Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 177: Chiến Thanh Phong Kiếm




Nghe Trịnh Sảng trước mặt bao người nói xấu mình như vậy, Tống Khuyết cũng không nhịn được tức giận:

“Trịnh cô nương, mời thận ngôn. Tướng mạo người khác như nào thì cũng đều do cha mẹ sinh ra, không cần trông mặt mà bắt hình dong, vơ đũa cả nắm.”

Đối với mặt trắng nhỏ trước mặt Tống gia cũng không có gì ghen tị, chỉ là có chút soái mà thôi, so với hắn trước đây vậy còn kém mấy trù. Tống đại quan nhân đây chỉ là khó vị kia Dương Nam song hoa mở miệng nói ẩu nói tả, hủy đi hắn vĩ ngạn hình tượng, thật sự là một kẻ nhan khống nông cạn tầm thường.

Ai ngờ Trịnh Sảng cũng không thèm điểu hắn, trực tiếp liền dỗi:

“Hừ, ta nói sai sao. Đừng nghĩ mọi người đều ngốc, ngươi chiếm lấy người khác bang phái đoán chắc cũng là có ý đồ không thuần. Nhìn ngươi cùng bên cạnh tên kia tướng mạo giống nhau, đều là hung thần ác sát, mắt mang lệ khí, hẳn là trên tay cũng có không thiếu nhân mạng. Cũng không phải loại lương thiện gì.

Chúc đại ca, ngươi tốt nhất đem mấy kẻ này phế đi đỡ sau này lại họa loạn bách tính.”

Nghe đến này, dù là người tâm tính tốt như Tống Khuyết cũng không nhịn được tức giận, mở miệng quát lớn:

“Đủ! Hừ, biết thì thưa thớt, không biết thì dựa cột mà nghe. Không điều tra không có quyền lên tiếng cái này ngươi không hiểu sao? Lần sau đi ra đường nhớ mang theo não, cẩn thận có ngày họa từ miệng mà ra.”

“Làm càn!”

Mình ái nhân bị Tống lão gia quát mắng như thế, Chúc Doãn Minh khí tức tăng vọt, cả người như thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ vậy trực chỉ thẳng người hắn.

“Chúc đại ca!” – Nữ chính hai mắt phiếm hồng quay sang núp vào nam phụ.

“Sảng nhi không cần sợ, ta sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.” – Nam đưa tay nắm chặt tay nữ chính, ánh mắt thâm tình, giọng trầm thấp an ủi.

Tống Đạo diễn: Cut!!!... đậu má... rải cẩu lương à?

Nhìn đôi cẩu nam nữ này trước mặt bao người tú ân ái để người chú định thời gian rất dài sau này làm độc thân cẩu như Tống Khuyết thụ thương rất nặng.

Hơn nữa giọng điệu ngạo mạn của mấy kẻ này khiến hắn vô cùng khó chịu, vì vậy cũng không thèm nể mặt mũi:

“Hai vị muốn ân ái mời về nhà hoặc ra chỗ không người đi, việc hôm nay coi như hiểu lầm ta Mãnh Hổ Bang cũng không thêm truy cứu, bồi thường gì đó cũng không đáng mấy đồng bạc, chuyện này coi như thôi.”

“Ngươi!” – Trịnh Sảng bị hắn nói như vậy nhất thời mặt đỏ rực như xuất huyết, vội vàng cùng Chúc Doãn Minh đứng tách ra xa một chút.

“Hừ, thật can đảm. Ngươi hôm nay dám xuất khẩu lăng mạ Trịnh sư muội, lại còn đặt điều nói xấu hai ta. Xem ra Trịnh sư muội nói không sai, Mãnh Hổ Bang các ngươi cũng đều là rắn chuột một ổ, ta không giáo huấn ngươi một trận là không được.”

Mẹ mày, ở đây người lại không mù không điếc. Vừa rồi còn Sảng nhi bảo bối đâu rồi?

Dám làm không dám nhận, giọng điệu còn phách lối như vậy, ngươi là bố đời?

Tống gia khinh thường cười lạnh:

“Ngươi nghĩ ở đây người đều ngu? Hơn nữa ngươi nghĩ mình là ai, bằng vào ngươi cũng dám mạnh miệng giáo huấn ta, ngươi đủ tư cách sao?”

“Hay hay hay! Ngươi nghĩ dựa vào một đám ô hợp này có thể cùng ta chống lại, hôm nay bản công tử phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ.”

“Ngươi quá đề cao chính mình, cũng nói nhảm quá nhiều. Muốn đánh liền đến đây!”

Tống Khuyết cũng không muốn cùng hàng này nói nhảm, quá gây người ức chế. Lĩnh Vực yên lặng tản ra như mạng nhện từng lớp từng lớp cuốn quanh đối thủ, lẳng lặng cầm Huyền Thiết đao trên tay nhìn chăm chú vào Chúc Doãn Minh, dùng hành động thay cho lời nói.

“Hừ!”

