trò đỏ đen, có cả sinh tử đài mặc người chém giết, không thiếu thứ gì. Tiếng võ giả quát tháo, tiếng nữ nhân lẳng lơ, những cô nàng mặc bại lộ à ơi, quả thật để Tống gia nhìn hoa cả mắt.

“Trong này nhớ kỹ không được tùy ý động thủ, phá hư xung quanh đồ vật vậy không ai cứu được các ngươi. Nơi này chủ nhân Diêm La đại nhân vậy là một vị Bát giai Thông mạch cảnh cường đại võ giả, hơn nữa dưới trướng cao thủ như mây, không phải người chúng ta có thể trêu được.” – Cửu U lạnh lùng nhắc nhở.

“Rõ, đại nhân!” – Tống Khuyết mấy người lập tức rùng mình bảo đảm.

Dẫn 5 người đi dạo qua một vòng cho hiểu biết sơ lược nơi này, Cửu U sau đó liền dẫn bọn họ rời đi. Lúc ra khỏi vẫn như cũ bị người bịt mặt dắt đi, nhưng lần này đầu ra lại là một nơi khác, đợi 6 người được tháo khăn trùm đầu đã thấy mình đứng giữa một bãi rừng hoang.

“Chư vị, tại hạ cáo từ!”

Dẫn bọn hắn đến đây 2 người quỷ sai hoàn thành nhiệm vụ lập tức chắp tay cáo từ, đồng thời thi triển khinh công biến mất trong bóng đêm.

“Đi!”

Cửu U cũng không nói nhiều, quát khẽ một tiếng rồi đồng dạng phi thân chạy đi, còn lại 5 người vội vàng bám theo.

Đợi đến một chỗ gò đất hoang vắng cách đó khá xa, mấy người mới lần nữa dừng lại. Cửu U lúc này mở miệng:

“Vừa rồi Hắc thị các ngươi cũng đã nhìn qua, nghe đồn chỗ này có rất nhiều lối ra, thập phần bí ẩn. Đi theo lối nào còn là tùy cơ vào chủ sự sắp xếp để tránh các khách nhân xung đột. Nhưng người ở chỗ này cùng ta có vài phần tình mọn, ta ít nhất có thể bảo đảm bọn hắn sẽ sắp xếp cho những người kia ra cùng một lối với chúng ta, sẽ đi đường như hôm nay”

Nghe vậy Huyết Y mừng rỡ:

“Như thế là đủ, ta quỷ bộc có thể cảm nhận người khí tức trong phạm vi 1 dặm. Chỉ cần đối phương không cách quá xa vậy bọn chúng không thoát được.”

“Hừ, đối phương đồng dạng có 2 vị Nhất lưu cao thủ, ngươi có nắm chắc không để nhân gia chạy thoát?”

“Cửu U huynh yên tâm, tại hạ có thể bảo đảm bên ta chắc chắc giết chết được một người. Kẻ còn lại cùng bọn hắn thủ hạ mấy người còn làm phiền ngươi nghĩ cách.”

Trầm ngâm một hồi, Cửu U mới hừ lạnh:

“Hừ, vậy như thế định. Nhớ thứ ngươi đã đáp ứng ta.”

“Tự nhiên nhớ kỹ, một khi hoàn thành xong việc, một bình Bích huyết hoàn, 3 viên Âm Dương Cửu Chuyển Phản Thiên Đan tại hạ nhất định 2 tay dâng lên.”

“Như thế tốt nhất!” – Cửu U Tôn Giả lúc này mới hài lòng gật đầu.

Huyết Y trấn an được thằng này liền quay sang Tống Khuyết dặn dò:

“Bổn Tôn còn có chuyện phải làm, ngươi nhớ lấy địa điểm, ngày mai giờ cũ tại bãi đá ban đầu chờ ta, không được đến muộn.”

“Rõ, Tôn giả!”

Để lại mấy câu, bọn hắn mấy người không tiếp tục quản Tống Khuyết, lại lần nữa cùng nhau rời đi. Thông qua Tia Chớp quan sát thấy, Huyết Y cùng Cửu U 2 thằng này lần nữa quay lại Hắc thị, còn 3 người còn lại chạy hướng ngược lại, hẳn là quay về trong Đô Linh thành.

Không tra được thêm thông tin gì hữu ích, hắn cũng không dừng lại lâu, lập tức đường cũ phản hồi về nơi mình cắm trại an tâm nghỉ ngơi.

Tuy lão Huyết không nói cụ thể công việc nhưng nghe bọn hắn ý không khó đoán ra, mấy con hàng này ngày mai sẽ tham dự Hắc thị đấu giá, sau đó đã định sẵn một nhóm đối tượng đến cái hắc an hắc, muốn ra tay giết người cướp của thôi.

Cụ thể là ai vậy phải đến mai mới có thể rõ ràng.