Chúc Doãn Minh 2 mắt tuôn trào sát khí, ra hiệu cho Trịnh Sảng lùi sang một bên, lòng bàn tay ấn xuống chuôi kiếm, chậm rãi khẽ rút. Từng tấc từng tấc thanh phong trồi ra khỏi vỏ, kèm theo đó chính là nhiếp người khí thế đến từ thân hắn phát ra.

“Tiểu tử ngươi....”

“Chém!”

Không đợi hắn nói thêm, Tống Khuyết cả người đã mãnh hổ hạ sơn, bắn nhanh về phía Chúc Doãn Minh, đao cao cao giơ lên lấy thế lôi đình vạn quân lẫm liệt chém xuống.

“Ăn ta một đao!”

Đao ra khí thế như hồng, Chúc Doãn Minh tâm thần nghiêm nghị, thu hồi trong lòng khinh thường, dưới tay Thanh Phong Kiếm như giao long xuất hải đâm thẳng về Huyền Thiết Đao.

“Keng!”

Một tiếng kim thiết giao kích vừa nặng vừa trầm vang lên, mọi người không khỏi biến sắc vận công bảo vệ nhĩ huyệt.

Trong trận 2 người qua một chiêu vừa rồi vậy mà thế lực ngang nhau, Chúc Doãn Minh tại thế dưới, còn thoáng chịu thiệt, cả người lùi về sau 2 bước.

“Hay lắm!”

Đã rất lâu rồi Tống Khuyết còn chưa được thỏa thích toàn lực xuất đao, hôm nay gặp được cao thủ như này hắn cũng có thể thỏa thích phát tiết, tay phải nắm chặt Huyền Thiết Đao như cuồng phong bạo vũ liên miên chém về phía đối thủ.

Chúc Doãn Minh danh vọng cũng không phải đến không, trên tay hắn kiếm như là đang sống lại, từng chiêu điểm ra thập phần xảo diệu đánh vào Tống Khuyết đao chiêu chỗ sơ hở, để Tống đại quan nhân không thể tiến thêm nửa tấc.

Chống qua được Tống Khuyết ban đầu khí thế bức người, Chúc Doãn Minh kiếm thế dần dần xoay chuyển, bắt đầu có qua có lại tấn công.

Chỉ gặp hắn kiếm chiêu như gió luồn qua khe, đi đến không dấu vết, lơ đãng tầm đó đã đâm về trên người Tống đại quan nhân những chỗ yếu hại, làm hắn không thể không thu đao đón đỡ.

Cũng may Tống lão gia phản xạ kinh người, hơn nữa Lĩnh Vực thần diệu, cũng không bị áp chế quá nhiều, mà ổn thoả cùng đối phương chu toàn không phân cao thấp.

Leng keng leng keng …

Đao kiếm giao minh tiếng vang vọng trường không, vây quanh đám người như si như say nhìn ngươi tới ta đi biến ảo không ngừng một trắng một đen bóng người. Nội tâm cũng đều rung động không thôi.

Ở đây không thiếu người là từ bên ngoài đi lại giang hồ lão điểu, Chúc Doãn Minh danh tiếng bọn họ tự nhiên nghe nhiều nên thuộc, hôm nay tại nơi hẻo lánh không thu hút này vậy mà lại có một người trẻ tuổi có thể cùng Thanh Phong Kiếm đánh đến không phân trên dưới thế này tự nhiên là chấn động cực kỳ.

Chúc Doãn Minh lúc này trong lòng cũng dị thường ngưng trọng, vốn đến nơi này hắn chỉ là một bộ thái độ tùy ý đi dạo, mang theo mỹ nhân huề du, thuận tiện trừng gian diệt ác khắp nơi trang bức, nâng nâng một chút uy danh.

Ai ngờ vừa đến nơi này đã bị người cho đương đầu một gậy, gặp phải khối xương cứng.

Phía sau lưng còn có ái nhân cùng bao nhiêu người ánh mắt trông mong nhìn đây. Trận chiến này cần thiết phải thắng, hơn nữa phải thắng một cái gọn gàng sạch sẽ, Chúc Doãn Minh trong lòng gào thét.

Chỉ thấy hắn lúc này vận đủ công lực, quần áo trên người không gió tự bay, trên tay Thanh Phong Kiếm ù ù rung động, ngâm lên liên hồi.

Thanh Phong Kiếm Pháp - Kích Trọc Dương Thanh.

Chúc Doãn Minh cả người như hóa mình thành kiếm, kiếm khí lăng lệ lẫm liệt, liên tiếp đâm ra 6 kiếm về phía Tống Khuyết.

Keng.. keng.. keng …

Kiếm này chưa qua kiếm sau liền tới, một đòn nặng hơn một đòn uy lực chồng chất lên nhau khiến Tống Khuyết chịu áp lực lớn vô cùng, toàn lực vận đao đón đỡ.

Dù vậy hắn vẫn không nhịn được từng bước từng bước bị đẩy lùi về sau, dưới chân mặt đường lát đá xanh cũng bị hắn dẫm ra từng vết rạn nứt như mạng nhện.

4 kiếm, 5 kiếm, 6 kiếm.

Đến kiếm cuối cùng, Tống Khuyết cũng không nhịn được áp lực khổng lồ, gầm lên một tiếng tiến vào Siêu Thần trạng thái điên cuồng chém ra một đao.

“Ầm!”

“Ong … ong ong…”

“Rắc …”

Tiếng kim thiết ong ong vang lên chấn động người màng nhĩ, giữa trận 2 người chịu đựng xung kích to lớn cũng không dễ chịu.

Chúc Doãn Minh chịu đựng bá đạo lực lượng đánh sâu vào, chỉ cảm thấy trong người ngũ tạng cuồn cuộn, khí huyết nhộn nhạo vô cùng, dưới chân cũng không tự chủ bị đẩy lùi 5 bước mới miễn cưỡng ổn định.

Tống Khuyết tuy khá hơn nhưng lúc này trên tay hắn Huyền Thiết Đao cũng đã không chịu được lực đạo to lớn, nhất thời gãy lìa làm 2 nửa, một đoạn mũi đao rơi xuống lòng đường vang tiếng leng keng.

“Hảo kiếm!”

Nhìn đối diện nguyên vẹn không sứt mẻ Thanh Phong Kiếm, trong lòng đoán chắc đó phải là một phen lợi hại Danh kiếm, Tống Khuyết không nhịn được mở miệng tán thưởng.

Chúc Doãn Minh trên mặt bối rối thoáng qua, lần này là hắn chiếm vũ khí tiện nghi mới coi như miễn cưỡng ngang tay, điều này làm luôn cao ngạo hắn cảm thấy khó mà tiếp nhận.

Không! Ta không thể bại. Chúc Doãn Minh trong lòng điên cuồng gào thét.

Kẻ này cần thiết chết!

Chúc Doãn Minh ánh mắt ngoan lệ thoáng qua, nhưng nhìn đến phía sau Tống lão gia một đám như lang như hổ bang chúng, hắn còn hiểu được nhẫn nhịn ức chế sát niệm trong lòng.

Cầm chặt Thanh Phong Kiếm, Chúc công tử đem trong đầu những ý nghĩ không hay ném đi, nhìn Tống Khuyết lạnh lùng nói:

“Ngươi đao đã gãy, nhận thua đi. Cho Trịnh sư muội nói xin lỗi, hôm nay việc ta sẽ bỏ qua cho.”

“Ha ha ha, đó là không thể nào. Có đao ta mạnh, không có đao ta đồng dạng mạnh, Chúc công tử, mời tiếp tục chỉ giáo.”

Tống Khuyết cỡ nào ngang bướng người, làm sao có thể cho một tiểu nha đầu thiếu não như vị kia Trịnh Sảng cúi đầu, nghe Chúc Doãn Minh nói hắn liền đem trên tay nửa đoạn đao ném, chiến khí hừng hừng ánh mắt lấp lánh nhìn Chúc Doãn Minh.

Mấy ngày này không đoạn hướng Thẩn Tử Minh lĩnh giáo, Tống Khuyết cũng phát hiện trong lòng mình tâm linh chỗ thiếu hụt.

Đao nối liền tay, tay mọc từ tâm. Trước giờ hắn vẫn luôn không rời vũ khí không hẳn không có nguyên nhân đến từ nội tâm sợ hãi. Hắn sợ bị thương, sợ chịu thiệt, sợ đối thủ vũ khí sắc bén, cuối cùng giống như bản thân sợ hãi đối thủ không khác.

Chỉ có vứt bỏ tạp niệm, trực diện sợ hãi mới có thể khiến hắn tiếp tục tiến bộ, nếu không sau này chỉ có thể bị trói buộc bởi đao. Phải biết tu luyện tới cao thâm chính là lấy thân ngự đao chứ không phải trở thành đao nô đấy.

Chính vì thế Thẩm Tử Minh, Nhiếp Phong dùng đôi tay trần đối mặt với Chúc Doãn Minh cũng không hãi sợ, dù biết như thế rất có thể khiến tay mình phế bỏ.

Trước kia Trần gia gia chủ đối mặt mấy người vây công vẫn ung dung dùng một đôi thiết quyền xông phá trùng vây cũng là như thế đạo lý.

Bọn họ tâm trí kiên nghị, tâm linh không kẽ hở, không bị lệ thuộc vào lợi khí.

Bây giờ trước mặt mình có một người có thể ép hắn đứng trước ranh giới sinh tử, Tống Khuyết cũng không sợ hãi mà quyết định dũng cảm đối mặt. Con đường mà hắn đã chọn, thà chết còn hơn tiếp tục sống một đời tầm thường vô vi.

Tâm linh hắn lúc này tiến vào vô ngã cảnh giới, hai mắt chỉ là tràn ngập chiến ý hừng hực nhìn về Chúc Doãn Minh.

Chiến!