Hôm nay Huyết Y con chó này 1 lúc vậy mà lấy ra 3 viên Âm Dương Cửu Chuyển Phản Thiên Đan, đây không phải Lữ Thành Tài lần trước móc tim hài đồng ra cho hắn luyện chế sao. Bọn này vậy không biết đã hại chết bao nhiêu vô tội sinh mệnh, hôm nay nếu không phải Tống Khuyết tinh thần lực cường đại, có lẽ đương trường đã không ức chế nổi sát khí cho cẩu tặc kia một phát rồi.

Nhưng thằng này nhất định phải chết, phải nhanh chóng chết. Tống lão gia âm thầm hạ quyết tâm.

.......

Tối hôm sau,

Không có việc gì cần Tống Khuyết đó là một ngày cũng không ra khỏi cửa, chuyên tâm tại trong lều dưỡng tinh súc duệ, ăn cũng chỉ là giản dị lương khô mang theo, chờ đến mặt trời xuống núi, hắn lại lần nữa tiến ra bãi đá hoang chờ đợi Huyết Y mấy người.

Quen đường quen nẻo theo Cửu U một lần nữa tiến vào Hắc thị, hôm nay trong này nhân khí so với ngày hôm qua đó là còn náo nhiệt gấp mấy lần.

Nhìn quanh đâu cũng là người, đi không được mấy bước Lĩnh Vực lại cảm nhận được một cỗ khí tức sâu không thấy đáy truyền tới để Tống lão gia cũng hơi rét. Đếm sơ sơ vậy ngày hôm nay chỗ này tập trung không dưới 20 vị Nhất lưu cao thủ.

Phải biết Linh Giang Quận đâu ra đấy mới có 5 vị Nhất lưu mà thôi, Đô Linh Quận hắn chưa tìm hiểu kỹ nhưng cũng sẽ không khác quá lớn. Chỗ này hôm nay có thể thu hút được nhiều người chạy đến như vậy, có thể nói bọn họ lão bản làm ăn hút khách vô cùng thành công.

Quanh mình đều là lão đại, Tống bảo bảo hôm nay liền trung thực theo sát Huyết Y 2 người. Bọn họ nhóm này 2 vị Nhất lưu, tại nơi này cũng là một đứng đầu lực lượng, cũng không có ai mù mắt đến gây chuyện.

Lúc mấy người tiến đến, thời gian cũng là không sai biệt lắm, không được bao lâu vậy thì hôm nay buổi đấu giá liền bắt đầu. Chủ sự phương đem đống bàn đánh bài dọn đi, dẹp ra thành mấy lô ghế ngồi quây xung quanh 3 mặt sinh tử đài. Coi như nơi đó biến thành bục đấu giá.

Tống gia theo lão Huyết thơm lây, được mời xuống một ghế lô rộng rãi ngay phía trước sát nhất, trên bàn có một thẻ bài đánh số 3, là một trong mấy lô có góc nhìn tốt nhất tùy ý quan sát trên đài đồ vật.

Đợi người chính thức ổn định, theo một hồi tiếng chuông vang, trên đài lúc này đi lên một vị đồng dạng như mọi người đeo mặt nạ võ giả.

“Ra mắt chư vị quý khách, chào mừng mọi người đến với Hắc thị buổi này đấu giá mùa thu. Thay mặt Diêm La đại nhân chúng ta xin gửi đến quý vị lời chào trân trọng nhất, chúc mọi người đều vui vẻ tiến đến, hài lòng quay về. Tại hạ Ngạ Qủy, hôm nay sẽ là trận này đấu giá sư.”

Không ai trả lời, không tiếng vỗ tay la hét, trên đài Ngạ Quỷ cũng quen, không thấy làm sao kinh ngạc tiếp tục mở miệng:

“Không để chư vị khách quý phải chờ đợi lâu, tại hạ xin bắt đầu trận này đấu giá. Món hàng đầu tiên là một kiện Danh khí Bạo Vũ Kiếm, từ tinh sa đúc thành, kiếm nặng 30 cân 5 lạng, lưỡi dài 9 tấc thân mỏng như lá liễu, là vật phẩm không thể bỏ qua của những vị đạo hữu ưa thích khoái kiếm. Giá khởi điểm 3 vạn lượng, bắt đầu!”

“Bạo Vũ Kiếm, đây không phải thành danh vũ khí của Trình Ảnh Quân đại hiệp sao, nghe nói tháng trước hắn liền đuổi theo truy sát Giang Dương đạo Lữ Cẩm đến giờ vẫn bặt vô âm tín, chẳng lẽ...”

Ngạ Quỷ vừa dứt lời, phía dưới liền có người thốt lên sợ hãi.

Cả sảnh người yên tĩnh, tất cả đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn qua kẻ vừa hô to gọi nhỏ.

Chỉ thấy bên góc ngoài, có một đôi lão ấu 2 người. Một vị tóc đốm sương mai lão giả đang sợ hãi lấy tay bịt miệng bên cạnh hắn người thanh niên. Tuy vướng mặt nạ nhưng mọi người còn nhận thấy gương mặt phía sau lão giả hiện lên sợ hãi.

“Chư vị đại nhân, thật có lỗi, thật có lỗi, tiểu bối không hiểu chuyện, mong các ngài bỏ qua cho.” – Nói rồi còn không ngừng khom người thật sâu.

Không khí tĩnh mịch đáng sợ, đứng trên đài Ngạ Quỷ không nói một lời, 2 mắt âm u nhìn thẳng về phía họ, trầm mặc một lát sau mới lạnh lùng mở miệng:

“Nơi này chúng ta quy củ là không hỏi vật phẩm nguồn gốc xuất xứ, Hắc Thị chỉ đảm bảo bán cho quý vị đồ vật đúng như giới thiệu, còn sau đó rời khỏi đây, chúng ta sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào.

Tại hạ chỉ nhắc lại một lần nữa, hi vọng các vị bằng hữu không nữa thắc mắc những việc không liên quan đến buổi này đấu giá.”

“Đấu giá tiếp tục, giá khởi điểm 3 vạn bạc, có ai trả giá cao hơn sao?”

“3 vạn 2.”

“3 vạn 5.”

….

Không khí bắt đầu náo nhiệt, không ai để ý đôi lão ấu kia như chim sợ cành cong vậy dắt tay nhau nhanh chóng rời đi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về trên đài vật phẩm.

Theo người theo vào càng nhiều, cuối cùng Bạo Vũ Kiếm bị một vị Nhất lưu võ giả dùng giá 4 vạn 3 ngàn lượng vào tay.

“Tiếp đó là một viên đan dược, giúp người tăng thêm xác suất cô đọng ra chân khí Tụ Khí Đan, giá khởi điểm 1,5 vạn. Bây giờ bắt đầu!” - Thứ nhất kiện vật phẩm thành công giao dịch, Ngạ Quỷ hứng thú tăng nhiều kích động hô lớn.

Theo từng kiện từng kiện vật phẩm mang ra, bên dưới người cũng dần dần lâm vào nóng bỏng.

Đồ vật cũng là đủ loại thiên kỳ bách quái, có vũ khí, đan dược, độc vật, sủng vật, ám khí … thậm chí cả nô lệ, võ giả cung cấp cho đám kia tu luyện ma công.

Có thể nói chỉ cần bán được giá cao, bất cứ thứ gì bọn này cũng dám bán.

Lúc này Tống lão gia nhìn trên đài mang lên vật phẩm, hai hàng lông mày cũng là khẽ nhíu.

Nói là vật phẩm, thực ra là 2 người. Hai đứa bé gái chỉ tầm 10 tuổi, gương mặt, dáng người đều giống hệt nhau, vậy hẳn là một cặp song sinh.

Chỉ thấy lúc này trên đài Ngạ Quỷ bắt đầu chào hàng:

“Chư vị, mời nhìn trên đài cặp này song sinh. 2 nha đầu này xuất sinh danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã được học tập đủ thứ lễ nghi gia giáo.

Hơn nữa nhìn cái này khuôn mặt, cái này dáng người mà xem. Lão phu có thể khẳng định sau này lớn lên bọn họ đều sẽ là mỹ nhân bại hoại. Rất đáng để chờ mong,”

Ngạ Quỷ miệng nói tay còn không thành thật trên người 2 nha đầu kia sờ loạn, dọa đến trên đài 2 tiểu cô nương sợ hãi co ro ôm chặt vào nhau. Lớp áo mỏng trên người vừa vặn che thân bị cuốn lên để lộ bên trong trắng như dương chi bạch ngọc da thịt, để dưới đài không thiếu dâm tà người thèm thuồng nuốt nước bọt.

“Hắc hắc, hơn nữa các vị cũng nhìn, bây giờ 2 nha đầu này cũng rất có liệu. Hiện tại mua về cũng có thể lập tức hưởng thụ, hẳn cũng đủ để khách nhân vui vẻ một hồi.

Nói chung mua vào sẽ không có hại, giá cả lại rất phải chăng, khởi điểm 5 ngàn lạng. Còn chần chờ gì nữa, đấu giá bắt đầu!”

“6 ngàn.”



“8 ngàn.”

Giá cả so với những thứ khác hôm nay đã bán thấp hơn rất nhiều. Không ít người vốn đến xem náo nhiệt cũng không nhịn được theo vào báo giá, rất nhanh giá cả đã đến gần 1 vạn lượng.

Ngồi phía dưới, nhìn 2 tiểu cô nương kia ánh mắt bất lực, tuyệt vọng cùng với không cam, Tống lão gia trong lòng cũng không khỏi bất nhẫn, do dự một hồi mới cắn răng quyết định mở miệng.